Diệu pháp quỷ khô giải Thiên ChuTi võng lạc địa hạn lôi phần“Thiên Tuyền… Ngươi thả ta xuống đi…”
Âm thanh rầu rĩ truyền đến từ phía sau. Thiên Tuyền dừng chân ở một khối cự thạch, lúc này mới đem lang yêu ở trên vai để xuống đất.
Trên người Ly Khế vẫn đang bị Thiên Chu Ti Võng trói gắt gao, dây lưới xiết vào da thịt đau vô cùng. Có điều Ly Khế lúc này không quan tâm nổi đến đau đớn trên người, hắn chỉ muốn làm sao nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh này, để khỏi bị Thiên Tuyền khiêng thẳng một mạch về tiểu thôn khiến đám Xích Hạp chê cười.
Hắn ngồi dưới đất không dám tùy ý nhúc nhích, trên thực tế, hôm nay hắn đã xém bị tơ nhện xiết chết.
Ly Khế chật vật ngửa đầu, cố gắng bảo trì hô hấp thông suốt hỏi: “Thiên Tuyền, dây lưới này có thể cởi bỏ không?”
Thiên Tuyền mặt không chút thay đổi nói: “Đây là Thiên Chu Ti, không phải dây thừng. Ngươi tưởng nói gỡ là gỡ được sao?” Giọng hắn mang theo chút trách móc hiếm có.
Ly Khế có chút ủy khuất. Hắn cũng không phải cố ý bị lưới bao vây, chỉ tại nhất thời sơ ý, không ngờ tên Hâm Tông kia lại quỷ quyệt như vậy.
“Vậy, vậy làm thế nào bây giờ?”
“Biết rõ tơ nhện này gặp mạnh càng mạnh, ngươi còn giãy dụa không ngớt, muốn bị xiết chết?”
Trách móc là vậy nhưng tay cũng không nhàn rồi, Thiên Tuyền kéo kéo dây lưới kia, đổi lấy Ly Khế nghiến răng rên rỉ. Nhìn nam nhân cao lớn như vậy bị trói gô không thể cử động, bộ dáng thật đáng thương. Thiên Tuyền cũng đành phải thở dài, từ bên hông lấy ra túi Càn Khôn, ở bên trong lục lọi vài cái, lấy ra một hũ nhỏ cổ xưa màu xám.
“Ta cũng không rõ lắm cách giải chú của Thiên Chu Ti Võng. Nhưng nghe nói Thiên Chu Ti tối kị quỷ vật. Trước mắt ta rải Quỷ Khô phấn lên xem có thể tách tơ nhện ra không.” Nói xong liền mở nắp hũ ra, lấy ngón tay dính chút bột phấn trắng xam bôi lên tơ nhện. Thứ này vừa dính vào lập tức có hiệu quả. Tơ nhện trắng như tuyết nháy mắt biến sắc tro, đợi một lát liền hóa thành tro bụi. Thấy vậy khả thi, Thiên Tuyền tính quét thêm một ít.
Thế nhưng Ly Khế đột nhiên quát ngăn cản: “Chậm đã!!”
Thiên Tuyền dừng tay, hắn Quỷ Khô phấn khả năng ăn mòn rất mạnh, có thể tổn thương Ly Khế, nhân tiện nói thêm: “Nhẫn nại một chút, rất nhanh là có thể cởi bỏ.”
Nhìn hắn muốn nhúng tay vào hũ kia, Ly Khế lại lớn tiếng kêu lên: “Dừng ngay! Ngón tay của người đều sắp hóa thành bạch cốt!!”
“A…” Thiên Tuyền được hắn nhắc như vậy, mới chú ý đến mấy ngón tay dính Quỷ Khô phấn của mình da thịt đều đã mục nát, cơ hồ lộ ra xương ngón tay trắng dã. Hắn không có cảm giác đau, tự nhiên không để ý.
Ngược lại Ly Khế mở to hai mắt nhìn, dốc sức bứt một cánh tay ra khỏi phần dây bị ăn mòn, đoạt đi hũ nhỏ, không cho hắn chạm đến vật ấy một lần nữa.
“Không có gì đáng ngại, đưa Quỷ Khô phấn cho ta đi.”
“Không được!! Cái chết tiệt này là quỷ bột phấn gì chứ?! Không được đụng vào nữa!!”
Thiên Tuyền nhìn lang yêu rống to, có chút không hiểu tại sao. Dù sao ngón tay mục nát là của mình cơ mà?
“Ngươi không muốn cởi bỏ lưới nhện này sao?”
Ly Khế không chút nghĩ ngợi: “Không gỡ nữa! Không gỡ nữa!! Ta tình nguyện để như thế này quay trở về cho đám Xích Hạp chê cười còn hơn để ngón tay ngươi toàn bộ nát rụng!!”
Thiên Tuyền sửng sốt một lát, cuối cùng thỏa hiệp lấy từ túi Càn Khôn ra một thanh san hô ngọc bích.
Ngọc bích san hô này chính là bảo vật cao quý nhất của Đông Hải, màu xanh ánh đỏ, như ngọc ôn nhuận, trong đêm đen có thể tỏa ra quang hoa của trân châu, tìm trong hàng vạn hàng nghìn san hô mới có được một cái, Đông Hải vương thường đem nó làm cống vật dâng cho thiên đình.
Thế mà lúc này, Thiên Tuyền mượn san hô, dùng một đầu của nó để quét Quỷ Khô phấn. San hô này tuy so với ngón tay hắn chắc chắn hơn, nhưng cũng không chống lại nổi sự ăn mòn của Quỷ Khô phấn, rất nhanh đã long rụng một góc.
Đến lúc nhánh ngọc bích san hô trân quý toàn bộ bị ăn mòn gần hết thì Thiên Chu Ti Võng trên người Ly Khê cũng đứt đoạn ra.
Ly Khế cởi bỏ được trói buộc cũng không nhìn đến bộ dạng thê thảm của bản thân, ôm lấy tay của Thiên Tuyền, lật qua lật lại xem xét sau đó ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngươi có còn Viêm Dương Tham lần trước không?”
“Còn.”
“Cho ta nửa nhánh.”
Thiên Tuyền cũng rất hào phóng, từ túi Càn Khôn lôi ra một cây Viêm Dương Tham đỏ đậm giao cho Ly Khế. Ly Khế bẻ ra giữ một nửa, sau đó cho phần còn lại vào miệng nhai khí thế. Gọi là viêm dương, tất nhiên nóng cháy rừng rực, ăn ở miệng giống như bị lửa đốt lại cay xè. Ly Khế nhịn xuống nhiệt đau, đem tham thân nhai nát, sau đó nhổ ra lòng bàn tay, kéo tay bị thương của Thiên Tuyền ra, cẩn thận đem Viêm Dương Tham bôi quét trên những ngón tay thối nát, rồi xé ra mảnh vải băng bó lại.
Thiên Tuyền nhìn lang yêu vì mình cẩn thận quấn lại miệng vết thương. Khoảng cách gần như thế làm cho hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Ly Khế thùy mắt nhíu mày, cũng nhìn rõ đầu lưỡi ngẫu nhiên liếm môi kia vì nhai Viêm Dương Tham mà sưng đỏ. Lang yêu này, là đang quan tâm đến tinh quân hắn sao?
Kỳ thực lúc này trên người Ly Khế cũng có không ít vết thương. Thiên Chu Ti Võng không phải phàm vật, hơn nữa Ly Khế giãy dụa cũng không vừa, dây lưới buộc vào da thịt, xé rách quấn áo, trên thân thể ngăm đen của hắn còn lưu lại mấy vệt dây sưng đỏ. Đặc biệt là nửa ngực lộ ra bên ngoài và vùng cổ, vệt dây lại càng có thể thấy được rõ ràng. Trên thân thể cường hãn là vậy lại có ngân tích hài hòa như thế không khỏi làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác kỳ diệu.
Trong miệng vừa nhiệt vừa khô, Ly Khế cuốn cuốn lưỡi, nuốt xuống nước bọt. Cử động này làm cho làn da ở chỗ hầu kết nổi lên trượt lên xuống, mấy vết dây đỏ sậm lại càng sống động như thật.
Thiên Tuyền chỉ cảm thấy đáy lòng chợt có tiếng “phanh đông”. Thật là kỳ quái, hắn ở trong thân thể người chết, trái tim đã ngừng đập, làm sao lại nhảy lên? Cảm giác khó thở vừa rồi là như thế nào?
Đang hoang mang thì Ly Khế đã băng bó thỏa đáng cho hắn. Ly Khế liếc mắt nhìn phần còn lại của Thiên Chu Ti Võng trên mặt đất, mi phong nhướng lên, lộ ra hận ý. Duỗi ra hai ngón tay phải, môi khẽ nhếch, niệm động yêu chú: “Lôi động!!”
Trời đột nhiên giáng cuồng lôi, mạnh mẽ đánh xuống mặt đất, đem Thiên Chu Ti đốt thành tro tẫn!
Đợi lôi kích triệt tán, mặt đất bị đốt thành đất khô cằn màu đen, lại thêm một lỗ lớn, nhưng Thiên Tuyền cùng Ly Khế gần trong gang tấc vẫn bình yên vô sự.
Thiên Tuyền nhìn thổ địa bị cháy sém, đột nhiên nói: “Ta tưởng Lôi chúc pháp thuật chỉ tiên gia mới có, lại không biết thì ra yêu cũng có thể tu được Lôi điện pháp chú.”
Ly Khế giải thích: “Lôi điện pháp chú này là ta sinh ra đã có. Về phần nguyên do cũng chẳng nghiên cứu bao giờ. Ở Yêu thành cũng chưa gặp ai khác sử dụng sấm, có lẽ chỉ có mình ta chăng?”
Thiên Tuyền như có điều suy nghĩ, đếm chỉ nhẩm tính, bỗng nhiên cười nói: “Thì ra là thế.” Khuôn mặt của Thất hoàng tử vốn tuấn tú, cũng là nhân trung long phượng. Hiện giờ tinh quân trong thân, lại thêm một phần nho nhã kỳ ảo, mở miệng ra cười một cái, giống như sao quang lấp lánh sinh huy, hết sức dịu dàng.
Ly Khế cơ hồ nhìn đến ngốc, cũng không để ý đến lời Thiên Tuyền vừa nói.
Hai người trở lại tiểu thôn. Xích Hạp cùng đám yêu thấy bọn họ bình an trở về đều một phen cao hứng. Lại nghe Thiên Tuyền đen hơn mười thủ hạ của Hâm Tông toàn bộ phá nguyên hoàn hình, vừa hưng phấn vừa lo sợ. Hưng phấn là do mình đi theo được một thủ lĩnh cường đại như thế, sợ hãi là do thủ lĩnh luôn lạnh lùng, vô hỉ vô nộ, không thể đoán được, nếu nhỡ vô ý chọc giận hắn mà bị đánh trở về nguyên hình thì thật là oan uổng.
Chỉ có mỗi Ly Khế chẳng để ý gì, hắn đi thay một thân quần áo sạch sẽ, đến trước phòng của Thiên Tuyền, đang muốn gõ cửa thì cửa phòng tự động mở ra. Bên trong truyền đến tiếng nói của Thiên Tuyền: “Vào đi.”
Ly Khế đi vào phòng. Đám yêu trong thôn đều là tiểu yêu pháp lực thấp kém, điều kiện sinh sống làm sao so được với nhân giới, đều chỉ xây những căn phòng đá nhỏ. Thiên Tuyên tuy là thủ lĩnh, cũng chỉ ở trong một phòng nhỏ, trong phòng chỉnh tề sạch sẽ, có một cái giường gỗ, bàn đá ghế đá.
Lúc này Thiên Tuyền đang khoanh chân trên giường, nghe thấy tiếng bước chân mở hai mắt ra nói: “Ly Khế, ngươi đi phân phó Xích Hạp, làm cho những tiểu yêu yếu kém rời thôn trang đến nơi khác tạm lánh trước, đám còn lại chuẩn bị tốt để nghênh chiến.”
Ly Khế hỏi: “Vì sao? Chúng ta vừa đánh bại Hâm Tông, hắn làm sao có can đảm đến khiêu chiến lần nữa?!”
“Hâm Tông có lẽ sẽ không dám, nhưng người ở phía sau lưng hắn thì có thể.”
“Ý của ngươi là Hâm Tông bị kẻ khác thao túng?!” Ly Khế gãi gãi đầu, “Bộ dáng hắn kiêu ngạo như vậy, không giống như bị người chế trụ…”
Thiên Tuyền nói: “Ta cũng không biết. Nhưng trên tay hắn có Phá Thiên Liệt Nhật, rõ ràng thuộc sở hữu của thần nhân, với khả năng của Hâm Tông không thể đoạt được vật này. Ai đem nó cho hắn cũng không biết được.”
“Nếu đã như vậy, ta liền đi xuống phân phó.”
Ly Khế không hỏi lại, gật đầu đáp ứng rồi đi xuống phân phó Xích Hạp chuẩn bị.
Sau khi bố trí thỏa đáng trở về hồi bẩm Thiên Tuyền thì đã thấy hắn nằm trên giường, Ly Khế không khỏi sợ hãi vội vàng nâng Thiên Tuyền dậy. Thấy hắn sắc mặt xanh trắng, môi thâm tím, hơi thở hoàn toàn không có, vô cùng hoảng hốt.
“Thiên Tuyền!! Thiên Tuyền!!”
Thiên Tuyền nghe có tiếng gọi, hơi hơi nâng lên mí mắt, nhìn thấy Ly Khế lại nhắm lại.
“Thiên Tuyền!” Ly Khế sốt ruột, mặc dù hắn không hiểu y thuật nhưng nhìn trạng thái của Thiên Tuyền thế này, là đang trong tình trạng hấp hối, trong lòng hoảng loạn cực độ, vội vàng ôm lấy Thiên Tuyền, lao ra cửa.
Rồi lại nghe thấy người trong lồng ngực suy yếu nói gì đó, vội vàng dừng lại lắng nghe. Đôi môi Thiên Tuyền hé mở, nhấp nháy nói: “Đừng nói vội… Ta… không có gì đáng ngại…”
“Sao lại không có việc gì?! Ngươi trông như sắp chết!!” Ly Khế tím mặt rống to, “Có phải hay không trúng độc?! Chết tiệt!! Nhất định là do Quỷ bột phấn kia!!”
Lỗ tai của Thiên Tuyền bị tiếng la của hắn chấn phát đau, không khỏi nhíu mày nói tiếp: “Ta…không phải là…trúng độc… Chỉ là gần đây… không có… hấp thụ… tinh nguyệt tinh hoa… Nguyên thần… có chút… mỏi mệt…”
Ly Khế nghe vậy tự trách không thôi. Hắn tại sao không nghĩ tới?! Thiên Tuyền không giống với người bình thường ngồi bàn ăn, phải lấy tinh nguyệt hoa thay thế. Nhưng yêu vực yêu vụ đầy trời, nhật nguyệt không thấy, cực kỳ vấy bẩn, hắn sao có thể hấp thụ? Thiên Tuyền không nói, chính mình cũng không chú ý làm hắn hiện tại vô cùng suy nhược…
“Đúng là sơ sót của ta!! Thật đáng chết! Để ta mang ngươi ra ngoài!” Ly Khế đem Thiên Tuyền đặt ở trên lưng, hai tay chấm đất, lập tức hiện ra nguyên thân hắc lang, như mũi tên lao thẳng về phía biên giới yêu vực.
Thiên Tuyền nằm trên lưng cự lang, mi mắt hơi hơi mở ra, nhìn hai bên núi đá lập lòe vút qua, giống như ngự phong phi hành nhẹ nhàng. Cảm giác suy yếu thế này thật vô cùng xa lạ. Thiên thượng tinh quân, có lúc nào thiếu tinh hoa tinh nguyệt? Có lẽ do hứng thú nhất thời của mình, phá bỏ quy củ mà nhập yêu vực nên mới bị trừng phạt.
Nghe thấy dưới thân hơi thở dồn dập, Ly Khế hóa thân thành lang dốc hết toàn lực lao đi. Hắc lang yêu này đối với mình đại khái rất quan tâm… Yêu quái vốn đều là vật tà ác, thích hại tính mạng và hút tinh hồn con người. Nhưng từ lúc quen Ly Khế, cùng hắn ở chung lâu ngày cũng thấy được yêu vật này dù có hơi thô bạo, nhưng chưa từng phạm vào những việc thiên địa bất dung.
Trường mao trên lưng lang yêu giống như nhung thảm lót trên người, theo gió lay động sát vào mặt hắn, Thiên Tuyền dù không có cảm giác, nhưng theo bản năng cũng cảm thấy được vô cùng mềm mại ấm áp. Thiên giới nơi nơi đều là thanh lãnh băng khiết, hắn ở nơi đó hàng tỉ năm vẫn chưa từng tiếp xúc với vật có nhiệt huyết, liền nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu sói.
Lỗ tai lang yêu nhạy bén hơi giật giật, Ly Khế hỏi: “Thiên Tuyền? Không thoải mái à?”
“Không có…”
“Nhẫn nại một chút, sắp ra ngoài rồi!”
Lang yêu không có dừng lại, ngược lại càng chạy như điên.
Thiên Tuyền thầm nghĩ, sau khi lấy Hóa Linh ngọc phá đi pháp trận, lang yêu này có lẽ sẽ tách khỏi, mà bản thân cũng sẽ rời đi yêu vực, tiếp tục tìm kiếm trấn tháp bảo châu kia. Nghĩ đến đây, nguyên thần bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đớn.
Thầm than nhẹ, không có tinh nguyệt tinh hoa hỗ trợ, nguyên thần của mình trở nên suy yếu rồi sao.