Biên tập: GraylainBeta: Mặc Nhiên————————————–Nửa năm sau, Yêu vực rối loạn lâu ngày rốt cuộc cũng yên bình trở lại.
Là do Tân Yêu đế đăng cơ, bách yêu thuần phục, không còn tranh chấp. Nghe nói Yêu đế đầu bạc mắt xích, cả người băng sương, tính tình băng lãnh, đạm mạc. Lúc trước tự nhiên cũng có kẻ không phục, muốn khiêu chiến hắn. Nhưng thủy chung không có kẻ nào đến được chỗ hắn đứng, tất cả đều bị hắc lang yêu cầm khoát kiếm bên cạnh hắn trảm lạc điện giai.
Dần dần không còn yêu vật nào dám khiêu khích Yêu đế quyền uy…
Yêu đế đại điện, hiện giờ không như ngày trước hỏa thủy âm trầm. Hành lang được tu sửa thành ngọc thạch, cùng với nền đất trắn noãn không tì vết, đơn giản yên tĩnh giống như nơi thanh tu.
Hổ yêu Xích Hạp hôm nay vô cùng vui mừng. Hổ tinh nương tử của hắn đã sinh hạ cho hắn hai tiểu lão hổ rắn chắc, đang bế trong lòng ngực tính toán vào điện thỉnh Yêu đế ban tên. Yêu quái biết được Yêu đế từng là Thiên thượng Tinh quân cũng không nhiều, cho dù tướng mạo Thiên Tuyền khác thường, yêu khí nhật thịnh nhưng Xích Hạp từ đầu đến cuối đều nhận định hắn là Thiên thượng Tinh quân. Vì vậy ngày hôm đó liền đem hai con cọp con lông xù mới sinh mấy ngày tiến vào điện.
Từ khi Thiên Tuyền tiếp nhận làm Yêu đế, Đế cung này đã mất đi yêu dị lúc trước, ngược lại càng thanh nhã.
Nhưng yêu chúng vùng phụ cận vẫn còn nhớ rõ không quá tháng trước, có rất nhiều yêu vật tụ lại có ý đồ tạo phản. Bất quá nửa ngày, trên bậc thang tuyết bạch yêu thi trải rộng, máu chảy thành sông, chỉ có lang yêu khôi ngô cao lớn cầm kiếm mà đứng.
Yêu kia huyền y hắc phát, có một vết sẹo dữ tợn cắt từ mi trái xuống má, chỉ còn mắt phải sáng ngời, trong tay khoát kiếm nặng nề dính máu, như sát thần bất khả xâm phạm.
Đứng ở sau hắn một bậc thang, máu không dính đến, vẫn trơn bóng như trước. Sau một hồi ác chiến, trăm tên yêu chúng nhưng không ai có thể vượt qua được kiếm phong của hắn để khiêu chiến tuyết tấn Yêu đế đang đứng dựa vào cột trụ trên đỉnh của bậc thang.
Vậy nên sau này chẳng có yêu quái nào dám tiến vào Đế cung ngọc giai nữa.
Nhưng cũng có ngoại lệ… Con hổ yêu tùy tiện kia đi qua hành lang dài không người, nhắm thẳng hậu điện mà đến.
Hậu điện là tẩm cung của Yêu đế. Hiện tại mặt trời đã lên cao, theo như quy luật của Yêu đế thì hẳn đã rời giường từ sớm. Xích Hạp nhìn mọi nơi xung quanh, kỳ lạ là không thấy bóng dáng của đế quân, ngay cả Ly Khế thường ngày sớm ra huy kiếm trong viện cũng không thấy đâu.
“Đi đâu rồi?”
Xích Hạp thì thầm nhủ, bỗng nhiên tai nhếch lên, nghe được trong phòng ngủ có rung động lạch cạch.
Đúng là kỳ quái. Liền lại nghe đến một tiếng đau hô bị kiềm nén, sau là trầm thấp ngâm khẽ.
Này, này, này...
Xích Hạp nghe được đỏ mặt tía tai, không thể tưởng được Yêu đế ngày thường một thân lạnh lùng, cư nhiên so với yêu thú bọn hắn còn kịch liệt. Ngày đã lên cao mà vẫn còn trong phòng sinh hoạt long phượng?!
Hắn không dám quấy rầy Yêu đế, liền muốn tìm Ly Khế hỏi một chút vấn đề. Cẩn thẩn tiến đến phòng ngủ bên cạnh, thì thầm khẽ kêu: “Ly khế? Ly khế? Ngươi ở nơi nào? Ta có việc tìm ngươi... Uy! Ly khế...”
Nhưng mà trong phòng Ly Khế có có động tĩnh gì, liền ngay cả tiếng vang từ phòng ngủ của Yêu đế cũng tạm dừng một chút.
Trong phòng có tiếng trò truyện rất khẽ không thể nghe:
“… Đừng đi…”
“… Nhưng…”
“… Không được…”
“… Chờ, Thiên Tuyền ngươi… A…”
“… Hư… Ngươi muốn cho hắn nghe được sao…”
“…”
Sau đó tiếng thân thể ma sát có chút kịch liệt, ngược lại âm thanh theo miệng truyền ra như bị mạnh mẽ áp chế đi.
Xích Hạp tìm không thấy Ly Khế, gãi gãi đầu đành phải bế cọp con trở về, vừa đi vừa thầm nói: “Tiểu tử Ly Khế kia, đi đâu vậy chứ?”
Nhưng hắn thủy chung không biết, lang yêu hắn muốn tìm, giờ phút này gần trong gang tấc.
Chính là, không thể trả lời thôi.
-Toàn bộ văn hoàn-