[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

Chương 14

Biên trấn tửu lâu ngộ Vũ Khúc

Thiên Tuyền hữu ý hí Khai Dương

Tiểu oa nhi kia đúng là Khai Dương Vũ Khúc Tinh Quân, hắn cùng với Thiên Tuyền, cũng bị Thượng đế sai hạ phàm tìm kiếm trấn tháp bảo châu. Thân thể của hắn hiện giờ là của một đứa bé bị mất lưỡng hồn tam phách. Đứa trẻ này kiếp trước từng có kiếp nạn nên đời này thiếu hồn phách, vừa sinh ra đã si ngốc, vốn bảy tuổi sẽ suy kiệt mà chết. Ở đại nạn lúc bảy tuổi chỉ phân phó Câu Hồn sứ giả mang đi tứ phách rồi mượn hồn thể này, tiện thể cung dưỡng để sau này tái hoàn hồn nguyên cho nó.

Cha mẹ oa nhi này mất sớn, lão hán là bá phụ của hắn, không có con nên nhận hắn làm nghĩa tử, từ đó tiểu oa nhi liền theo lão hán đi đông sang tây, sống bằng nghề tạo diện nhân.

Khai Dương cũng không thấy có vấn đề gì, dù sao cũng có hai bữa cơm một đêm ngủ, lại có thể tìm kiếm xung quanh. Có khi hắn đi hai ba ngày, lão hán còn lo hắn lạc đường nhưng những lần sau luôn thấy hắn bình yên trở về cũng không tái so đo, chỉ nói oa nhi tuổi còn quá nhỏ, thích đi lung tung chơi đùa, dặn dò phải cẩn thận một chút là thôi.

Nghe được Thiên Tuyền hỏi hắn, Khai Dương tự thân rót chén trà, ừng ực uống xong, thở phào một cái mới nói.

“Ta nếu nói vô tình đi ngang ngươi có tin không?”

Thiên Tuyền lắc đầu, hai mắt sáng ngời.

Khai Dương bất đắc dĩ, chỉ đành nhún vai nói: “Được rồi, biết ngươi cố chấp lắm mà! Ta nói trong Yêu vực phân tranh nổi lên tứ phía, mà Yêu thành bị pháp trận phong ấn, muốn đến xem rốt cuộc là chuyện gì.” Hắn mặc dù tuổi còn quá nhỏ, nhưng lại nói chuyện lão luyện tháo vát, trong ngoài không khớp, nhìn rất mâu thuẫn.

“Ta đã xem qua.” Thiên Tuyền cũng không úy kỵ, thản nhiên nói. “Trận pháp này không phải phát sinh từ bên ngoài mà bắt nguồn từ bên trong.”

“A?” Ly Khế nghe thấy lời của hắn cũng sửng sốt, hắn chưa nghe Thiên Tuyền nói đến việc này. Không ngờ lúc này Thiên Tuyền lại nói ra với một tiểu oa nhi xa lạ. Nhưng khí tức trên người tiểu nam oa này giống với Thiên Tuyền, đại khái cũng là thần nhân, nên khi bọn họ nói chuyện, Ly Khế cảm giác như bị bỏ qua một bên, không thể tiến vào.

“Yêu quái, với đạo hạnh của người còn nhìn không ra sao!”

Khai Dương liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên có chút kinh ngạc quay lại ngửi ngửi, vẻ mặt giật mình: “Trên người ngươi sao có hương vị của Cửu Thiên Tử Nhị Lộ?” Hắn quay đầu lại nhìn Thiên Tuyền, “Ngươi không phải lấy tiên dược Thượng đế ban cho đưa hắn dùng chứ?”

Nhìn Thiên Tuyền gật đầu, Khai Dương lập tức lớn tiếng thở dài: “Cái đó ngay cả Thiên Xu còn chưa dám dùng, vậy mà ngươi lại đem cho yêu quái!”

Thiên Tuyền không khỏi nhíu mày, cảm thấy từ ngữ của hắn thật chói tai bèn nói: “Hắn tên Ly Khế. Khi nào hắn còn ở bên ta, không được nói nửa lời bôi nhọ.”

“Hừ—” Nhìn Thiên Tuyền có chút giận, Khai Dương cũng biết tốt nhất nên tiếp thu, xụ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng lầm bầm, “Chưa thấy ngươi bình thường đối đãi tốt với ai như vậy….”

Thiên Tuyền cũng quay qua Ly Khế nói: “Hắn là Khai Dương Vũ Khúc tinh quân.”

“A.” Ly Khế đáp lại, nhìn vẻ mặt của tiểu oa nhi, đột nhiển cảm thấy được thập phần hả giận.

Lúc này đồ ăn cũng được mang lên, Khai Dương cố ăn cho đã cái bụng, vừa ăn vừa trêu chọc Thiên Tuyền: “Ta đã sớm nói với người đừng chọn xác chết, khó được hạ phàm một chuyến, trừ bỏ suốt ngày tìm bảo châu, cái gì cũng không cảm nhận được! Thật phiền!”

Thiên Tuyền cũng không tức giận, đầu tiên gắp lấy miệng thịt bò lớn bỏ vào bát Ly Khế, sau đó đem mấy dĩa thức ăn chay đế trước mặt tiểu oa nhi: “Lần này hạ phàm để kiếm châu, chẳng lẽ còn lo đến chuyện khác?”

“Ai…”

Khai Dương không biết làm sao, thở dài một tiếng.

Nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ngươi bảo pháp trận kia xuất phát từ bên trong, chẳng phải nói trong thành có yêu quái cố ý tạo pháp trận vây khốn chính mình? Nói như vậy thì thật kỳ quái.”

“Ta cũng không biết, chỉ có cách phá vỡ pháp trận đi vào một lần, mới biết được thực hư.”

“Có nắm chắc không?”

“Đi vào không khó.”

“Làm sao phá?”

“Hóa Linh ngọc.”

“…” Khai Dương trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, “Cự Môn tinh quân, ngươi nói hết một lượt không được à? Trêu đùa con nít vui lắm sao?”

Thiên Tuyền không nói gì, trái lại Ly Khế ngồi một bên nhịn không được, nghiến răng nói: “Vậy ngươi có thể nói chuyện mà không xỏ xiên người khác không?! Tốt xấu gì ngươi cũng là đến ăn chực đấy!”

“Cái gì?!” Khai Dương lập tức nhảy dựng lên, đứng ở trên ghế lớn tiếng kêu, “Yêu quái ngươi thật là kiêu ngạo!! Đừng tưởng có Thiên Tuyền che chở là giỏi! Ta muốn thu ngươi bất quá chỉ như nắm nắm tay thôi!!”

Khoái kiếm của Ly Khế rút ra, cắm thẳng vào ngay bên cạnh Khai Dương, sâu vào gỗ ba tấc quát: “Có bản lĩnh thì cứ việc! Khua môi múa mép thì làm được cái gì?!”

“Yêu quái! Ngươi muốn chết!!”

“Thần tiên ăn chực! Đây cũng không sợ!!”

“Ngươi nói cái gì?!”

Âm thanh cãi nhau làm cho xung quanh thực khách không ngừng nhìn qua, Ly Khế thân hình cao lớn khôi ngô, lửa giận bừng bừng đứng phắt dậy. Khai Dương tuy là thần tiên nhưng thân thể là của tiểu oa nhi, nhìn thấp bé yếu ớt. Đứng ở trên ghế vẫn phải nhưỡng lên nhìn Ly Khế, thực lực cách nhau rất xa, nhìn qua liền nghĩ là đại nhân khi dễ tiểu hài tử.

Bất quá khi Ly Khế rút ra khoái kiếm thì chẳng ai ám lên tiếng xưng anh hùng.

Rốt cuộc cũng có người chịu không nổi âm thanh ồn ào này, mặt bàn bị vỗ mạnh một cái, tiếng động đồng thời làm hai người giật mình.

“Toàn bộ câm miệng cho ta!”

Ly Khế và Khai Dương chậm rãi quay đầu nhìn, thấy sắc mặt của Thiên Tuyền trở nên dị thường lạnh lẽo, đôi mắt tối đen toát ra uy nghi trấn áp.

Người ngày thường thanh nhã lạnh lùng, lúc tức giận lên khí thế so với trời long đất lở còn muốn dọa người.

Khai Dương vội vàng nhảy xuống, bày ra bộ dạng tiểu hài tử ngoan ngoãn ngồi lại. Ly Khế cũng ngồi xuống, không dám lên tiếng nữa.

“Ta hỏi ngươi, mấy ngày gần đây trong Yêu vực yêu khí cực thịnh, là do yêu quái đào tẩu từ Tỏa Yêu tháp gây ra?”

Khai Dương nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng một phần nguyên nhân. Yêu quái đào tẩu từ Tỏa Yêu tháp phần lớn là nhân vật có chút lợi hại, bất quá có một việc kỳ quái.” Hắn nhìn nhìn Ly Khế, tựa hồ có điều đố kỵ.

Thiên Tuyền lại nói: “Cứ nói đừng ngại.”

Khai Dương cũng coi như sòng phẳng, liền mở lời: “Yêu quái đào tẩu tuy nhiều, nhưng yêu vật thực sự lợi hại vẫn chưa rời khỏi Tỏa Yêu tháp. Yêu vật tiền nhiệm Yêu Đế, là Thiên Xu lần trước hạ phàm tự mình bắt khóa trong tháp, hiện giờ tháp bị phá mà tên này lại không ly khai, nghĩ đến thật sự quái dị. Bất quá việc này cũng không liên quan đến pháp trận của Yêu thành.”

“Tốt lắm. Khai Dương, Yêu vực ta sẽ tiếp cận thăm dò, ngươi cứ tiếp tục tìm kiếm bảo châu, nếu cần hỗ trợ ta sẽ tìm ngươi.”

“Đã biết.” Khai Dương liên tục gật đầu đáp lại.

Tầm mắt uy nghiêm chuyển qua người Ly Khế, khiến hắn rụt đầu rụt cổ.

Thiên Tuyền đứng lên nói: “Cần phải trở về.”

“Ừ.”

Nhìn bóng dáng hai người, Khai Dương như có điều suy nghĩ.

Thật sự là quái. Thiên Tuyền tinh quân ở thiên giới chưa từng có hỉ nộ rõ ràng như thế, luôn thanh lãnh như băng, dù Thượng đế có thưởng, tiên giới ban lệnh cũng không làm cho hắn chớp mắt được một cái.

Hiện giờ ở thế gian lại làm cho hắn thay đổi rất nhiều… Chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu đây?…

Hắn đang suy nghĩ rất nhập tâm, chợt nghe điếm tiểu nhị bên cạnh cẩn thận dò hỏi: “Tiểu thiếu gia, bàn rượu và thức ăn này tổng cộng là bốn mươi ba tiễn, xin hỏi có thể tính tiền chưa?”

“…”

Khai Dương trừng mắt nhìn một bàn xa xỉ thức ăn còn chưa ăn hết…

“Thiên Tuyền!!!”

Bọn họ trở lại yêu quái tiểu thôn, Hâm Tông đã rời đi, yêu quái dưới tay hắn đợt này tử thương vô số, vậy nên trong thời gian ngắn sẽ không có lần đột kích thứ hai.

Xích Hạp dẫn theo một vài yêu quái trở về, đang thu thập tàn cục, vừa thấy Thiên Tuyền cùng Ly Khế, liền xông tới.

Mặc dù ban đầu có nhiều người không phục Thiên Tuyền, nhưng hiện giờ đều tin vào lực lượng cường đại cùng bãn lĩnh lão luyện của hắn, khiến bọn họ có thể chạy trốn khỏi đám thuộc hạ đại yêu của Hâm Tông, toàn bộ là nhờ vào Thiên Tuyền.

“Thủ lĩnh, ngươi rốt cuộc đã trở lại!” Xích Hạp hết sức phấn khởi, “Chúng ta lo lắng sao các ngươi đi lâu như vậy! Ba ngày! Đều không thấy tin tức các ngươi. Chúng ta còn đến sào huyệt của Hâm Tông tìm, nhưng tất cả yêu quái đều chạy sạch, cũng không thấy các ngươi!”

Ly Khế không nói việc Thiên Tuyền bị thương, chỉ đơn giản đáp: “Gặp chút vấn đề khó giải quyết phải trì hoãn.”

Một con vân báo yêu tiến đến đưa tin: “Việc thủ lĩnh đánh bại Hâm Tông đã truyền khắp Yêu vực, rất nhiều yêu quái đến tìm chỗ nương tựa. Ta đều đã đem bọn họ an trí rồi, thủ lĩnh cứ yên tâm!”

Thiên Tuyền khẽ gật đầu nói: “Các ngươi nghỉ ngơi đi, ta có việc thương lượng với Ly Khế.”

Chúng yêu đều thối lui, đi làm việc của mình. Thiên Tuyền cùng Ly Khế trở lại căn phòng đá nhỏ, bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, còn được thêm vào mùi hương thơm mát của cây xương bồ đặc biệt ở Yêu vực. Chắc hẳn nhóm nữ yêu quái phụ trách quét tước lưu lại để biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ. Đáng tiếc các nàng không biết, Thiên Tuyền đại nhân của các nàng không có khứu giác. Đừng nói là mùi thơm, ngay cả huyết tinh tanh tưởi hắn cũng không phân biệt được.

“Thiên Tuyền, ngươi có chuyện gì nói với ta?”

Thiên Tuyền để Ly Khế ngồi xuống. Việc gặp Khai Dương ở nhân giới không phải là ngẫu nhiên, hắn bấm đốt tính đến hành tung Vũ Khúc tinh quân, cố ý đi chuyến này. Nhưng lúc đang nói chuyện, hắn lại chú ý đến Ly Khế xuất hiện một cảm giác xa cách gì đó.

Loại cảm giác này làm hắn cực kỳ không kiên nhẫn. Nghe được Khai Dương ăn nói lỗ mãng với Ly Khế, lại nghe bọn họ cãi nhau ầm ĩ khiến hắn càng thêm hoang mang. Không thể như bình thường cảm giác vững vàng yên ổn tựa như băng sơn trên Hàn Dương, nhìn có vẻ nặng mà bất động, nhưng thực tế là trôi nổi bất định.

Rất nhiều cảm giác xa lạ, hết thảy là do lang yêu trước mắt này. Hắn rốt cuộc có khả năng gì, lại có thể làm cho tâm thần của mình dễ dàng dao động?! Thiên Tuyền bỗng nhiên đi đến, kéo tóc Ly Khế, cũng không quan tâm đối phương có đau hay không, để lộ hoàn toàn khuôn mặt của hắn trong mắt mình.

Hắn đột ngột thô bạo khiến cho Ly Khế kinh ngạc.

Nhìn lại ánh mắt tối đen như nước xoáy, đôi mày hơi nhăn lại, cảm giác thanh lãnh còn mang theo một tầng tàn nhẫn.

“Thiên Tuyền?”

Giống như vừa bừng tỉnh, Thiên Tuyền vội vàng buông tay, lui lại nửa bước, chân mày dãn ra, trở lại là tinh quân thần nhân băng thanh đạm mạc.

Thiên Tuyền ngồi trở lại chỗ của mình, trầm tĩnh nói: “Ngày mai ta và ngươi đến ngoại vi Yêu thành một chuyến, tìm điểm yếu của pháp trận kia. Yêu vực hỗn loạn, phải mau chóng bình ổn. Nếu không yêu quái trong Tỏa Yêu tháp toàn bộ thoát ra thì sợ không thể vãn hồi.”

Ly Khế gật gật đầu, do dự một chút, liền hỏi: “Tại sao trước kia ngươi chưa từng nói với ta pháp trận kia là bắt nguồn từ bên trong?”

“Ta chỉ đoán vậy, không thể chứng thực.”

“Nhưng… ngươi chỉ nói cho tên “Khai Dương” kia, lại không nói với ta một chữ.”

Ly Khế biết có chút gây sự vô cớ. Trước khi biết được Thiên Tuyền chân thân là thiên thượng tinh quân, hắn chưa từng có chút nghi ngờ, là thiên nhân thì như thế nào? Thế nhưng, sự việc lúc nãy làm cho cho hắn thấy rõ ranh giới, hai người kia, là thiên thượng thần chi, mà chính mình, chỉ là một con yêu quái thành tinh.

Gần trong gang tấc, lại là hồng câu vạn trượng.

Thiên Tuyền có chút kỳ quái nhìn Ly Khế nói: “Mẫu thân ngươi không phải ở trong thành sao?”

“Đúng vậy! Thế thì sao?”

“Nếu bên trong thành có đại yêu mở ra pháp trận, thì chỉ có thể là do hắn có ý đồ vây khốn những yêu quái trong thành.”

Ly Khế bừng tình đại ngộ: “Ngươi là sợ ta lo lắng?”

Thiên Tuyền đương nhiên gật gật đầu.

Băn khoăn trong lòng như đại phong thổi tan tành, Ly Khế vội vàng nói: “Lo lắng thì lúc nào chả có, dù sao mẹ ta cũng ở trong thành! Bất quá mẹ ta rất lợi hại, hẳn là không có yêu quái nào có thể làm gì được bà! Đại khái chỉ là vây khốn thôi.”

Hắn thật đúng là ngu dốt, không nhìn ra được ý tốt của Thiên Tuyền, lại nói ra lời chỉ trích như vậy…

Ly Khế có chút ngại ngùng đứng lên nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi! Sáng mai ta sẽ tới tìm ngươi!” Dứt lời liền nhanh chân trốn đi.

Thiên Tuyền nhìn bóng lưng của hắn, cũng buồn cười.

Hắc lang yêu này hình như đã quên chính mình chỉ là cư trú bên trong thi thể, không có nhu cầu ăn cơm nghỉ nhơi. Nhưng nếu hắn đã nói như thế…

Thiên Tuyền vẫn là cởi hài, nằm trên giường trải nệm, hai tay đặt lên bụng, làm một tư thế an tường chính thống mà nhắm mắt ngủ.
Bình Luận (0)
Comment