Thất Niên

Chương 10

Sau khi Hứa Mục đi rồi, không lâu sau mẹ Âu Dương cũng đi ra. Thấy sắc mặt của bà rất nghiêm trọng, trong lòng Lâm Tử Mạch chợt căng thẳng, cô cẩn thận cân nhắc thật lâu, cho đến khi vào trong thang máy, mới không kiềm chế được nữa hỏi: “Bác gái, có phải bệnh tình của anh Âu Dương có vấn đề gì không ạ?”

Mẹ Âu Dương nghe vậy, nghiêng người cầm tay Lâm Tử Mạch, nhẹ nhàng mỉm cười nói với cô: “A Tử không cần lo lắng nhiều như vậy, bác và viện trưởng là chỗ quen biết, bác chỉ lo A Thành sợ bác lo lắng thôi, nó thông đồng với bác sĩ giấu giếm bác, nên bác mới tìm viện trưởng lén hỏi cho rõ ràng. Mắt của A Thành không phải là không có hy vọng phục hồi, chỉ là nó nên giữ tâm tình thoải mái thì sẽ tốt hơn”.

Cuối cùng Lâm Tử Mạch cũng yên tâm, cô quay sang an ủi mẹ Âu Dương: “Vậy bác cũng đừng lo lắng nhiều ạ, mắt của anh Âu Dương nhất định sẽ được chữa khỏi”.

Được Lâm Tử Mạch an ủi, mẹ Âu Dương chẳng bớt lo lắng đi phần nào mà trái lại trên gương mặt bà như có thêm một tầng ưu tư.

Bà do dự một chút, rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào Lâm Tử Mạch, nói: “A Tử à, bác cũng không muốn giấu diếm cháu chuyện này, thật ra A Thành có thể phục hồi hay không, chủ yếu phải dựa vào ý chí của nó. Bác sĩ nói với nó rằng nhất định nó có thể phục hồi, là sợ nó mất đi hy vọng, nhưng nhiều khi chính mình tin tưởng mình có thể phục hồi cũng không chắc chắn có thể phục hồi được”.

Từ trước đến giờ chưa từng thấy mẹ Âu Dương nghiêm túc như vậy, bà ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bác nói tất cả với cháu, là hy vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ càng hơn, cháu vẫn còn việc học, nếu cháu muốn rời đi, bác cũng không ngăn cản cháu. Tuy nhiên, cháu nhất định đừng để A Thành biết được mọi chuyện”.

Lâm Tử Mạch có chút sửng sốt, hóa ra bệnh tình của Âu Dương Thành thật sự rất nghiêm trọng! Nhưng cô không suy nghĩ nhiều, gần như trả lời lại theo bản năng: “Bác ạ, cháu sẽ không rời đi đâu, cháu vì anh Âu Dương nên mới ở lại, nếu anh ấy không khỏi được, cháu vẫn tình nguyện ở bên anh ấy cả đời!”

Nói hết câu, cô mới ý thức được mình có chút kích động, chế ngự lại tình cảm một chút, cô bước lên trước, thân thiết nắm lấy bàn tay có chút lành lạnh của mẹ Âu Dương. Tuy hai bàn tay của cô không giúp hai bàn tay của mẹ Âu Dương ấm áp hơn được bao nhiêu, nhưng chỉ một chút đó thôi, cũng biểu lộ rõ quyết tâm của cô. Cô kiên định nói với mẹ Âu Dương: “Bác, cháu tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh Âu Dương, cháu nhất định có thể chăm sóc tốt cho anh ấy, cháu sẽ chăm sóc cho anh ấy đến khi hồi phục!”

Mẹ Âu Dương rất đỗi vui mừng, lần đầu tiên bà vuốt ve mái tóc của Lâm Tử Mạch với vẻ đầy yêu thương, rồi gật gật đầu. Đã không cần phải nói gì thêm nữa, bà tin tấm lòng chân thật của Lâm Tử Mạch.

Thang máy đã đến nơi, hai người đi về phía phòng của bác sĩ điều trị.

Trong hành lang có rất nhiều người đang ngồi trên ghế chờ, không biết là họ đang nghỉ ngơi hay là đang xếp hàng. Anh lái xe Tiểu Chu đứng trước cửa phòng bác sĩ điều trị chờ bọn họ, mẹ Âu Dương và Lâm Tử Mạch đi thẳng vào phòng. Bác sĩ đang kiểm tra cho Âu Dương Thành ở bên trong, ba người lại ngồi chờ một lúc, cuối cùng cũng có người từ bên trong mở cửa ra.

Người đi ra trước là Âu Dương Thành, trải qua một lần kiểm tra, có vẻ như anh hơi mệt mỏi, nhưng sắc thái biểu cảm trên mặt vẫn rất nhẹ nhàng, không giống lúc ở cùng Lâm Tử Mạch, lúc nào cũng lạnh nhạt đề phòng.

Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn để ý đến Âu Dương Thành, lúc nhìn thấy bác sĩ điều trị ở phía sau Âu Dương Thành bước ra, Lâm Tử Mạch không chuẩn bị gì, bất ngờ đến nỗi mở trừng hai mắt.

Vẫn lại là Hứa Mục!

Sáng nay, lúc ở trong xe Âu Dương Thành có nhắc tới phòng của bác sĩ, nhưng không nhắc đến tên bác sĩ đó; lúc vừa đi vào cửa anh lái xe Tiểu Chu đã mở cửa giúp nên Lâm Tử Mạch cũng không chú ý đến tên bác sĩ treo ở trước cửa phòng; khi ngồi ở chỗ này chờ đợi, cô chỉ lo lắng cho bệnh tình của Âu Dương Thành, nên cũng không chú ý đến mọi người xung quanh đang nói chuyện về bác sĩ.

Cho nên khi nhìn thấy Hứa Mục, cô kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt.

Vốn tưởng rằng ở năm 2000 anh Hứa Mục và cô chỉ gặp nhau thoáng qua thôi, bây giờ cô lại chân thật bước vào cuộc sống của anh ấy thế này, như vậy, có thể có chuyện gì thay đổi không nhỉ?

Cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Hứa Mục và Âu Dương Thành đã đi đến trước mặt cô. Hiển nhiên Hứa Mục nhìn thấy Lâm Tử Mạch ở đây cũng rất tò mò và vô cùng ngạc nhiên với thân phận của Lâm Tử Mạch. Chào hỏi mẹ Âu Dương xong, ánh mắt sáng ngời của anh lại nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Mạch hỏi: “Em chính là Trình Tử hả?”

Hai chữ “Chính là” kia còn cường điệu nhấn mạnh một chút, Lâm Tử Mạch không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn anh ấy biết cô là giả.

Âu Dương Thành đương nhiên cho rằng cô không hề quen biết Hứa Mục, nên giới thiệu với cô: “Đây là Hứa Mục, bọn anh từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, bây giờ anh ấy là bác sĩ điều trị của anh”.

Gia đình của Hứa Mục và Âu Dương Thành vốn là chỗ thân quen từ lâu, tuy Hứa Mục lớn hơn Âu Dương Thành vài tuổi, nhưng họ chơi với nhau rất tốt. Trước đây Âu Dương Thành đã kể cho cô nghe về chuyện này. Cô nghĩ chắc trước khi đi vào kiểm tra Âu Dương Thành nhất định đã đem chuyện cô giả làm Trình Tử nói cho Hứa Mục biết, cho nên Hứa Mục mới hỏi cô một câu hỏi chứa nhiều ngụ ý như vậy.

Kỳ thực, với câu hỏi đầy ngụ ý này, mẹ Âu Dương có nghe thấy thì cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cho rằng Hứa Mục đã sớm nghe nói đến tên bạn gái của Âu Dương Thành là Trình Tử, cho nên giờ đây mới hỏi như vậy, vì thế cho nên bà chỉ cười, để mặc kệ bọn trẻ cùng vai phải lứa nói chuyện với nhau.

Lâm Tử Mạch đến lúc này cũng khe khẽ thả lỏng mình một chút, bởi vì lúc này, nếu Hứa Mục có hỏi vì sao cô biết tên anh, thì cô chỉ cần nói là Âu Dương Thành đã từng nhắc đến tên bác sĩ điều trị của anh ấy với cô. Vì thế cô liền bước lên trước một bước khẽ mỉm cười, làm như chuyện ở tầng trên chưa từng xảy ra vậy, cô nói: “Chào anh, em là Trình Tử, rất vui vì được gặp anh”.

Hứa Mục lại không phối hợp, nửa cười nửa không nói ra một câu kỳ lạ: “Thật không nghĩ tới lại là em”.

Mẹ Âu Dương nghe vậy thì rất kinh ngạc, nhìn hai người nói: “Các cháu biết nhau à?”

Âu Dương Thành cũng hơi nhíu mày, không biết đang nghĩ gì, không nói lời nào.

Hứa Mục đương nhiên không thể quen biết Lâm Tử Mạch, chẳng qua là hai người chỉ vừa mới gặp mặt ở trên tầng mười thôi. Lâm Tử Mạch không biết Hứa Mục muốn làm cái gì, đành gườm gườm nhìn anh, xem anh ta nói như thế nào.

Hứa Mục lại cười nhẹ nhàng nói: “Bác gái hiểu lầm rồi, cậu A Thành này đến cả ảnh của Trình Tử cũng còn chưa đưa cho cháu xem qua, cháu làm sao có thể quen biết cô ấy được. Chỉ là vừa rồi, cháu vừa đi đến chỗ bố cháu về, ra đến hành lang thì gặp Trình Tử, đã nói chuyện với cô ấy vài câu, thật không ngờ cô ấy lại chính là bạn gái của A Thành”.

Mẹ Âu Dương nghĩ chắc anh chưa tiện nói với Âu Dương Thành là đã gặp Lâm Tử Mạch ở hành lang, nên liền gật gật đầu “ừ” một tiếng.

Nhưng rõ ràng Âu Dương Thành vẫn nheo nheo mắt, không biết có ý kiến gì.

Lâm Tử Mạch cũng không tiện nói thêm gì nữa, cô chỉ gật gật đầu mỉm cười, hỏi đến bệnh tình của Âu Dương Thành, chủ đề này cuối cùng cũng được thay đổi.

Thật ra không phải Lâm Tử Mạch không biết bố của Hứa Mục là viện trưởng, cho nên khi nhìn thấy anh từ phòng viện trưởng đi ra, cô không nghĩ anh lại đi đến phòng bác sĩ điều trị. Năm 2003 cô đã biết Hứa Mục là chuyên gia chuyên điều trị các bệnh về mắt rất giỏi, nhưng lúc này, Hứa Mục nhiều lắm cũng chỉ hai sáu, hai bảy tuổi, cô không thể ngờ anh còn trẻ như vậy mà đã có thể là bác sĩ điều trị giỏi rồi.

May mà việc trao đổi về bệnh tình của Âu Dương Thành cũng nhanh chóng kết thúc. Trước khi rời đi Hứa Mục còn dặn dò Âu Dương Thành phải giữ tâm trạng thật thoải mái, vui vẻ, để cho mọi người vì thế cũng nhẹ nhõm hơn, nhưng anh ta vẫn không quên nhân lúc mẹ Âu Dương xoay người, ném cho Lâm Tử Mạch một ánh mắt trêu chọc với ý vị sâu xa, khiến cô không khỏi đau đầu.

Sau khi lấy thuốc xong, ba người đi ra cửa đợi lái xe đánh xe đến. Mẹ Âu Dương đứng một bên, Lâm Tử Mạch dìu Âu Dương Thành, lúc sắp ra đến cửa, Âu Dương Thành đột nhiên bông đùa nói: “Mẹ, khó khăn lắm mẹ mới quay trở về một chuyến, mẹ có muốn lên tầng 10 thăm bác Hứa không?”

Mẹ Âu Dương đưa mắt nhìn sang Lâm Tử Mạch, cô hiểu ý của bà, gật gật đầu biểu thị mình đã hiểu, lúc này mẹ Âu Dương mới nói: “Con nói cũng phải, con và A Tử cũng đến đây, chúng ta cùng đi”.

Âu Dương Thành vẫn đứng yên một chỗ, nói: “Mấy ngày trước, con vừa gặp bác Hứa rồi, mẹ đi một mình đi, con và mọi người ở đây cũng không có chuyện gì để nói. Chúng con đi mua vài thứ, buổi trưa không quay về ăn trưa đâu ạ”.

Mẹ Âu Dương không yên tâm, trong lòng đầy lo lắng hỏi: “Chỉ có hai đứa đi có được không?”

Âu Dương Thành rút cánh tay đang bị Lâm Tử Mạch ôm chặt ra, nắm chặt lấy cổ tay cô kéo cô về gần phía mình, nói với mẹ: “Mẹ, cô ấy cũng không phải là không nhìn thấy, mẹ không cần lo lắng đâu”.

“Bác gái, cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh Âu Dương, bác cứ yên tâm ạ”. Lâm Tử Mạch an ủi vài câu, mẹ Âu Dương mới yên tâm để cho bọn họ đi.

Ra đến sảnh lớn, lúc này bọn họ mới để ý ở bên ngoài đang có một cơn mưa nhỏ tí tách rơi, buổi sáng trời vẫn còn nắng đẹp, vậy mà bây giờ đã mưa rả rích. Lâm Tử Mạch mặc một chiếc váy liền mỏng mảnh, nên giờ đây đang có phần run rẩy vì lạnh.

Váy của cô vốn là mặc vào mùa hè, lúc này còn chưa tới tháng sáu, mặc dù mùa hè ở Nam Kinh đến sớm hơn mọi nơi, nhưng những ngày mưa như thế này thì nhiệt độ trong không khí cũng xuống thấp. Vừa ra khỏi đại sảnh bệnh viện, toàn thân cô đã lạnh cóng, tay chân nổi đầy gai ốc, tuy cánh tay nhỏ bé được Âu Dương Thành cầm có truyền đến chút ấm áp nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn không thể ngừng run rẩy.

Xe còn chưa đến, hai người đứng ở cửa chờ, mẹ Âu Dương cũng đã vào thang máy rồi, Âu Dương Thành liền buông lỏng bàn tay đang nắm tay Lâm Tử Mạch ra.

Một trận gió lạnh thổi tới, Lâm Tử Mạch bất giác ôm chặt hai tay cố giữ lại một chút ấm áp. Trong thoáng chốc, làn da mịn màng lộ ra tiếp xúc với không khí của cô đã được một lớp áo mềm mại phủ lên. Cô khẽ ngẩng đầu, là Âu Dương. Tuy rằng anh không nhìn thấy cô đang run rẩy, nhưng anh vẫn rất lịch thiệp cởi áo khoác của mình khoác lên người cho cô.

“Lát nữa sẽ mua quần áo cho cô.” Âu Dương Thành cảm nhận được Lâm Tử Mạch đưa tay ra chỉnh lại chiếc áo, vì thế anh đã rất nhanh buông tay ra khỏi chiếc áo, lùi về sau một chút tạo khoảng cách giữa hai người.

“Cám ơn anh!” Lâm Tử Mạch nhỏ giọng nói. Cô rất cảm động, cũng rất vui sướng, có thể đây chỉ là cử chỉ lịch sự của Âu Dương Thành đối với tất cả mọi người, nhưng điều này lại khiến cô cảm thấy anh đã không còn hoài nghi cô, đã tiếp nhận những biểu hiện của cô.

Âu Dương Thành không nói gì, chỉ trầm mặc.

Sắp đến 10h rồi, người đến khám bệnh ngày càng đông, người đến người đi, Lâm Tử Mạch khe khẽ bước hai bước đến gần Âu Dương Thành, để tránh bị dòng người chia tách cô và Âu Dương Thành.

Cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe đang từ bên cạnh bãi đỗ xe đi đến, nhưng đột nhiên lại có một chiếc xe cấp cứu 120 hú còi ầm ĩ lướt đến, Tiểu Chu cho xe dừng lại để nhường đường cho chiếc xe cấp cứu 120 đi qua.

Chiếc xe cấp cứu 120 đó dừng trước cửa phòng đại sảnh, có mấy bác sĩ và y tá từ trong chạy ra rất kịp thời để đón bệnh nhân, Lâm Tử Mạch cũng đã bị không khí khẩn trương căng thẳng đó thúc giục nên đã cầm tay Âu Dương Thành kéo anh về một bên để tránh cản đường bác sĩ.

Trên xe là một thai phụ, có lẽ sắp sinh, chị ấy đau đến mức chết đi sống lại, chồng chị ấy may mà cũng đến kịp thời, vừa từ taxi xuống đã chạy ngay đến bên vợ mình, nắm chặt lấy tay cô ấy, vừa cổ vũ động viên vừa cùng các bác sĩ đi vào bên trong tòa nhà cao tầng.

Để tránh phát sinh thêm những tình huống phức tạp, Lâm Tử Mạch kéo tay Âu Dương Thành đi về phía Tiểu Chu đang đỗ xe.

Cũng lịch sự giống như tất cả các quý ông thường mở cửa cho quý bà, Lâm Tử Mạch rất phong độ giúp Âu Dương Thành mở cửa xe, sau đó cô lắc lắc bàn tay hai người đang nắm chặt, nói vui: “Âu Dương tiên sinh, mời lên xe!”

Nhưng Âu Dương Thành lại chẳng hề phản ứng gì. Anh của những năm sau cũng không đến nỗi trầm mặc như thế này, thậm chí ngay cả năm 2000, khi Lâm Tử Mạch lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Thành trên đỉnh núi Lư Sơn, anh ấy cũng là một người có nụ cười vô cùng tươi sáng rạng rỡ. Cô không hề biết ở thời điểm này anh lại là một người lạnh nhạt như vậy.

Tất cả những điều này có lẽ đều bắt nguồn từ nguyên nhân mắt anh bị mù.

Một người, dù kiên cường đến đâu, nhưng khi đột nhiên bị mất đi ánh sáng, cũng không thể không tránh khỏi có chút áp lực. Cho nên Âu Dương Thành hình như đã chuẩn bị rất lâu rồi, mới kiên định mở miệng nói: “Nói cho tôi biết, bệnh tình của tôi thực sự như thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment