Tử Dương điện nội quỷ ảnh trọngTinh quân hàng thế thi thân trungKhông thể tính chính xác, nhưng ước chừng trong thời kì Đại Tống, trên trời có phi tinh giáng xuống, bầu trời cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng mang đến mưa rào ba ngày không dứt.
Thiên địa nhân thần chẳng thể ngờ rằng, linh châu dùng để trấn Côn Lôn Tỏa Yêu tháp đột nhiên nứt ra, yêu tà tẫn thích, cuồng phóng thiên hạ. Cánh cửa liên thông Ma giới vô cớ bị phá, mặc dù Ma tộc chịu trói buộc của tôn chủ chưa thể hoành hành, nhưng đã có dấu hiệu manh nha.
Nhân giới nguy ngập, tuy rằng có đạo pháp tiên sư hỗ trợ, nhưng yêu ma quỉ quái vẫn đang dần mạnh lên, thế mới nói đạo cao một thước, ma cao một trượng. Nhân gian chúng sinh lúc này chỉ mong Côn Lôn tiên nhân có thể trùng tu lại Tỏa Yêu tháp, vây bắt yêu ma để nhân gian yên bình trở lại.
Song, trùng chấn Linh Châu tháp đâu phải chuyện dễ dàng? Linh cảm hạ giới rối loạn, thần nhân cũng lo lắng bèn phái hạ Thất nguyên giải ách tinh quân xuống phàm trần tìm linh châu để trùng tu bảo tháp.
Ở Hoàng thành dưới nhân gian, trong Tử Dương điện tiếng khóc của thái giám, cung nữ vang đến hô thiên thưởng địa, con trai thứ bảy của hoàng đế vì bạo bệnh mà bỏ mình. Người con thứ bảy này tuy rằng không học hành cũng chẳng nghề nghiệp nhưng nhờ có khả năng a dua nịnh hót mà muốn gì được nấy, là ái tử luôn khiến cho hoàng đế vui vẻ. Có điều tuổi thọ đã hết, Diêm Vương báo canh ba, canh năm bất lưu nhân, dù là dưới một người trên vạn người cũng không thể tránh khỏi.
Chỉ tiếc cả sảnh đường thái giám cung nữ, tuổi còn quá nhỏ lại bị tuẫn táng cùng. Bên cạnh thi thể người người quỳ xuống khóc rống, nhưng phần lớn là thương cho thân thế bi thảm của mình, chứ được mấy ai nhỏ lệ vì Thất hoàng tử kia?
Có điều hoàng đế thật một mảng chân thành, cầm bàn tay sớm đã lạnh như băng, nhớ tới tiếng cười lẫn giận dỗi của đứa con ngày thường, không khỏi lặng lẽ rơi lệ.
Đường tiền môn hậu, quỷ ảnh lay động, phàm nhân mắt thường không thể nhìn thấy, Đầu Trâu, Mặt Ngựa của địa phủ sớm đã đứng một bên, nhìn một lát rồi ném Tỏa hồn thiết liên lôi ra ba hồn bảy vía của Thất hoàng tử kia ra khỏi thi hài.
Người vừa chết, hồn tự nhiên trở nên hồ đồ đờ đẫn, người kia lúc trước ương ngạnh, bây giờ trở nên dị thường ngoan ngoãn cùng Đầu Trâu đi xuống.
Sinh khí cuối cùng trong không trung tiêu tán, Mặt Ngựa cũng chuẩn bị đi bỗng gặp nhất mạt tinh quang từ trên trời giáng xuống, một thần nhân khoan thai đi tới, ánh mắt mang theo phong thái phi dương, tóc như quang ti, lại mềm mại tựa lưu vân, khiến người kinh ngạc không hiểu, chợt nghe thần quân lên tiếng.
“Ta là Thiên Tuyền Cung Cự Môn Tinh Quân, theo ý chỉ Thiên đế xuống nhân gian tìm đạo bảo châu, cần mượn thân thể người này dùng một chút.”
Mặc Ngựa sao dám không theo, vội vàng tránh ra một bên nhìn thần quân thong dong tiến đến từ từ nhập vào thi hài đã lạnh như băng kia, ánh sáng thiên tinh rực rỡ dần dần thu liễm vào trong cơ thể, chỉ khoảng nửa khắc sau mọi thứ trở lại bình thường.
Tất nhiên, mắt phàm nhân không thể nhìn thấy những gì vừa xảy ra. Mặt Ngựa kêu gọi Đầu Trầu, vội vàng mang hồn phách của Thất hoàng tử quay về địa phủ phục mệnh với Diêm Vương.
Ngón tay lạnh như băng khẽ động, hoàng đế sợ tới mức nhảy dựng lên. Xác chết vùng dậy là chuyện được lưu truyền trên phố từ trước đến giờ, hôm nay gặp phải ngay cả hoàng đề quyền khuynh thiên hạ cũng không cầm được mà run sợ trong lòng.
Nhưng xem Thất hoàng tử chậm rãi ngồi dậy, hai mắt sáng ngời trong suốt mở ra, hoàn toàn không có nửa phần tà khí thì hoàng đế nhanh chóng hoàn hồn, ước chứng là ngự y chẩn sai, hoàng tử vẫn chưa thực sự tử tuyệt, cuối cùng lúc này sống lại.
Xung quanh lập tức một mảnh hỗn loạn, tiếng hoan hô dấy lên không dứt.
Kia Thất hoàng tử, hiện giờ chính là tinh quân, nhìn trước mặt một mảnh hỗn loạn không khỏi buồn cười. Hoàng đế nhân gian bất quá chỉ là một gã phàm nhân, đối mặt với sinh tử cũng chỉ có bộ dáng hoặc bất lực hoặc hoan hỉ.
“Phụ vương, không cần kêu ngự y, ta muốn nghỉ ngơi.”
Hoàng đế mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng nhìn hắn mi nhíu lại tỏ vẻ mệt mỏi, tự nhiên cũng phải đáp ứng, cho mọi người lui xuống, thăm hỏi vài câu rồi cũng rời khỏi Tử Dương điện.
Sau khi mọi người đã rời đi hết, tinh quân lúc này mới nghỉ ngơi dưỡng sức, cẩn thận đánh giá thân thể này, trừ bỏ làn da trắng nõn thì thân thể đang ở độ tráng niên này cũng có thể coi là rắn chắc cường tráng.
Bên cạnh giường có một bồn nước trong, tinh quân tiến đến gần, tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, mặt nước bình thường nháy mắt đọng lại thành băng, hình thành một tấm kính. Hắn cúi đầu nhìn vào, hóa ra đây là gương mặt của phàm nhân, cũng không có gì đặc biệt. Hắn làm như vậy cốt để nhớ kĩ dung mạo này. Trên thực tế, đối với phàm nhân mà nói, Thất hoàng tử cũng được coi là anh tuấn tiêu sái, thêm thân hình mảnh khảnh, từng mê đắc không ít hồng nhan tri kỷ.
Đáng tiếc hiện giờ trong thi thể này lại là một vị thần nhân, không trải qua mưu mô tranh giành nơi nhân thế, trong mắt chỉ đơn thuần một vẻ lãnh đạm vô cầu.
Bàn tay lướt qua một lần nữa, mặt băng biến mất khôi phục lại bình thường.
Ngón tay chạm vào nước trong cũng không có chút cảm giác nào, tinh quân dĩ nhiên biết, bởi đây vốn chỉ là mượn thi cử động. Đơn giản mà nói, thi thể này bị nguyên thần của hắn điều khiển mà hành sự, không phải tái sinh, thế nên không thể có được cảm giác mỗi khi sờ vào vật gì đó, thậm chí cả đau đớn, rét lạnh, nóng cháy cũng vô phương cảm nhận.
Tinh quân bấm đốt ngón tay tính toán, Thất nguyên tinh quân còn lại sáu người, cách nơi đây cũng xa, nguyên thần lại yếu ớt chưa hồi phục được đại khí, hắn không khỏi nhíu mày.
Hắn chọn thân thể này vì nguyên chủ có địa vị cao, có thể dễ dàng điều tra tin tức của ngọc châu, dù không biết được ngay lập tức nhưng vẫn thuận tiện hơn so với ngụ tại một thân xác bần cùng nghèo nàn nào đó.
Thiên Tuyền cự môn tinh vốn dĩ là chúc ám tinh, đối với những việc vặt vãnh thường không thèm để tâm, trái ngược hoàn toàn với Chính Dương tinh quân, nên cũng không muốn tự rước thêm phiền phức.
Đột nhiên, chỉ tay hiện lên một dấu hiệu khác lạ, hắn bỗng dưng mỉm cười, ngẩng đầu nói.
“Hà tất phải ẩn ẩn nấp nấp? Nếu đã đến, các hạ sẽ không ngại hiện thân nói chuyện chứ?”
Hắn vừa dứt lời, trong phòng liền xuất hiện cuồng phong gào thét, rõ ràng các cánh cửa vẫn đóng chặt mà gió xoáy hắc sắc lại thổi cuồn cuộn không dứt, cơ hồ muốn thổi bay bàn ghế.
Giữa gió xoáy hiện lên một nhân ảnh màu đen, hai chân cách mặt đất một khoảng, trôi nổi giữa không trung. Người nọ ánh mắt đỏ đậm, móng tay dài kì dị như lưỡi câu, tà mị như quỉ khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng.
Thế nhưng Thất hoàng tử vẫn thong dong bình tĩnh, cơn gió xoáy dữ dội như vậy lại chẳng thể tác động gì đến y bào của hắn, tóc mai suông dài lơ đãng buông rơi lay động như sắc đêm êm dịu thoảng cùng gió mát, ống tay áo hơi thoáng giơ lên.
“Ngươi cư nhiên còn chưa tử?!”
Thanh âm vang lên kỳ quái âm trầm, tuyệt đối không mang chút lương tính.
Thất hoàng tử không nói.
Kẻ kia lại nói.
“Ngươi hẳn là đã chết! Lục mạnh đứt đoạn, tâm đảm vỡ nát, không có khả năng sống sót!”
“Quả thật đã chết.” Thất hoàng tử bình thản đáp trả, cẩn thận đánh giá yêu vật trước mắt, “Hại đến mạng người sẽ hao tổn tu vi. Nhất giới bò cạp yêu như ngươi cũng biết tu được nhân thân không thể mang theo thù oán, sao lại còn tự tìm tử lộ?”
Yêu vật kia vô cùng kinh ngạc.
“Có thể nhìn ra được chân thân của ta! Ngươi không phải Thất hoàng tử!! Rốt cuộc ngươi là ai?!”
Thất hoàng tử một tay kết ấn, lạnh nhạt nói.
“Là ai thì có gì trọng yếu? Ngươi hại chết mạng người, hiện giờ gặp phải ta, trăm năm tu vi này coi như vứt đi.” Dứt lời, một đạo ánh sáng màu tím nhạt từ lòng bàn tay của hắn phóng ra, ban đầu như dòng nước mảnh mai, dần dần trở thành hồng thủy ùa ra, nuốt chửng hắc sắc gió xoáy vào trong.
Yêu vật kia cũng chẳng tầm thường, lập tức hô to một tiếng, hắc sắc gió xoáy trở nên dữ dội hơn, mọi thứ trong phòng hết thảy đều bị cuốn nát vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, chỉ riêng Thất hoàng tử vẫn đứng yên trong gió. Tử sắc quang thản nhiên bao vây lấy thân thể thanh niên, vững tựa như núi. Bò cạp yêu thấy không ổn, tâm sinh kế, ngón tay dài vung lên tỏa ra hàn quang trùng trùng, hắn dùng hết tu vi của mình cho đợt tấn công này, ngũ trảo phá vỡ vòng tử sắc kia, hướng vào Thất hoàng tử mà đánh.
Nhìn thấy chiêu này nhất định sẽ không thể bại, bò cạp yêu thầm vui mừng, không ngờ ngũ trảo ở giữa không trung chỉ còn cách mặt của Thất hoàng tử chừng nửa tấc thì bị ngăn lại. Nhìn kỹ một chút sẽ thấy một mảng trong suốt băng tinh không biết từ đâu hiện ra giữa không trung, ngăn cản một trảo trí mạng.
Bò cạp yêu vô cùng kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn dữ dội, cúi đầu nhìn xuống thì tử sắc khí đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể mình, nguyên đan như bị băng hàn đông lạnh, không khỏi khiếp đảm tâm hồn. Hắn tu luyện chính là Phong Chúc yêu pháp. Cơ bản mà nói thì hàn băng khí của đối phương không thể làm gì được hắn, không ngờ lúc này lại bị quản chế chỉ trong nháy mắt. Vậy cũng đủ thấy tu vi của bản thân so với người kia, tỉ như trời với đất.
Yêu khí trong thân dần tan rã, bò cạp yêu biết rằng đã mất đại thế, vội vàng thu pháp thuật quỳ xuống trên mặt đất.
“Tiểu yêu không biết thượng tiên lợi hại, giờ đã nhận rõ, cầu thượng tiên bỏ qua cho cái mạng nhỏ này của tiểu yêu!!”
Thất hoàng tử lạnh lùng nhìn hắn, thấy bò cạp yêu tản mác yêu khí phủ phục trên mặt đất, phía sau đã hiện ra nguyên hình một cái đuôi bò cạp lớn.
“Tha mệnh cho ngươi để ngươi lại đi hại người nữa sao?”
“Tiểu yêu không dám! Tiểu yêu chính là nhất thời hồ đồ bị phàm nhân dụ dỗ mà hạ độc với Thất hoàng tử, hại đến mạng người… Hiện giờ được thượng tiên giáo huấn, tiểu yêu nhất định không hại nhân lần nữa, sẽ lên Nhất Tiên sơn dốc lòng tu luyện, tẩy rửa tội nghiệt, mong thượng tiên chấp nhận!!”
Thấy hắn không nói, bò cạp yêu vội vàng tiếp.
“Nếu như thượng tiên không tin, có thể tán đi toàn thân yêu lực của tiểu yêu, chỉ cần lưu cho tiểu yêu một mạng, tiểu yêu nhất định sẽ dốc sức hoàn thành lời hứa!!”
“Lưu ngươi một mạng?”
Thất hoàng tử trên mặt không chút biểu tình, cũng chẳng nhìn ra được hắn vui buồn. Bò cạp yêu dĩ nhiên không thể đoán được hắn đang tính toán cái gì, chỉ liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Đột nhiên, trong ngực nhói lên một cơn đau đớn kịch liệt, hắn hoảng sợ ngẩng đầu, không tin nổi nhìn Thất hoàng tử mặt vẫn không chút thay đổi.
Bò cạp yêu nguyên đan bị phá nát, hắc sắc yêu khí tản mác ra khỏi cơ thể của hắn, không lâu sau chỉ còn một đống hắc y bào nằm trên mặt đất.
Thất hoàng tử hơi động thân đẩy ra y bào, liền thấy phía dưới một con bò cạp màu đen sáng bóng, dĩ nhiên đã chết cứng ngắc.
“Ngươi nói cầu ta tha cho ngươi thì ai tha cho Thất hoảng tử kia? Nếu người không chết thì ta đâu ở nơi này? Chỉ là thiên lý tuần hoàn, mọi chuyện đều đã có định số.”
Tử Dương điện này bị bò cạp yêu tác loạn một trận trở thành tàn tích, Thất hoàng tử nhìn xem bốn phía, không khỏi thở dài.
“E rằng bò cạp yêu này chết xong, người khởi xướng cũng không khỏi mua dây buộc mình.”
Quả nhiên, không đợi đến ngày hôm sau, nội điện hoàng thành đã xuất hiện sự tình kỳ quái.
Mẹ ruột của Thất hoàng tử, Lý quý phi chết bất đắc kì tử trong phòng, khi chết có vô số bò cạp quanh quẩn bên người, thậm chí còn có con bò ra từ trong mũi, trong miệng nàng, khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi khiếp đảm. Hoàng đế bất đắc dĩ phải hạ lệnh cho người phóng hỏa đốt điện sở cư của Lý quý phi. Trận đại hỏa này kéo dài ước chừng ba ngày ba đêm.
Sau chuyện đó, hồi sinh Thất hoàng tử chào từ biệt hoàng đế, có ý muốn chu du thiên hạ.
Hoàng đế cho rằng nhi tử muốn thực hiện kỳ vọng của vi mẫu để trọn đạo làm con nên cũng chấp thuận, ban cho tước vị Vương gia.