[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

Chương 26

Động tất chân tướng giai bất lý

tiên phàm tuy biệt vị khả tri

(Chân tướng sự thật không để ý, tiên phàm khác biệt không thể biết)

Thi thể của Lục Thiên Hạo được đặt trong linh đường dựng tạm. Lục Anh Hạo nhìn thấy xác con mình, tức thì ôm lấy khóc rống lên, bản thân sau một đêm như đã già đi rất nhiều, tuy rằng con mình là đứa chẳng ra gì, nhưng Lục Anh Hạo đặt rất nhiều hi vọng ở nó, vậy mà hiện giờ lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, kêu ông có thể nào không đau?

Lục Oanh Oanh nghe tin lập tức ngất xỉu, dọa người hầu trong phủ phải vội vàng đi thỉnh đại phu, bấm huyệt nhân trung mới yếu ớt tỉnh dậy, xong lại bắt đầu khóc như mưa. Nàng và Lục Thiên Hạo cùng một mẹ sinh, từ nhỏ đã làm bạn bên nhau, đối với người đệ đệ này nàng luôn rất nuông chiều, không thể ngờ được sự dung túng và ngầm giúp đỡ của mình lại thực sự lấy mất tánh mạng của đệ đệ.

Âu Dương Vô Cữu đem việc tru diệt Huyết Sát nói với Lục Anh Hạo, Lục Anh Hạo trầm ngâm giây lát, lão nhân với mái tóc đen đã bạc trắng chậm rãi cười khổ: “Việc này đã phiền ngươi phí tâm…”

Ông chính là tiền nhiệm minh chủ, có kinh nghiệm và ánh mắt khác hẳn người thường, không thể không rõ con của mình là dạng người gì, hoàn toàn có thể nhìn ra được, đứa con lỗ mãng này nhất định là vào lúc nửa đêm trái lệnh lặng lẽ xuất phủ chạy tới biệt trang, trùng hợp đụng phải Huyết Sát và Âu Dương Vô Cữu đang quyết đấu, thế là không để ý đến tánh mạng nhảy vào vòng chiến… Trong thâm tâm ông không hề có ý trách cứ Âu Dương Vô Cữu, công phu Huyết Sát có bao nhiêu lợi hại ông đã được tự mình thể nghiệm, Âu Dương Vô Cữu phải giết địch bảo vệ mình đã đủ miễn cưỡng rồi, cao thủ so chiêu làm gì có thời gian để ý thứ khác. Cái gọi là sinh tử có số, khi Lục Thiên Hạo cố chấp muốn hành tẩu giang hồ, ông đã sớm thấy được.

Kỳ thật Âu Dương Vô Cữu có thể giữ thể diện cho Lục Thiên Hạo, trong lòng ông đã cảm kích lắm rồi.

Lục Anh Hạo không muốn nhi tử chết nơi đất khách quê người, bèn bàn bạc với Âu Dương Vô Cữu việc hồi hương an táng, Âu Dương Vô Cữu đương nhiên đồng ý, an bài nhân thủ đội xe, đặt thi thể Lục Thiên Hạo vào quan tài bằng gỗ Liễu Châu, sau đó bỏ thêm hương liệu chống phân hủy. Lục Oanh Oanh tuy rằng thân bệnh suy yếu, nhưng vẫn kiên trì phù quan trở về.

Ngày hôm sau mưa dầm kéo dài, Âu Dương Vô Cữu tiễn Lục Anh Hạo một đường ra thành Hàng Châu.

Âu Dương Vô Cữu đứng trong mưa không nhúc nhích, mưa bụi thấm ướt đầu tóc và quần áo hắn, đợi đến khi bóng đội xe biến mất trong màn mưa, hắn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài, xoay người rời đi. Hắn không có nhiều thời gian để thương cảm lắm, con ác yêu kia vẫn còn hoành hành ở nhân gian, việc tru tà diệt yêu thế nào vốn không đến phiên hắn ra tay, nhưng con yêu kia hung tàn vô đạo, lại thích ăn thịt người, nếu mặc kệ nó, chỉ sợ sẽ liên lụy đến người vô tội.

Song hắn chỉ là phàm nhân, nói riêng về võ công thì hắn rất có tự tin, nhưng nói đến phi thiên độn thổ, dời non lấp bể, thổ lửa phun nước thì hắn hoàn toàn bó tay. Phượng Tam nói đi tìm một pháp sư hàng yêu đi, nhưng vấn đề là cao nhân đắc đạo phần lớn đều ẩn cư nơi núi rừng, không dễ tìm kiếm, chẳng biết phải tìm đến năm nào tháng nào. Còn con yêu kia thì tùy thời sẽ tìm tới cửa, hắn tuy rằng lo lắng vạn phần, nhưng nhất thời cũng không biết làm sao.

Hắn đang suy nghĩ phải đối phó thế nào thì bất tri bất giác đã về  Âu Dương phủ.

Tôi tớ thấy hắn vùi đầu suy tư cũng không dám quấy rầy, Âu Dương Vô Cữu đi đến trước cửa phòng mình mới hơi hoàn hồn, đau khổ suy nghĩ không có kết quả chỉ có thở dài, vừa đẩy cửa, đã thấy trong phòng mịt mù hơi nước, nhìn kỹ thì thấy giữa phòng đặt một cái thùng gỗ cực lớn, tuy nói hắn ướt nhẹp cả người cần tắm rửa thật nhưng người hầu trong phủ chưa được hắn dặn dò sao đã an bài rồi?

Đúng là kỳ lạ, bỗng trong phòng có người vòng đi ra, là Vương Ki!

Vương Ki cuộn tay áo đến khuỷu tay, vạt áo cũng vắt lên thắt lưng, trong tay cầm một ít dược thảo, ngẩng đầu thấy Âu Dương Vô Cữu đã về, liền nói: “Về vừa đúng lúc, nhanh cởi quần áo đi, vào ngâm một lát.”

“Hả?” Âu Dương Vô Cữu hoàn toàn không hiểu gì, ngẩn người tại chỗ.

Vương Ki vứt dược thảo vào thùng, lấy tay khoắng nước một chút, thử độ ấm, xoay đầu thấy hắn vẫn đứng đó, cau mày nói: “Còn không nhanh lên? Nước sắp lạnh rồi!”

Âu Dương Vô Cữu giờ mới tỉnh người, vội lắc đầu nói: “Tiên sinh, bây giờ thời điểm còn sớm, chưa cần tắm rửa thay đồ…” Đùa à? Cho dù hắn có tự tin đến đâu, có thể khống chế ý chí bản thân đến đâu, mà kêu hắn ở trước mặt người trong lòng ung dung cởi áo tháo dây, hắn tự thấy mình không làm được…

“Đây không phải để cậu tắm rửa.” Vương Ki ngửi thử hơi nước đang chầm chậm bốc lên, tràn ngập mùi thuốc đúng y như dự tính, “Cùng Kỳ là thú trong Tứ Hung, con yêu này sở thích quái dị, thích ăn người trung tín, thích giúp hạng gian tà, tôi thấy cậu tám phần là bị nó nhắm rồi.”

Âu Dương Vô Cữu dở khóc dở cười, đây là đang khen hắn trung tín? Hay là đang nói hắn đáng ra nên làm một ác nhân, ít nhất sẽ không bị mãnh thú chọn trúng vậy?

“Mũi Cùng Kỳ rất linh mẫn có thể ngửi xa ngàn dặm. Không phải nó nói trên người cậu có mùi à?”

“Tôi làm gì có mùi…”

Vương Ki liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một con heo quay vừa ra lò được treo lên bán: “Ý tôi không phải mùi huân hương, là mùi thịt.”

Âu Dương Vô Cữu hoàn toàn câm nín.

“Tôi đã thả cỏ xác thối, lá xương khô vào trong nước, cậu ngâm mình xong người khác sẽ không thấy gì nhưng chó mèo có thể ngửi được mùi xác thối, tôi nghĩ vậy hẳn có thể che giấu một tí không bị Cùng Kỳ phát hiện.”

“Xác, xác thối?!” Âu Dương Vô Cữu trợn mắt nhìn thùng nước màu sắc bình thường, nhưng nghe tên đã thấy có vấn đề, lùi về sau nửa bước. Có thể làm cho minh chủ võ lâm rụt lùi, tính ra thiên hạ rộng lớn có không quá năm người…

“Yên tâm.” Vương Ki dứt khoát tóm lấy cái tên đang muốn bỏ chạy kia, xách tới bên thùng, “Tôi còn thả thêm chút thiên phương ngải, sẽ át bớt mùi cỏ xác thối.”

“Có thể không tắm không?”

Minh chủ võ lâm giãy giụa hấp hối bị trướng phòng tiên sinh nhìn chòng chọc, hiển nhiên, thùng nước nóng y đã bỏ không ít công sức khoắng tới khoắng lui này, cho dù Âu Dương Vô Cữu không muốn cỡ nào, cũng phải nhảy vào!

“… Tôi hiểu rồi, tiên sinh lui ra trước được không?”

Vương Ki khoanh tay đứng một bên: “Không được, nước này phải ngâm nửa canh giờ mới có hiệu quả, tôi phải ở bên canh chừng xem có cần thêm nước nóng không.”

“Không cần phiền tiên sinh, tôi gọi người hầu là được!”

“Được rồi, đừng phí thời gian nữa, nước hết nóng thì dược hiệu sẽ giảm.”

Âu Dương Vô Cữu vô cùng bất đắc dĩ, nhưng đã nói đến mức này rồi mà cứ cù nhây mãi sẽ khiến người ta nghi ngờ, thế là đành xoay lưng, cởi quần áo trên người cực tốc độ, chớp mắt một cái đã như cơn lốc nhảy vào thùng tắm, thân hình cao to tráng kiện nhẹ nhàng chìm vào trong nước.

Khinh công dùng được đến mức này rồi, coi như không uổng công luyện.

Làn da bị mưa thấm lạnh được bao vây bởi nước thuốc nóng hầm hập, phảng phất mùi cỏ ngải, đúng thật không có mùi thối rữa buồn nôn nào.

Nam nhân ngâm mình trong nước nóng kỳ thật chẳng thả lỏng được tí gì, ngược lại còn vì một cánh tay bên cạnh cứ tùy thời sẽ thò vào trong nước thử nhiệt độ mà cảm thấy căng thẳng cả lên, tất cả bộ phận dưới lỗ mũi đều chìm vào trong nước, nếu không phải còn cần hô hấp, phỏng chừng hắn đã lặn luôn rồi. Nhưng nước nóng trong veo thì che chắn kiểu gì, khi Vương Ki nhìn vào mặt nước, dưới làn nước hơi gợn, đã có thể nhìn thấy thân thể cường tráng riêng biệt của quân nhân, bờ vai nở nang, tấm lưng rắn chắc, cánh tay dài cân xứng ôm lấy hai đầu gối, còn mơ hồ nhìn thấy lông tóc đen phiêu đãng trong nước, cùng với vật ngượng ngùng ẩn giấu trong bụi rậm. (= =)

“Nóng lắm à?”

Vương Ki nhìn thấy mang tai lộ ra trên mặt nước của Âu Dương Vô Cữu đã đỏ hết cả lên, thử thử nước, đâu nóng lắm đâu.

Âu Dương Vô Cữu im lặng chịu đựng, hắn dùng hết toàn lực đè nén cảm xúc bản thân, miễn cho Vương Ki nhìn ra manh mối, nhưng tên kia lại chẳng có tự giác gì, thỉnh thoảng cứ xán lại gần, bản thân bồn tắm đã không lớn lắm, cộng thêm thân mình hắn cao to, ngồi vào đã chiếm hơn phân nửa địa phương, bàn tay thử nước khó tránh khỏi sẽ đụng trúng, chỉ là đụng chạm rất nhỏ thôi, nhưng đã làm cho hắn không kìm được hưng phấn.

Mấy lần nhìn thấy bàn tay vô cùng hợp với việc khảy đàn chơi dây nhưng cố tình chỉ biết gảy bàn tính tách tách kia thò lại gần, trong hắn lại trỗi dậy ham muốn túm lấy cái tay đó, xong kéo người kia xuống nước, hung hăng ôm vào lòng chà đạp…

Hắn chưa bao giờ cảm thấy nửa canh giờ lại lâu như thế.

Để dời đi chú ý, Âu Dương Vô Cữu đành nỗ lực kiếm đề tài: “Lúc trước tôi nghe con yêu kia từng đề cập tới “Tỏa Yêu Tháp”, không biết tiên sinh có biết không?”

Vương Ki biết sớm muộn gì hắn cũng hỏi, nên chẳng có ý giấu diếm: “Tỏa Yêu Tháp là nhà tù thiên cung đúc nên để nhốt ác yêu, nhưng mấy chục năm trước có phi tinh giáng xuống từ trời, bảo châu trấn tháp đột nhiên bị hủy, yêu tà tứ xuất, thế gian từ đó rối loạn.”

“Vậy tiên sinh muốn tìm châu, là vì trùng tu Tỏa Yêu Tháp à?”

“Không sai.”

“Ồ… Ra vậy…” Âu Dương Vô Cữu lại im lặng, không nói thêm gì.

Qua một lúc lâu, Vương Ki ngược lại nhịn không được hỏi hắn: “Chẳng lẽ cậu không tò mò thân phận thật của tôi?”

Âu Dương Vô Cữu vẫn không đáp lời, sau một lúc mới chậm rãi nói: “Ngày xưa có một chàng trai tên Tạ Đoan, từ nhỏ đã mất cha mẹ, cần mẫn cày bừa. Ngày nọ nhặt được một con ốc bự, nhất thời hiếu kỳ bỏ vào trong lư. Mấy ngày sau đó mỗi ngày trở về đều có cơm dẻo canh ngọt. Tạ Đoan sinh nghi, thế là trộm về nhà sớm, đứng ở ngoài nhìn lén, thấy một cô gái đi ra từ trong lư, nổi lửa nhóm bếp. Tạ Đoan tức thì chạy vào nhìn lư thì thấy chỉ còn xác không, trong bụng lấy làm lạ, bèn tới trước bếp hỏi lai lịch cô gái. Cô gái sợ hãi, muốn trở về nhưng không được, bèn nói với Tạ Đoan rằng, mình là bạch thủy tố nữ ở sông Ngân Hà, thiên đế thương xót chàng là cô nhi từ nhỏ, tự mình đảm đang mọi việc, nên mới lệnh ta xuống giúp chàng trông nhà nấu cơm. Vốn đã định ra thời hạn mười năm, tiếc rằng Tạ Đoan lại nhìn lén, bắt gặp hình dáng thật của nàng, nên nàng không thể tiếp tục ở lại nữa. Tạ Đoan cầu xin tố nữ, đáng tiếc tiên nữ không chịu, trời giáng mưa gió, người đi mất.”

Hắn kể xong câu chuyện, xoay người lại, vịn mép thùng chậm rãi đứng lên, giọt nước men theo cơ thể của hắn chảy xuống, làn da màu đồng mang bọt nước trong suốt, tóc ướt phủ trên vai, như dã thú trồi lên mặt nước. Đồng tử hẹp dài lóe lên lưu quang bất động, ở độ cao ngang bằng Vương Ki, chăm chú nhìn ánh mắt đối phương: “Nếu tôi là Tạ Đoan, tôi sẽ không quan tâm tới chân tướng…”

Vương Ki ngẩn cả người, người đàn ông này, có lẽ còn nhạy bén hơn cả y tưởng, thậm chí có lẽ đã sớm nhận ra y không phải phàm nhân, cho dù không nhất định biết hết, nhưng có thể đã mơ hồ thấy được.

Nhưng Âu Dương Vô Cữu lại lựa chọn bỏ qua, chỉ vì có thể tiếp tục bảo trì cân bằng nhỏ bé giữa hai bên.

Âu Dương Vô Cữu biết phàm nhân cho dù có võ công cao cường đến đâu cũng không có khả năng phi tiên nhập thánh lên thiên đình. Nhưng, chỉ cần không nghe không hỏi không biết không hiểu, chính mình sẽ vẫn như cũ là trướng phòng tiên sinh ngồi trong phủ gảy bàn tính, sẽ không giống ốc nữ bị nhìn thấu chân thân, rời khỏi phàm trần thế tục.

Thật không ngờ một người nam nhân làm việc trầm ổn, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, lại đi làm một việc lừa mình gạt người như thế.

Nhịn không được, vươn hai tay, giữ chặt gương mặt đã dần khắc sâu vào tim: “Ngu ngốc, câu chuyện này là hư cấu thôi, thiên đế ở trên trời bận gần chết, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi nhìn một phàm nhân ăn mặc ngủ?” Nói thì thoải mái lắm, nhưng miệng lại đắng chát, người nam nhân này, rõ ràng phải kiên cường hơn bất cứ ai, nhưng trước mặt y lại luôn lơ đãng lộ ra yếu ớt…

Tuy bị mắng, nhưng Âu Dương Vô Cữu vẫn mỉm cười: “Tiên sinh nói cứ như rất thân quen với đế quân trên trời ấy!”

“Không quen. Mấy trăm năm mà không gặp lấy được một lần, chờ đến khi đại sự xảy ra mới đi tìm bọn tôi. Lại nói thiên cung chẳng có lương bổng gì hết, quả thực là làm không công mà…”

Nghe thấy Vương Ki oán trách, Âu Dương Vô Cữu không còn lộ vẻ hoang mang nữa, hắn cười dịu dàng, một lần nữa ngồi vào trong nước: “Đấy là đương nhiên, tiên nhân trên thiên đình vô dục vô cầu, không giống người trần gian chúng tôi tranh quyền đoạt lợi.”

“Cái gì mà chúng tôi chúng ta, tôi bây giờ còn không phải là phàm nhân như cậu à? Phải ăn phải ngủ, không chạy thoát sinh lão bệnh tử.” Vương Ki dựa vào cạnh thùng, cánh tay nửa thò vào trong nước khua khoắng, y không ngờ lại có một ngày, mình cùng một phàm nhân huyên thuyên đủ loại chuyện trên thiên đình thế này, thậm chí còn phàn nàn thiên đế keo kiệt. Âu Dương Vô Cữu không giống những người y từng gặp qua, vừa nghe thấy y là tiên nhân thì quên hết tất cả lộ ra tham niệm, hoặc cầu trường sinh bất lão, hoặc cầu vàng bạc phú quý.

Nam nhân hắt bóng trên mặt nước, vẫn cười dịu dàng như thế, ánh mắt trong veo như xưa, không ẩn giấu nửa điểm tham lam, giống như những gì y nói không phải là thiên đình thần cung thế nhân sùng bái, mà chỉ là dị quốc tha phương nơi xa xôi.

Bọn họ nói chuyện câu có câu không, Âu Dương Vô Cữu không hề có ý định thăm dò thân phận thật của Vương Ki, chỉ hỏi vài vấn đề chả đâu vào đâu.

Nửa canh giờ qua rất nhanh, Vương Ki từ bên trong lấy ra một cái khăn mặt đưa cho Âu Dương Vô Cữu, nhìn thấy thân hình trống trơn của hắn đứng dậy khỏi thùng, y bỗng nhiên hơi ngượng, lúng túng ho khan hai tiếng, quay mặt đi.

Âu Dương Vô Cữu cười cười, nhanh nhẹn lau khô người mặc quần áo.

Cuối cùng, đưa tay ngửi ngửi: “May quá, đúng là không có mùi xác thối gì cả, nếu không con yêu kia còn chưa kịp ăn tôi thì tôi đã ngạt chết rồi!”

Vương Ki trừng mắt nhìn vị đại thiếu gia không biết điều: “Cậu cho là cỏ xác thối và lá xương khô rẻ lắm à? Đây chính là bảo bối ngàn vàng khó cầu của đạo gia khi làm phép đấy, nếu bị đám đạo sĩ biết cậu giã mớ trân thảo này ngâm nước tắm thì nhất định phải gọi sấm chẻ cậu!”

Không thể tưởng được tiên sinh lại vì mình mà bỏ ra thảo dược quý trọng như thế, Âu Dương Vô Cữu nghe thấy trong lòng không khỏi hơi vui mừng, bèn hỏi thử: “Một khi đã lợi hại như vậy, sao không ngâm thêm hai canh giờ nữa?”

“Dược hiệu hẳn đã đủ ứng phó ba ngày, có lâu hơn cũng sẽ bị Cùng Kỳ nhìn thấu thôi.”

“Tiên sinh.” Âu Dương Vô Cữu bỗng giữ chặt Vương Ki.

Vương Ki thấy thần sắc hắn ngưng trọng, liền hỏi: “Chuyện gì?”

“Tiên sinh có thể đáp ứng tôi, tạm thời rời khỏi Hàng Châu không. Kỳ thật tôi đã phân phó Phượng Tam, ngày mai tức thì an bài tiên sinh đi thuyền đến Tô Châu trước…”

“Không được! Cùng Kỳ không phải yêu quái bình thường mà là một trong Tứ Hung thượng cổ, năm đó thiên đình vì giam cầm con thú này mà huy động tám trăm thiên binh mới cưỡng chế được nó vào Tỏa Yêu Tháp. Hiện giờ nó chạy khỏi Tỏa Yêu Tháp, làm hại nhân gian, bản quân sao có thể ngồi yên không để ý?” Khi nói, trên người Vương Ki đã ẩn ẩn phát ra thần thái thiên nhân, y tuy pháp lực không dồi dào, nhưng tốt xấu vẫn là thất nguyên tinh quân trên trời, phụ trách thủ thiên đạo, tru yêu tà, sao có thể khoanh tay đứng nhìn phàm nhân bị yêu thú chà đạp?!

Huống chi, y có thể nào mặc kệ Âu Dương Vô Cữu bị Cùng Kỳ lóc xương nhập bụng!!

Âu Dương Vô Cữu lại nói: “Tiên sinh xin nghe Vô Cữu một câu, tiên sinh xuống đây là vì tìm thần châu xây bảo tháp, là vì đem yêu quái chạy thoát gây họa nhân gian bắt trở về lần nữa, sao có thể chỉ vì hàng phục một con yêu mà đánh mất tánh mạng, phá hủy đại sự?”

“Lời cậu không sai, nhưng nhìn khắp thành Hàng Châu này cũng chỉ có mình tôi hiểu chút pháp thuật, nếu đi rồi, còn ai có thể ngăn trở con yêu kia tàn sát bừa bãi?”

Âu Dương Vô Cữu nâng mày nói: “Xin hỏi, tiên sinh có diệu kế rồi chăng?”

“Không có.” Vương Ki có chút xấu hổ, dù sao cũng là tiên nhân trên trời, vậy mà đối phó với một con yêu cũng bó tay.

Đối phương lại chẳng có ý giễu cợt, ngược lại còn khuyên lơn: “Chính là vậy đấy. Nếu đã không có, sao tiên sinh không trước chọn cách vạn toàn, rời khỏi hiểm địa, rồi mới tìm phương pháp hàng phục yêu kia?”

Vương Ki thở dài, đâu phải y chưa từng nghĩ tới việc đi tìm giúp đỡ, nhưng hiện giờ các tinh quân khác đều trời nam đất bắc, cách nhau rất xa, còn không biết cả hướng đi, y không thạo chiêm bốc tinh tượng, lại không biết phép rút ngắn khoảng cách, thật sự không có cách nào tức thời tìm Vũ Khúc hoặc Tham Lang.

Y nhìn về phía Âu Dương Vô Cữu, không phải không hiểu ý tứ bảo vệ của hắn, vị đại thiếu gia này, dù biết y là tiên nhân biết pháp thuật, vẫn coi y là trướng phòng tiên sinh bình thường, không nên dính chuyện võ lâm, không nên đối phó yêu ma quỷ quái.

Vương Ki có chút dở khóc dở cười, có lẽ còn thêm cả bất đắc dĩ, nhưng từ tận đáy lòng lại mơ hồ có chút cảm động.

Lời tác giả: vì vô cùng căm hận chuyện Âu Dương xuất dục bị nhìn, để Tiểu Ki không bị thiệt nên quyết định cho cậu ấy nhìn bù

cho bạn Ki nhìn chán chê mê mỏi một tiếng luôn =v=
Bình Luận (0)
Comment