Thất Ngược Khí Phi

Chương 20

Khinh Vân nhiễm nhíu mày, nhẹ giọng an ủi nói: -Ngươi đừng khóc nữa, trước đem thức ăn để lên bàn sau đó nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?

Tú nhi nghẹn ngào gật đầu, tay đưa bát để lên bàn, đem tất cả mọi chuyện phát sinh nói một lần.

Tú nh đầu tiên là đi tới phòng bếp, vừa lúc đi qua phòng của vị tỷ muội tên Tình nhi, hỏi thăm nàng chuyện của Lan nhi, ban đầu thì Tình nhi không chịu nói, Tú nhi ngầm hiểu, kín đáo lấy ra trang sức đưa chi nàng ta, nói nàng ta nói những điều mình biết ra.

Không may hành động này bị một nha hoàn tên Mãn nhi nhìn thấy, nàng vốn là nha hoàn thân cận trong viện của Di Hương, là người khôn khéo xảo quyệt, bình thường rất được lòng Di Hương.

Mãn nhi nhìn thấy hành động các nàng lén lén lút lút liền tò mò lại gần, phát hiện trong tay Tú nhi là trang sức quý, có lẽ là xuất phát từ đố kỵ, mạnh miệng nói Tú nhi đi ăn cắp đồ trang sức này.

Một nha hoàn mới vào phủ chưa được bao lâu, trong tay làm sao có vật quý giá như vậy, thật là rất khả nghi?!

Mãn nhi gọi tổng quản ra, lục soát người Tú nhi kỹ càng, Tú nhi không chịu, cự lại phản đối, nói trang sức vốn là Vương phi đưa cho nàng, lời này vừa nói ra, bọn họ liền cười to, nói nàng đã trộm đồ mà nói dối cũng không nên hồn, còn nói Vương phi đã như bông hoa tàn rồi, bị Vương gia đuổi vào lãnh cung, có phải muốn nịnh hót nha hoàn mới có thể sống qua ngày?

Tú nhi tức quá đứng lên cùng các nàng tranh cãi, dù sao thể lực nàng cũng yếu ớt, cuối cùng tất cả trang sức trên người đều bị tổng quản lấy đi mà lại còn bị ăn một trận đòn dữ dội.

Tâm tàn ý lạnh đi tới phòng bếp, sức nóng trong phòng bếp bừa bộn bốc lên tận trời, đại nương trong phòng bếp thấy có hạ nhân hèn kém liền tùy tiện lấy hai bát cơm nguội lạnh còn thừa lại từ hôm qua đưa cho nàng, nhặt vài mảnh lá cây ở dưới đất lên cho vào bát, Tú nhi khóc cầu xin đại nương, Vương phi thân thể đang bị trọng thương, đồ ăn ôi thiu này làm sao có thể ăn được?

Đại nương không nhịn được chửi rủa vài tiếng, đem Tú nhi đuổi ra khỏi phòng bếp, không nói năng lạnh nhạt nữa mà đem luôn một chậu nước rửa bát đổ lên trên người Tú nhi, bị chế nhạo như vậy là người khác sẽ ôm hận rời đi nhưng Tú nhi lại cắn môi cầu xin đại nương cho hai bát cơm khác.

Nghe Tú nhi kể lại trong nước mắt, Khinh Vân Nhiễm trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh, cậy mạnh hiếp yếu, tình người lạnh ấm, thế thái nóng lạnh. Nàng bây giờ chỉ có một thân thể tàn tạ cho dù không bị Vương gia bắt gặp, nhưng tường thành lại cao đến vậy, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Huống chi nếu như nàng chạy trốn không biết sẽ bị đồn đại như thế nào, nói nàng trong Vương phủ không được Vương gia sủng ái, không chịu nổi cô đơn cùng nam nhân khác bỏ trốn, lúc đó mặt mũi biết để đi đâu?

Khinh Vân Nhiễm buông mắt, đây là kết quả mà nàng không hề mong muốn.

Hoàng cung có hậu viện, nhà giàu có đại trạch ( chắc là phòng nhì đó ^^), mỗi ngày đều diễn ra tranh sủng đoạt lợi, có lẽ trong số các nàng có người không nghĩ đến tranh đoạt nhưng lại càng không muốn bị rơi vào tình cảnh thê thảm, cô độc ở trong một gian phòng tooig tàn, ngày ngày ăn cơm canh nguội lạnh.

Nhưng dù vậy nàng cũng không nghĩ l;alf mình sẽ tranh giành, nam nhân kia căn bản không đáng để nàng quan tâm, nếu như nghĩ kiếp sau không thoát khỏi thê thảm thì nàng phải cố gắng thay đổi chính bản thân mình.

Khinh Vân Nhiễm lãnh đạm cười nhìn Tú nhi, nhẹ giọng nói:

-Đừng khóc nữa, ta không trách ngươi, trang sức không còn cũng được, chỉ cần người ngươi không có việc gì là tốt rồi, mau đi lau mặt đi.

Tú nhi trên mặt đầy nước mắt sưng đỏ mang theo chút giật mình, cảm kích rơi lệ:

-Vương phi, người thật sự không trách nô tỳ?

-Ta không trách! Được rồi, vết thương của ngươi có nặng lắm không?

Khinh Vân Nhiễm vắt mi hỏi, Tú nhi lắc đầu, nói:

-Nô tỳ da thô thịt dày, có bị đánh cũng không làm sao!

Khinh Vân Nhiễm cười khổ:

-Vậy thì tốt rồi, ta đang đói bụng lắm, mau đem cơm lại đây!

Tú nhi không ngừng gật đầu, cười cười xoay người đi lấy bát.

Khinh Vân Nhiễm tiếp nhận bát cơm trên tay Tú nhi, ngửi thấy mùi ôi thiu bốc lên, quả thật là không muốn ăn nhưng nàng muốn sống sót thì phải chịu khổ, chờ cho thân thể tốt lên thì mọi việc đều sẽ tốt.

-Vương phi, xin lỗi, nô tỳ…

Tú nhi khó xử nhìn Khinh Vân Nhiễm, Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu hỏi:

-Làm sao vậy?

Tú nhi nói:

-Đại nương trong phòng bếp không đưa đũa cho nô tỳ.

Khinh Vân Nhiễm có chút sửng sốt, cười khổ nói:

-Chúng ta không phải là có tay sao?

Nói xong nàng cầm một nắm cơm nhét vào trong miệng, nhai nuốt thật to, nhìn Tú nhi cười.

Tú nhi nước mắt không thể không rơi xuống, bốc một nắm cơm nguội lạnh bỏ vào trong miệng.

Khinh Vân Nhiễm tuy mặt đang cười nhưng tâm lý không khỏi đau xót đến rơi lệ, thức ăn này mùi vị thật sự là rất khó nuốt. Mình chịu khổ thì không quan tâm nhưng lại liên lụy tới một cô gái như hoa, thật sự trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

******************

Cuộc sống mỗi ngày một trôi qua, cuộc sống vẫn kham khổ ngày trước.

Chuyện duy nhất đáng để cao hứng là vết thương trên người bây giờ rất mau khỏi, có thể xuống giường đi lại, đôi khi còn có thể làm chút việc nhỏ không mất quá nhiều sức lực.

Mỗi ngày đều ăn cơm thừa canh cặn, cân nặng của nàng đã tuột dốc đến không ngờ bởi chưa quen, sau đó thì dạ dày đã chai lỳ đến mức không cảm nhận được gì, cho dù có ăn thịt chuột nướng cũng không có sinh ra bất kỳ phản ứng không tốt nào.

Khinh Vân Nhiễm đẩy cửa viện, bên ngoài có vẻ hoang vu, gần đến cuối viện thì cây cỏ đều vàng úa, cỏ trên mặt đất do không được ai cắt tỉa nên đã cao đến hơn nửa người rồi, giương mắt nhìn lên, tường viện trong Vương phủ rất cao, căn bản là không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Lúc đầu Tú nhi muốn dọn sạch tất cả cỏ dại trong viện nhưng bị Khinh Vân Nhiễm ngăn lại, nàng muốn chờ sau khi vết thương lành sẽ cùng Tú nhi dọn dẹp, như vậy mới công bằng.

Mặc dù Tú nhi vẫn cho rằng thân phận mình là nô tỳ, những việc đó đầu là việc nàng nên làm, nhưng sau khi sống cùng, Khinh Vân Nhiễm đã xóa đi khoảng cách, đối đãi với Tú nhi như tỷ muội.

Tại Không Đình viện cũng đã được hai tháng, Tú nhi ra ngoài hỏi thăm tin tức về Lan nhi cũng không có chút thu hoạch gì.

Tú nhi nhìn Khinh Vân Nhiễm đứng ở ngoài sân, trên người mặc bạch y, tốt đẹp như tiên tử không vướng phàm trần, đường đường là Vương phi nhưng cuộc sống của hạ nhân còn tốt hơn, cho dù Vương phi không nói nhưng Tú nhi ủy khuất cũng không cam lòng, hai tháng này nàng đi lĩnh tiền, mỗi lần đến đều bị đuổi ra.

Cuộc sống không có ngân lượng, cả ngày thức ăn ôi thiu mà lợn cũng không muốn ăn, một hai tháng chưa tính nhưng sau này, cho dù nàng có chịu được nhưng thân thể của Vương phi suy yếu làm sao mà chịu đựng được.

Khinh Vân Nhiễm quay đầu lại, thấy vẻ mặt Tú nhi sầu khổ nhìn mình, không khỏi hỏi:

-Tú nhi, có chuyện gì thế?

-Không có việc gì!

Tú nhi lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:

-Tỷ tỷ, hôm nay thân thể cảm thấy thế nào?

-Đừng lo lắng, ta khỏe lắm!

Khinh Vân Nhiễm mỉm cười nói:

-Ta đang định dọn dẹp sửa sang lại viện này, làm cho nó sáng sủa thoáng đãng hơn.

Nàng định đi hỏi mượn tổng quản cái kéo để cắt cỏ, cũng khá mệt nhưng quan trọng nhất là làm cho viện này trở nên đẹp mắt hơn trước.

Mỗi lần Tú nhi ra ngoài đều bị khinh bỉ làm nàng không đành lòng, tự mình ra ngoài.

Khinh Vân Nhiễm mặc y phục lụa trắng, ngẩng đầu nhìn trời, Tú nhi đi sau nàng, bên ngoài Không Đình viện có rất nhiều thị vệ canh giữ, từ bên ngoài vào hay từ trong ra đều phải để bọn họ kiểm tra.

Không Đình viện là lãnh cung của Vương phủ, hễ là phụ nữ đến đây thì cho dù là Vương phi hay thị thiếp đều là phụ nữ bị Vương gia vứt bỏ. Vương gia cũng không cho phép thị vệ cùng nữ nhân của hắn tiếp xúc với nhau.

Thị vệ nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm từ trong viện đi ra, trên người vận bạch y, dáng người chậm chạp, bước đi thiếu sức sống, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tái nhợt, thân người gầy guộc, cho dù người nào nhìn thấy cũng đều đau lòng.

Bọn thị vệ cúi đầu chắp tay nói:

-Tham kiến Vương phi.

Khinh Vân Nhiễm cười đạm, gật đầu nói:

-Làm phiền các ngươi rồi!

Nói xong liền cùng Tú nhi ưu nhã rời đi.

Tâm lý Tú nhi hết sức bất an, chính mình bị chế nhạo thì không nói làm gì nhưng Vương phi cũng bị người khác coi thường, nàng là một nữ tử yếu đuối, làm sao tranh cãi cùng người khác?

-Tỷ…Vương phi.

Tú ni nghĩ đây là bên ngoài nên vội đổi lại cách xưng hô.

-Người ở trong viện nghỉ ngơi, để nô tỳ đi là được rồi.

Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, lắc đầu nói:

-Thân thể ta khỏe lắm rồi! Cả ngày nằm trên giường. không phải là phế nhân thì sớm muộn gì cũng biến thành phế nhân.

-Nhưng…

Tú nhi muốn nói lại thôi, Khinh Vân Nhiễm lãnh đạm cười:

-Đừng nói “nhưng” nữa, trong tưởng tượng của ngươi ta yếu đuối đến thế sao? Chúng ta đi tìm Ngô quản gia trước.

Tú nhi thấy thái độ của Khinh Vân Nhiễm kiên quyết thì không nói nhiều nữa, đừng nhìn vào nàng ngày thường bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, một khi nàng đã quyết thì ai cũng không thay đổi được.

Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút bối rối, đi tìm Ngô quản gia tất nhiên phải đi qua viện của Tiêu Thần Hiên, ông Trời phù hộ, ngàn vạn lần không nên đụng phải hắn, nghĩ tới bước chân trở nên chần chừ một chút.

Lúc này có một nữ tử đi tới, da trắng nõn nà, mị nhãn như tơ, trên tóc cài đóa hoa hải đường, mặc y phục ngọc thúy lụa mỏng, tư thái kiều mỵ.
Bình Luận (0)
Comment