[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

Chương 41

Nặc định nhất thế vô nghịch chuyển

dữ quân đồng thủ vạn niên ước

(Giao hẹn một đời chẳng đổi thay, lời hứa vạn năm nắm tay người)

Hết thảy quay về yên bình, Vương Ki lại phảng phất như không thấy gì, chỉ biết ôm chặt Âu Dương Vô Cữu.

Nhẹ nhàng mà nỉ non, như đang hỏi Tham Lang, như đang tự hỏi mình: “Nếu không phải ta ngầm đổi mệnh với hắn, có phải hắn sẽ không bị chọn không?”

Tham Lang tinh quân lắc đầu.

Số mệnh đâu phải từ một người, đều là hoàn hoàn tương khấu, (vòng tròn móc lại với nhau) thì kiến Càn Khôn đảo nghịch.

Có câu lạc vãng tất bi sinh, thái lai do bĩ cực. (vui qua thì bi đến, hạnh phúc đến do đau khổ đã hết) Ai có thể nói rõ số trời, phất quy (phủi mai rùa, trong bói toán hay dùng mai rùa để bói) cũng khó dò.

“Việc này vốn không thể trách ngươi. Tiền nghiệt hắn nhất thời vọng niệm gây ra, hiện giờ lại có thể phệ yêu thành ma, chừng ấy chứng tỏ người này chấp niệm cực thâm, chẳng phải thứ lương thiện. Ngươi và hắn đổi mệnh, bất quá là nhân duyên tế hội. Phải biết trong U Đô, Diêm Quân hai mắt sáng ngời, sao có thể mặc ngươi xằng bậy.” Tham Lang ngôn từ kiên định, nghe không có nửa phần an ủi, nhưng từng ý trong đó lại làm Vương Ki tỉnh táo lại, không mải mê truy cứu việc dư thừa nữa.

“Hắn thành ma,” Vương Ki bỗng ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng Tham Lang, “Thiên Xu, ngươi muốn diệt hắn sao?”

“…” Tham Lang tinh quân không nói lời nào, nhưng lệ mục đã bán liễm.

Chính như Tham Lang vừa nói, cho dù có nghiệt nghiệp đời trước thì cũng không đủ để khiến một phàm nhân thành ma. Sức mạnh của ba trăm sáu mươi sáu yêu hồn trên người hắn, đừng nói phàm nhân, cho dù là tiên nhân trên trời cũng chưa chắc thừa nhận được. Nhưng người này có thể phệ yêu hồn, luyện hồn thành ma, đủ thấy chấp niệm mạnh đến cỡ nào, đã sớm đạt ma cảnh.

Nói không chừng yêu hồn, chẳng qua chỉ là cơ hội.

Muốn tiêu diệt, chỉ có thừa dịp ma thể chưa thành. Người dùng thân phàm nhân luyện thành ma như hắn, sau khi ngưng ma cần phải trùng tu ma thể, lúc này ma giống như trẻ sơ sinh, nếu không có hộ giới tại bên, rất dễ diệt, hơn nữa đan dược luyện từ ma hồn còn có công dụng khác so với kim dịch. Vì vậy không ít người đắc đạo thường săn ma, gần ba ngàn năm nay chưa từng có một phàm nhân thành công tu thành ma thể.

Nhưng người như thế một khi thành ma thì đấy là nhân ma khó thu phục nhất thiên hạ!

Nhân ma thích nhất máu người, ma lực cao cường, nhưng hỉ nộ vô thường, rất khó khống chế, nghe nói ngay cả Ma Vực tôn chủ cũng vô pháp quản lý.

Lúc này không diệt, chỉ sợ hậu hoạn khôn lường!! Tham Lang tinh quân sát niệm vừa động, sát ý đầy người.

Vương Ki làm sao không biết suy nghĩ trong bụng Tham Lang, nhưng y chẳng những không sợ mà ngược lại còn cười: “Thiên Xu, nói thật cho ngươi biết, trong cơ thể hắn, có nửa viên tinh hồn.”

“Hoang đường! Tinh hồn là vị trí thọ nguyên của tinh quân chúng ta, há có thể tùy ý phân chia?” Tham Lang tinh quân nộ khí đầy người, bốn phía phong vân nặng nề, ngay cả thú cưỡi thanh loan cũng bị sát khí của hắn đè nén đến rụt đầu rụt cổ.

Hèn chi hồn phách này có thể chịu đựng hơn trăm yêu cắn xé, ra là có tinh hồn bảo hộ.

Trở thành nhân ma, thiên quy há có thể dung?!

Uy nghiêm phía trước, nhưng Vương Ki chẳng mảy may sợ, chỉ thản nhiên cười: “Nếu ngươi diệt hắn, đấy là diệt ta.”

Muốn diệt con ma chưa thành hình này, kỳ thật chỉ là một ý niệm của Tham Lang tinh quân.

Hắn bình tĩnh nhìn Vương Ki, Lộc Tồn tinh quân tuy pháp lực không nhiều, nhưng luôn có chủ ý của riêng mình, ty vận có cách, chưa bao giờ cần hắn chỉ bảo, vốn lần hạ phàm tìm châu này, không có nguy hiểm trảm yêu trừ ma, nên chẳng quan tâm nhiều lắm, ngờ đâu một lần gặp gỡ tại nhân gian, chẳng những suýt tán tinh hồn, mà trên lưng còn mang tội danh trợ thành ma nghiệp!

Tham Lang chịu thiên quân sai khiến, việc hàng yêu phục ma ở hạ giới đã sớm đến số lượng hàng ngàn, cộng thêm tính tình quái dị, đối chúng tiên trên trời chưa bao giờ giả vờ dối trá, hiện giờ sao chấp nhận đồng tông tinh quân làm ra hành vi bảo vệ ma tộc?

“Thiên Ki, niệm tình ngươi ở thế gian chịu nhiều cực khổ, chỉ cần ngươi thu hồi tinh hồn, trước mặt thiên quân, bản quân sẽ thay ngươi nói chuyện.”

Trong lời nói đã có ý bảo hộ, chỉ chờ Thiên Ki thu hồi tinh hồn, hắn sẽ lập tức tru diệt con ma chưa thành hình này.

Vương Ki cúi đầu nhìn Âu Dương Vô Cữu nửa tỉnh nửa mơ, nửa sống nửa chết, người này luôn lơ đãng quên mất thân phận tiên nhân của mình, hoặc là nói, hắn chưa từng ngẫm nghĩ qua mình là tiên hay người là yêu hay ma, lúc nào cũng dùng cái thân xác yếu ớt đến buồn cười trong mắt tiên yêu để che mưa chắn gió cho mình, nỗ lực giương đôi cánh chẳng mấy rộng lớn để bao phủ mình ở vị trí an toàn, lần này, đổi lại đi… đổi lại tinh quân này bảo vệ hắn, cho dù có thành ma, cho dù nghịch thiên quy, y cũng không có ý định buông đôi tay này!

“Xin lỗi. Thiên Xu, ý ta đã định.”

Y cẩn thận giơ tay áo, lau đi vệt đỏ tươi bên miệng Âu Dương Vô Cữu: “Thiên Ki cùng phàm nhân Âu Dương Vô Cữu đã có hẹn ước một đời. Dù hắn thành ma thì ước hẹn vẫn còn, đương nhiên phải tuân thủ.”

Tham Lang mắt sáng như đuốc, há có thể nhìn không ra tình ý đong đầy trong mắt y, lúc này rốt cục hiểu, Thiên Ki vậy mà đã động tình niệm với một phàm nhân!

Tiên phàm khác biệt, thiên quân có chỉ, không cho phép thần tiên và người phàm tư định tình duyên.

Thế gian có nhiều câu chuyện thần thoại dẳng dai ai oán, ghi lại tiên nữ động phàm tâm, hoặc hóa thành núi non, hoặc hóa thành đá tảng, đều chỉ một kết cục thê lương. Cho dù hữu tình được thành quyến lữ, thì có mấy phàm nhân thoát được số trời? Lại có mấy phàm nhân nguyện ý để người yêu bất lão bất tử tận mắt nhìn mình đầu bạc da nhăn, tuổi già sức yếu?

Hắn bắt lấy cổ tay Vương Ki, quát: “Thiên Ki, mau thu hồi tinh hồn, lập tức theo ta trở về thiên cung!” Trên thiên cung có một hồ nước trong rửa sạch được hồn phách, khiến tiên nhân quên hết chuyện trước kia, cho dù đã phạm phải đủ loại nghiệp chướng nhưng hẳn là vẫn còn cứu được.

Vương Ki thủy chung lắc đầu, Tham Lang ánh mắt phát hung, tay trái đột nhiên vươn ra, như xé rách hư không đâm vào ngực Âu Dương Vô Cữu. Tham Lang muốn dùng vũ lực thu lại tinh hồn, sau mới diệt ma, rồi mang Thiên Ki tinh quân về thiên đình!

Thân thể Âu Dương Vô Cữu tức thì co giựt mãnh liệt, Vương Ki không thể ngăn cản Tham Lang, chỉ biết ôm chặt lấy cơ thể Âu Dương Vô Cữu, tinh hồn cùng gốc, sức Tham Lang quá mạnh mẽ, giựt ra tinh hồn đang bị ngưng ma bao vây, đau đớn này như đem người sống xé thành hai nửa. Vương Ki vì quá đau mà hét lên, tay Tham Lang tức thì dừng lại, thấy Vương Ki run rẩy cả người, sắc mặt tái nhợt vô sắc, mới nhớ tới y từng đốt hồn cầu cứu, giờ đang suy nhược, không khỏi hoãn động tác.

Vương Ki thở dốc, một tay vịn lấy cánh tay Tham Lang: “Thiên Xu… hắn là người… ta tình nguyện từ bỏ… thiên vận chi tài… cũng phải bảo vệ…”

Tham Lang tinh quân không nói gì. Vẻ mặt này, lại đồng nhất như thế.

Ngày đó trên thiên cung, người kia từng là Cự Môn tinh quân, ôm con lôi thú toàn thân đẫm máu bò lên từ Bất Chu Sơn, dứt khoát bỏ đi tiên thân, đọa thành yêu…

Thiên Tuyền khi đó, trên mặt cũng là vẻ dứt khoát không hối tiếc này…

Nghĩ đến đấy, trong lòng bất giác đau xót.

Tỉnh lại, Tham Lang tinh quân thầm cười khổ, khó trách thiên quân đã nói, một chữ “duyên”, ngay cả cửu thiên chí tôn trải quá vạn năm cũng không thể thấu đáo.

Vậy mình làm sao có thể?

Tham Lang tinh quân ngửa đầu nhắm mắt, sau một hồi mới mở ra, chậm rãi rút tay khỏi Âu Dương Vô Cữu, Tham Lang pháp lực phi phàm, lần này cách không thủ vật vẫn chưa tổn hại gì đến thân thể phàm nhân.

Chỉ thấy Tham Lang đứng thẳng người, vô cùng cứng nhắc xoay sang chỗ khác.

“Con ma này cũng chưa phạm phải sát nghiệt gì. Trong tay bản quân không có thiên quân pháp chỉ, nếu giết chóc vô cớ e sẽ tổn hại thiên quy.”

Vương Ki ngớ ra, ngay lập tức hiểu được ý tứ Tham Lang, trong mừng rỡ không kìm được nước mắt, y biết, Tham Lang tinh quân nếu muốn diệt ma, trên trời dưới đất không ai có thể cản.

“Thương Lộ.”

Tham Lang triệu thanh loan, nhảy lên, chim loan giương cánh kêu vang, thương vũ phi dương.

Hắn liếc nhìn Vương Ki lần sau cùng, nói: “Thiên Ki, ngươi phải canh chừng con ma này cho tốt, đừng để nó phạm sát nghiệt, nếu không đến lúc thiên quân giáng tội, bản quân sẽ không khoan dung nữa.”

Tham Lang lại nhìn Đằng Qua đang ôm Cùng Kỳ, bỏ một câu: “Ngươi cũng nghe rồi đó.” Nói xong chim loan xanh cất cánh, thẳng đến chín tầng mây.

Đợi tiếng chim loan dần xa rồi biến mất, đám tiên yêu ở lại mới dám thở một hơi.

Vương Ki cúi đầu cẩn thận kiểm tra Âu Dương Vô Cữu lần nữa, biết y đang ngưng ma mới tạm thời yên bụng, ngẩng đầu để ý tới Đằng Qua Cùng Kỳ.

Đằng Qua đang ôm mãnh thú huyết nhục lẫn lộn, pháp thuật Việt Phi Lăng không thể so với tầm thường, trước đó nếu không có Cùng Kỳ ngăn cản, chỉ sợ Đằng Qua đã bị xiềng xích xé nát tươi, nhưng cái giá phải trả, Đằng Qua thật không dám nhìn!

“Hoàng! Hoàng!” Hắn nắm tai Cùng Kỳ, sát lại gần, kêu, “Ngươi nhanh tỉnh lại! Nếu không ta sẽ phạt ngươi ba trăm năm không được săn mồi!!”

Nếu đổi lại ngày thường, con mãnh thú tham ăn này nhất định sẽ nhảy dựng lên kháng nghị, nhưng bây giờ đến mở mắt nó cũng không có sức, hô hấp cũng ngày càng mỏng manh.

Đằng Qua bỗng hoảng sợ, Kỳ Hoàng mà hắn biết tuy luôn luôn bị thương, nhưng đến giờ chưa từng im lìm như thế!

“Không được! Kỳ Hoàng!! Nếu ngươi dám chết, ta sẽ lột da ngươi, treo trước cửa Nam Thiên môn để thần tướng trên trời mỗi ngày cười nhạo ngươi vô dụng!!”

Tuy mãnh thú Cùng Kỳ này thật sự rất đáng ghét, nhưng trong lòng Vương Ki cũng có cảm kích Đằng Qua đã nhìn thấu âm mưu của Việt Phi Lăng, thấy Đằng Qua đau thương, bèn lấy một bình ngọc từ trong áo, gọi hắn lại, giao bình ngọc vào tay hắn: “Trong chai có một viên Nguyên Dung Đan, có thể chữa những vết thương không trí mạng, mau cầm cho nó dùng.”

Đằng Qua tiếp nhận, vui mừng quá đỗi: “Đa tạ tinh quân!”

Cùng Kỳ hôn mê, răng vẫn đóng chặt, căn bản không thể há mồm. Đằng Qua chẳng sợ răng thú sắc bén, dùng tay mạnh mẽ cạy hàm nó ra, rồi trực tiếp nhét đan dược vào yết hầu lăn xuống thực quản.

Tiên đan quả nhiên thần kỳ, trong khoảnh khắc chỉ thấy máu tươi ngừng chảy, da thịt bị rách chậm rãi khép kín, tuy trên lông lá dính đầy vết máu đọng, nhưng hô hấp đã dần nặng nề, chỉ thời gian nửa chung trà, nó đã mở mắt, nhìn thấy tay Đằng Qua đầy máu tươi từ vết thương do răng nó tạo ra, không khỏi grừ grừ sát lại gần, thè lưỡi liếm.

Đằng Qua thấy nó đã hồi phục sức sống, trong bụng mừng rỡ, mặc nó hành động, quay đầu, đầy cảm kích hành lễ với Vương Ki.

“Tinh quân cao thượng, tiểu thần khắc ghi trong tâm. Ngày sau nếu có gì sai bảo, Đằng Qua nguyện dốc hết khả năng, vì tinh quân làm việc.”

“Không cần khách khí.”

Đằng Qua nhìn Âu Dương Vô Cữu, nói: “Không biết tinh quân sau này có tính toán gì không? Tinh quân phải biết, trước khi hình thành ma thể, ma tộc cực kỳ yếu ớt, môt khi bị yêu quái hay địa tiên nhìn trúng, chỉ sợ sẽ bị bắt giữ hủy nguyên luyện đan. Tinh quân nếu có tâm bảo hộ thì tốt hơn là tìm một chỗ tạm lánh đi!”

Vương Ki có chút bất ngờ: “Ngươi không sợ ma tộc à?”

Đằng Qua mỉm cười: “Chúng ta vốn là thú dữ thiên địa bất dung, nếu không có chút năng lực trừ quỷ thì sợ là đã sớm bị coi như ác yêu lưu đày ngoại vực. Ma thì sao chứ? So với tiên gia trên chín tầng trời, cũng bất quá là lúc giết chóc không cần tìm lý do đường hoàng thôi.”

Vương Ki nghe vậy gật đầu cười, nhưng lại nói: “Thật ra ta có biết một nơi hoang vu sạch sẽ, có điều đường sá xa xôi…”

Đằng Qua lập tức nói: “Kỳ Hoàng nguyện cống hiến sức hèn.”

Cùng Kỳ tức thì gào lên kháng nghị, tốt xấu cũng là thú trong Tứ Hung, sao có thể làm thú cưỡi cho tiên nhân?!

Đằng Qua liếc nó một cái, không thèm nói một câu, rút Yết Ma Xử bên hông, niệm pháp quyết, chỉ thấy pháp khí lóe ra kim quang, trong tay Đằng Qua biến hóa hình thái, biến thành một bộ dây cương màu vàng, Đằng Qua một tay bắt lấy cái đầu đang nỗ lực vùng vẫy, một tay vô cùng linh hoạt buộc lên.

Đáng thương cho Cùng Kỳ, có hung hãn đến đâu cũng bị buộc dây cương, ngay cả miệng cũng không há được, lại bị Đằng Qua phang thêm vài cú, tức thì không dám phản kháng nữa.

Đằng Qua từ trong tay Vương Ki tiếp nhận Âu Dương Vô Cữu, đặt lên lưng Cùng Kỳ, sau đó mới để Vương Ki ngồi lên. Mùi thịt người thơm ngon không ngừng chui vào lỗ mũi, người trên lưng chính là bữa cơm nó vẫn thèm bấy lâu nay! Cùng Kỳ đáng thương lại chảy nước miếng nhiều hơn, nhưng cái mõm bị rọ đến cả kẽ răng cũng không thể nhếch, muốn chấm mút tí cũng không được.

Đằng Qua thấy cái vẻ thèm thuồng của nó, kéo kéo dây cương: “Đừng nghĩ nữa. Chỉ bằng nghiệp chướng ngươi tạo ra trước đó cũng đủ cho ngươi năm trăm năm không được ăn cơm rồi! Còn không nhanh lên?”

Cùng Kỳ vừa nghe thấy thì tiu nghỉu cụp đuôi.

Có Đằng Qua dắt đằng trước, Cùng Kỳ chỉ đành ngoan ngoãn cõng Vương Ki và Âu Dương Vô Cữu, trong màn đêm tung người bay xa.

Quy Khư, Ngân Hà đổ xuống từ trời, tiên sơn bị thượng cổ thần minh vứt bỏ, có thể coi như một nơi ẩn náu tốt.

Có Cùng Kỳ chở, không chậm chạp như Long Vương, chưa đến nửa ngày đã lướt qua Thất Hải bay vào ngoại vực Quy Khư. Đằng Qua giúp Vương Ki an bài Âu Dương Vô Cữu đâu đấy, mới dẫn Cùng Kỳ cáo lui.

Lúc sắp chia tay, Đằng Qua không nhịn được nói với Vương Ki: “Tinh quân phải biết, luyện ma không phải chuyện một ngày, hoặc ngàn ngày, hoặc vạn năm, rất khó nói chắc.”

Vương Ki gật đầu.

“Tinh quân nguyện ý… chờ như vậy ư?”

Vương Ki nhìn Đằng Qua, cùng với Cùng Kỳ đang triệt để khinh thường đám thần thú bị khí tức hung thú của nó hù dọa trốn trong bụi cỏ không dám nhúc nhích, cười hỏi ngược lại: “Nếu là Cùng Kỳ vì tội giết chóc mà bị nhốt vào tháp thêm vạn năm nữa, khi mãn kỳ hạn, ngươi có ở ngoài tháp đón nó không?”

Đằng Qua bừng tỉnh đại ngộ, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, không khỏi xấu hổ: “Là tiểu thần lắm lời.”

Lúc này Cùng Kỳ bị rọ mõm lay động thân mình, hung thú cực đại chậm rãi hóa thành hình người, tóc rối xoã tung như dã nhân, cao lớn đến mức quái dị, cho dù cao như Đằng Qua, so với nó cũng phải thấp hơn một chút. Trên cơ thể trần trụi chằng chịt vết thương, dây cương biến từ pháp khí vì biến hình mà thay đổi, kéo dài tới sau quai hàm, vẫn như cũ lấp kín miệng Cùng Kỳ.

Nam nhân tóc đen cúi cơ thể cường tráng, cánh tay vòng lấy cổ Đằng Qua, nói không ra tiếng, đành không cam tâm phát ra tiếng “ư ư ư ư” từ miệng. Tuy bị bó buộc tự do, nhưng không có ý định bỏ đi.

Đằng Qua cười hòa ái, chẳng thèm quản hắn, chỉ chắp tay với tinh quân: “Tinh quân bảo trọng, tiểu thần cáo lui.”

Đoạn Thiên Tuyền ôm lôi thú Bất Chu Sơn gì đấy là trong truyện “Tuyền thiên biến”, đại loại là Thiên Ki thì ôm Âu Dương ngẩng mặt nhìn Thiên Xu quyết định từ bỏ thân phận không chút hối tiếc, Thiên Tuyền cũng thế, ôm con lôi thú đầy máu me nhìn chúng tiên quyết định từ bỏ tiên thân trở thành yêu không chút hối tiếc. Hai hình ảnh trùng lặp giống y nhau.

Mà không hiểu sao đoạn đối thoại giữa Thiên Xu và Thiên Ki mình rất muốn dịch bựa nha, kiểu như

“Việc này vốn không thể trách chú, sống chết có số cả rồi. Xem, nó nuốt được cả trăm hồn yêu, cũng chả phải thứ tốt lành gì đâu. Thôi ngoan theo anh về.”

“Đấy là vì em chia hồn cho hắn rồi.”

“Bậy bạ, hồn phách quý giá thế mà nói chia là chia cái rụp hả. Bây giờ chú nhanh thu hồi tinh hồn đi, trước mặt ông già, anh sẽ nói đỡ cho chú vài lời.”

“Anh, anh muốn diệt hắn sao? Anh diệt hắn, đấy là diệt em, em thà từ bỏ địa vị chứ không thể bỏ hắn.”

:”>

Âu Dương Vô Cữu tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện chỗ mình ở không phải địa phủ, chung quanh bừng sáng, cột bạch ngọc thánh khiết tao nhã, màn vải sa như ẩn như hiện, chẳng những không âm trầm khủng bố mà còn thêm cảm giác như tiên cảnh thần vực.

Ngoài cửa sổ, Ngân Hà đổ, truyền đến tiếng thác nước ầm ầm, tinh hoa theo dòng chảy xuống, vạch qua bầu trời vô cùng tráng lệ.

Quy Khư?

Thoáng nghiêng đầu, liền nhìn thấy Vương Ki đang nhắm hai mắt, chống cằm ngồi bên giường.

Từ bàn tay truyền đến ấm áp.

Y luôn ở đây, luôn cầm tay hắn chưa từng rời đi.

Một luồng sáng xuyên vào từ cửa sổ rọi lên bên mặt thanh tú của y, trướng phòng tiên sinh nhìn có vẻ mỏi mệt, Âu Dương Vô Cữu tuy cảm thấy toàn thân đã nằm đến phát đau, nhưng vẫn không muốn nhúc nhích, miễn cho gọi tỉnh y.

Cứ để thời gian trôi như thế, cuối cùng Vương Ki gà gật nghiêng đầu về phía trước một cái, tỉnh rồi.

Theo thói quen nhìn nam nhân nằm im trên giường đã lâu chưa tỉnh, sau đó mới nhắm mắt tiếp tục gà gật, nhưng rất nhanh, đôi mắt hắc bạch phân minh đã trợn tròn.

“Tiên sinh, cậu tỉnh rồi!”

Âu Dương Vô Cữu chào hỏi rất thoải mái, giống như người ngủ say lâu ngày là Vương Ki mới đúng.

Hiếm có dịp trướng phòng tiên sinh khôn khéo lại ngốc trệ, được một lúc, trong mắt mới lóe lên quang hoa.

Bị y quan sát như thế, Âu Dương Vô Cữu bất giác xấu hổ, ho khan hai tiếng: “Tiên sinh này, chẳng lẽ tôi chưa chết?”

“Chết rồi.”

“Hở? Nhưng tôi…”

“Cậu thành ma.”

“…”

Đối thoại rất thanh nhàn, tựa như tỉnh giấc ngủ trưa, hỏi một câu muốn ăn gì? Bánh quế hoa? Không có. Có bánh nướng, ăn không?



Vương Ki nói giản lược những gì xảy ra lúc trước.

Ngưng ma tu thân, Âu Dương Vô Cữu ước chừng đã ngủ nửa năm, vốn tưởng rằng còn phải lâu hơn, nói không chừng phải chờ tới thiên hoang địa lão, vậy mà không ngờ Âu Dương Vô Cữu chỉ dùng nửa năm đã có thể luyện thành ma thân, xem ra lo lắng của Thiên Xu không phải dư thừa, ma tính sâu trong nội tâm của người này, chỉ sợ còn mạnh hơn ma tộc thành ma từ lúc sinh.

Chỉ thấy Âu Dương Vô Cữu nghe xong ngồi dậy, vỗ vỗ thân thể mình, nhưng ngoài trừ một hơi thở kỳ lạ trong cơ thể thì chẳng có cảm giác cổ quái nào.

“Ngày đó… tôi chỉ nhớ mình như bị xé nát, khắp nơi một màu đỏ…” Vẫn còn nhớ rõ một khắc kia, đau đớn như bị mấy trăm yêu cắn xé, hắn thở một hơi, nội tâm dâng lên kích động muốn giết chóc.

Nhưng từ trên người Vương Ki như truyền đến một luồng gió mát mẻ, thổi tan máu tanh, giúp hắn tỉnh lại từ trong ảo cảnh.

Đây là hậu quả thành ma sao? Âu Dương Vô Cữu mỉm cười: “Kỳ thật vậy cũng tốt, nếu tiên sinh là tiên nhân, đương nhiên phải có trách nhiệm hàng yêu phục ma! Nếu không gia tăng giám thị coi chừng tôi phạm phải tội lớn nha. Cho nên tiên sinh không được rời đi!”

Vương Ki trừng hắn, vốn cho rằng hắn sẽ vì chuyện này mà buồn rầu, dù sao cũng là một người trần, nháy mắt lại nhất niệm thành ma, dù là ai cũng đâu thể chấp nhận thoải mái như thế? Còn hại y vẫn luôn lên kế hoạch phải an ủi thế nào cho phải, giờ ngay cả một câu cũng nói không được.

Nhưng hắn thật sự có thể thoải mái vậy sao?

Ma và người, thủy chung là bất đồng.

“Cậu muốn về Hàng Châu à?”

Âu Dương Vô Cữu nghe thấy y hỏi, không khỏi thấy lạ.

Vương Ki ít nhiều còn chút do dự, nhưng vẫn nói thật: “Ma tộc nhập thế, nhất định bị tiên gia ngăn trở… Nếu ở lại Quy Khư, ít nhất có thể giữ được tánh mạng.”

“Tiên sinh là đang lo lắng Vô Cữu sao?”

Vương Ki trừng hắn một cái, không nói lời nào.

Âu Dương Vô Cữu bày ra vẻ mình được lời rồi, híp mắt cười một hồi, mới nói: “Nếu tôi rời đi, đầu tiên không nói phụ thân trong phủ không quen việc buôn bán, mấy phòng cơ thiếp của ông đều có âm mưu trong bụng, chỉ sợ chưa đến mười năm Âu Dương phủ đã suy bại. Chỉ nói võ lâm đa sự, nếu minh chủ vô cớ mất tích, nhất định sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu tranh đoạt minh chủ vị, tôi không để ý chức minh chủ này, nhưng nếu vì nó mà dẫn đến giang hồ phân tranh, tổn thương mạng người, tôi không muốn thế.”

Vương Ki yên lặng một hồi, mới hừ ra một câu: “Cậu rốt cuộc có phải ma không? Lo chuyện thiên hạ như thế…”

“Ặc…” Âu Dương Vô Cữu ngượng ngùng gãi mặt, “Có vài thứ đã thành thói quen thì cả đời cũng không đổi được. Chờ tôi an bài mọi người trong phủ, giao chức vị minh chủ cho Phượng Tam xong, sẽ cùng tiên sinh thỉnh giáo làm thế nào để tàn sát thế gian được không?”

Không khỏi hừ một tiếng: “Không dám.”

Khóe miệng Vương Ki nhếch thành một nụ cười vô cùng ảo diệu, “Ba tháng này ngủ thoải mái không?”

Âu Dương Vô Cữu, hiện giờ là nhân ma có thể làm cho tam giới khiếp sợ, bị cặp mắt kia ngắm đến rợn cả gai ốc, bất giác rụt vào trong giường: “Cũng được…”

“Có thấy đói không?”

“Hình như không…”

“Xem ra thành ma cũng có cái lợi, ít nhất tiết kiệm được kha khá tiền cơm.”

“…Tiên sinh…”

“Được rồi, chúng ta nên trở về thôi.”

Buổi chiều, trướng phòng Âu Dương phủ, bóng trúc đu đưa, trong tiếng bàn tính tách tách, ngẫu nhiên nghe được vài tiếng trò chuyện vụn vặt.

Nếu cẩn thận nghe, sẽ khiến người ta phải bật cười…

“Tiên sinh, tôi muốn hỏi…”

“Chuyện gì?” Tiếng bàn tính không có nửa khoảng dừng, người trả lời hiển nhiên chẳng thèm ngẩng đầu lên.

“Có phép thuật gì có thể lập tức giải quyết mớ trướng mục này không?”

“Bản quân là tiên nhân, làm sao biết pháp thuật ma tộc?! Chi bằng cậu đi Ma Vực một chuyến, học chút thứ hữu dụng về đi!”

“…”

“Nhớ rõ lúc về phải mang vài mớ cỏ tế tiên, thứ này chỉ sinh ở Ma Vực, ở thiên đình chính là bảo bối hiếm thấy.”

“… Tiên sinh…”

đây chắc là bộ có cảm giác phàm trần và bình dân nhất nhỉ, mấy bạn kia còn lên trời xuống đất nhảy tới nhảy lui, chỉ có hai bạn này là yên phận ngồi một chỗ. Thành ra câu chuyện mà tóm thì chỉ có thế này: ngày xửa ngày xưa, trong một căn nhà nọ, có hai người, một người thì chăm chỉ gảy bàn tính, một người thì chăm chỉ lo việc nhà, quanh năm suốt tháng, bốn mắt nhìn nhau, nhìn lâu sinh tình, hai người yêu nhau. hết phim. Một câu chuyện rất đơn giản và bình dị xDDD

hoàn chính văn
Bình Luận (0)
Comment