Thất Niên

Chương 12

Tầng 36 khách sạn Kim Lăng là nhà hàng xoay tròn.

Những bức rèm lụa màu vàng mềm mại rủ xuống, ngăn không gian thành từng phòng nhỏ, tiếng nước chảy, tiếng dương cầm tạo nên những thanh âm uyển chuyển thánh thót, toàn bộ sàn nhà cũng theo đó mà từ từ xoay tròn, mang đến chút tĩnh lặng cho tâm hồn mỗi người.

Lâm Tử Mạch ngồi trước bàn, lặng lẽ ngắm phong cảnh qua lớp sương mù ngoài cửa sổ. sắc trời ảm đạm, qua lớp sương mù mơ hồ ấy, Nam Kinh của năm 2000 và Nam Kinh của năm 2007 không khác nhau nhiều lắm. Thật ra chỉ là bảy năm mà thôi, đối với một đời người, có lẽ đó là quãng thời gian quan trọng nhất, nhưng đối với một thành phố, đó chẳng qua cũng chỉ như là một cái chớp mắt mà thôi.

Đợi một lúc, vị khách tôn quý cuối cùng cũng đến, không ngoài dự liệu, đó lại là Hứa Mục. Hứa Mục không mặc áo blouse trắng, mà mặc một bộ tây phục sang trọng rất xứng với ngũ quan hoàn mỹ của anh ta, nhìn qua cũng là người khiêm tốn, đầy vẻ đạo mạo. Chỉ tiếc là vừa ngồi xuống đã thấy không đứng đắn, khuôn mặt nghiêm túc như vậy, thật không nên có khóe miệng cong lên, ánh mắt lóe sáng nhìn ngắm Lâm Tử Mạch nói: “Hi, mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Lần đầu tiên Lâm Tử Mạch phát hiện, sự hấp dẫn đó của Hứa Mục, chỉ trong một lần lộ diện đưa cô về mà đã mê hoặc được các chị em trong ký túc xá, sự hấp dẫn đó còn có năng lực ám ảnh ghê gớm.

Không để ý tới anh ta, Lâm Tử Mạch hơi bĩu môi, đầu vẫn cúi. Cô lẩm bẩm: “Bắt đầu ăn thôi.” Sau đó không để ý đến hai người kia nữa, cô cầm đũa lên. Sự hứng thú của Hứa Mục đối với cô cũng quá rõ ràng, lẽ nào anh ta lại muốn cô biến thành con mồi của mình hay sao? Hy vọng không phải là cô đã suy nghĩ hơi nhiều.

Hứa Mục không nói gì nữa, Âu Dương Thành cũng cầm lấy đôi đũa, ba người bắt đầu ăn cơm trưa.

Giữa bữa Lâm Từ Mạch đứng dậy đi toilet. Cô nhìn vào chiếc gương vừa to vừa sáng, sửa sang lại mình một chút, Lâm Tử Mạch mơ hồ thấy có chút mê hoặc, ánh đèn mờ ảo chiếu xuổhg khuôn mặt trong gương kia, rốt cuộc là sự thật hay chỉ là một giấc mộng? Cô vươn ngón tay, chạm vào mặt gương lạnh lẽo, rồi tự giễu lắc đầu cười cười, cầm lấy túi xoay người rời đi.

“Cẩn thận!”

Hậu quả của việc tư tưởng không tập trung, mải suy nghĩ vẩn vơ này nọ chính là đến chỗ rẽ thì đâm sầm vào một người, đôi chân đi giày cao gót của cô loạng choạng lùi lại hai bước, giữa lúc cô nghĩ thôi hỏng rồi, thì bất ngờ có một cánh tay ấm áp nắm lấy thắt lưng cô, giúp cô đứng vững.

Nhưng do trượt tay, chiếc túi xách trong tay cô vẫn rơi xuống sàn.

“Sao em lại không cẩn thận như vậy?” Hơi thở ấm áp từ trên đỉnh đầu phả đên, trong hơi thở ấy còn lẫn một chút mùi rượu vang nhẹ nhàng.

Sau khi Lâm Tử Mạch thử đẩy cánh tay đang đặt trên eo mình ra mà không có kết quả, cô từ từ ngẩng đầu đối mặt với khí thế bức người kia, nói: “Cảm ơn anh, anh buông em ra được không?”

“Được.” Hứa Mục nhún nhún vai, buông tay ra như không có chuyện gì.

Lâm Tử Mạch vội vàng lùi lại phía sau hai bước, nhưng lại đụng phải bức tường. Hứa Mục cũng tiến lại gần, vươn tay trái ra chống lên bức tường ở chỗ rẽ, dồn Lâm Tử Mạch dựa sát vào tường.

Lâm Tử Mạch cố gắng ép sát vào tường, yêu cầu anh ta giữ một khoảng cách nhất định, sau đó cô giương mắt, nói: “Anh có ý gì?”

Hứa Mục khẽ ngẩng đầu lên, rồi cụp mắt xuống nhìn Lâm Tử Mạch, nói với giọng uể oải: “Không hiểu cũng không quan trọng, chỉ cần em trả lời câu hỏi của anh là được.”

Lâm Tử Mạch tỉnh bơ như không, nói: “Nói đi”, rồi đợi Hứa Mục mở lời.

“Em tiếp cận A Thành có mục đích gì?”

“Bọn em chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.”

“Vì sao em lại muốn ở bên cạnh cậu ấy?”

“Không liên quan đến anh.”

“Sao em biết tên anh? Chuyện này có liên quan đến anh chứ?” Hứa Mục nói. Lâm Tử Mạch ngoảnh đầu, tỏ vẻ không quan tâm.

“Vậy, tại sao khi nhìn thấy anh em lại gọi tên anh? Lâm Tử Mạch đang định dựa theo đáp án mà cô đã suy nghĩ kỹ để trả lời, thì Hứa Mục lại tiếp tục: “Đừng nói với anh là A Thành đưa ảnh cho em xem đấy. Bây giờ mắt nó không nhìn thấy gì hết, cho dù em có cầm cuốn album ảnh, nó cũng không nhớ rõ anh đứng ở vị trí nào trong bức ảnh đâu!” Trên khuôn mặt Hứa Mục chỉ còn thừa lại một nụ cười với khóe môi nhếch lên cong cong, nhìn Lâm Tử Mạch đang bối rối.

“Em...” Cô đã sơ suất rồi, cứ coi như Âu Dương Thành có thể nói với cô rằng Hứa Mục là bác sĩ điều trị của anh, nhưng anh không thể nào nói cho cô biết hình dáng của Hứa Mục được. Vậy cô phải giải thích như thế nào đây?

Lúc này do dự chính là thừa nhận. Hứa Mục bắt đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Tử Mạch.

“Anh có thể không hỏi có được không?” Lâm Tử Mạch không có cách nào, đành nghiêm túc nhìn Hứa Mục, thấp giọng năn nỉ: “Em thực sự không thể nói. Nhưng em không có ý gì xấu với Âu Dương đâu, thực sự, em chỉ muốn chăm sóc anh ấy thôi.”

Biểu hiện thành thật, ánh mắt khẩn thiết của Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng khiến Hứa Mục dao động, anh ta không nói gì thêm nữa, dương dương tự đắc lùi ra sau mấy bước, cúi người xuống giúp Lâm Tử Mạch nhặt những thứ bị rơi trên mặt đất.

“Không cần đâu, cảm ơn anh, em tự nhặt được rồi.” Lâm Tử Mạch nhanh nhẹn cúi người xuống nhặt túi xách lên, rồi cũng thật nhanh cô nhặt chiếc điện thoại di động và ví tiền nhét vào trong túi LV.

Hứa Mục rất ngạc nhiên khi nhìn thấy động tác của cô có chút kỳ quặc như vậy, dường như có ý đồ che giấu điều gì đó nhưng lại giấu đầu hở đuôi.

Thấy Hứa Mục chú ý, Lâm Tử Mạch càng luống cuống hơn, động tác nhét ví tiền vào trong túi xách bắt đầu có chút hỗn loạn, cô cố nhét mấy lần, nhưng chiếc ví tiền dài không thể nhét được vào trong túi. Cô đành phải rút ví ra ngoài rồi nhét vào một lần nữa, nhưng do cô dùng sức hơi mạnh nên một đồng xu bị văng ra khỏi ví.

Ánh sáng màu da cam của đèn tường chiếu xuống sàn đá cẩm thạch màu đen tỏa ra những quầng sáng lấp lánh. Đồng tiền xu mới tinh kia được ngọn đèn chiếu xuống trông càng lóng lánh hơn, sau khi bay trên một đường cong duyên dáng, tạo ra thứ âm thanh nhẹ nhàng tinh tế khi tiếp xúc với đá cẩm thạch, rồi hạ cánh im lặng nằm bên chân Hứa Mục.

Hứa Mục thò tay nhặt đồng xu đó lên trước Lâm Tử Mạch, đang định trả lại cho cô thì phát hiện gương mặt cô lộ rõ vẻ lo sợ như đang rơi vào tình thế nguy hiểm, khiến anh không khỏi có chút nghi hoặc. Vuốt ve đồng xu trong tay, anh phỏng đoán, rốt cuộc đã có chuyện gì làm cho Lâm Tử Mạch hốt hoảng lo sợ như thế?

“Trả đồng xu đó cho em được không?” Lâm Tử Mạch cẩn thận nói: “Nó rất quan trọng với em, một người bạn thân đã tặng cho em.”

Đồng xu đó quả thật là của cô bạn thân tặng cho cô, hồi học đại học cả hai chơi thân với nhau như chị em. Vài ngày trước, hai người cùng nhau đi dạo loanh quanh đường phố, lúc ăn cơm cô ấy tìm được hai tệ, vì nó còn rất mới, sắc vàng lóng lánh vô cùng đẹp đẽ, nên mỗi người giữ hai đồng xu, họ giao ước với nhau rằng, tự mình giữ một đồng, còn một đồng sẽ đưa cho bạn trai của mỗi người. Tuy chỉ là đồng xu bé xíu, nhưng nó cũng vô cùng thú vị, cô đã nhét một đồng vào ví tiền của Âu Dương Thành, còn một đồng thì bỏ vào ví của mình.

Nhưng thật ra đó không phải là điều quan trọng nhất, mà điều quan trọng nhất là...

Nhìn thấy Hứa Mục mở bàn tay ra định lấy đồng xu trong lòng bàn tay trả cho cô, Lâm Tử Mạch vừa thở phào một cái, thì ánh mắt vô tình của Hứa Mục lại nhìn lên đồng xu đó.

Chính lúc Lâm Tử Mạch đang định đưa tay ra thật nhanh để cướp đồng xu ấy về, Hứa Mục đột nhiên nắm bàn tay lại, giữ lấy đồng xu. Anh giương ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nói: “Trước tiên anh giữ cái này đã, nếu như để anh biết được em còn có ý đồ gì khác, thì nhất định anh sẽ tiếp tục điều tra.”

Lần này nói xong, anh chẳng để ý đến phản ứng của Lâm Tử Mạch nữa, đứng thẳng người rời đi.

Lâm Tử Mạch sững sờ giây lát, rồi mới lắc lắc đầu miễn cưỡng quay trở lại bàn ăn.

Sau đó cả hai người đều làm như không có chuyện gì xảy ra, Hứa Mục vẫn giống như lúc trước, thỉnh thoảng nói bông đùa vài ba câu cùng Âu Dương Thành, rồi thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn cô, lôi cô vào tán dóc vài câu, bữa ăn vì thế mà nhanh chóng kết thúc.

Hứa Mục quay trở về bệnh viện, còn Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành vẫn theo kế hoạch đã định đi đến Wal-Mart mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày và một ít thực phẩm.

Hôm nay không phải ngày cuối tuần nhưng người đến Wal-Mart vẫn rất đông. Âu Dương Thành đẩy xe để đồ, Lâm Tử Mạch một tay túm lấy cánh tay Âu Dương Thành, một tay đặt trên xe để điều chỉnh hướng đi. Lúc dừng bước để chọn đồ thì cô để Âu Dương Thành giữ chiếc xe đứng một bên, cho dù cô bận rộn chọn đồ nên không nói với anh là lúc nào nên dừng, lúc nào nên đi, nhưng chỉ cần cô đẩy xe đi, Âu Dương Thành sẽ tự động bước đi theo cô.

“Chọn táo hay cam hả anh?” Lâm Tử Mạch hỏi Âu Dương Thành một cách tượng trưng, thực ra trong lòng cô đã sớm có đáp án rồi.

“Cam.” Tiếng của Âu Dương Thành hoàn toàn khớp với khẩu hình của Lâm Tử Mạch.

“Được.”

“Bánh sủi cảo nhân tôm?”

“Ừ, tùy cô chọn.” Lâm Tử Mạch không hỏi nữa, cẩn thận lựa chọn rồi lần lượt để mọi thứ vào trong xe. Cà tím, dưa chuột, sau đó là thịt lợn, thịt dê... Rượu gia vị ở nhà hình như không còn nhiều, Lâm Tử Mạch đẩy xe dọc theo khu thực phẩm, bước từng bước một. Chính là cái này. Sau khi chọn chai rượu gia vị, Lâm Tử Mạch lại nhìn thấy nồi nấu lẩu ở phía cuối kệ hàng. Cô rất thích ăn thịt dê chần, hồi học đại học, mỗi lần được nghỉ đông về nhà đón năm mới, bố cô thường mua rất nhiều thịt dê tươi ngon, sau đó bốn người trong gia đình cô ngồi quây quần quanh bếp, chần đến mỏi tay. Hơi nước nóng trong nồi cuồn cuộn bay lên khiến cho mặt người nào người nấy bị hun đến đỏ bừng, rất có không khí. Lúc mới bắt đầu, hình như Âu Dương Thành không thích ăn thịt dê chần, nhưng ở cùng cô lâu ngày, dần dần anh cũng thích ăn món đó.

“Bác gái có thích ăn thịt dê không anh?” Bây giờ cần phải suy nghĩ xem mẹ Âu Dương có ăn được thịt dê hay không, Lâm Tử Mạch đang mải nghĩ đến việc chọn gia vị nên hỏi một câu mà không quay đầu lại.

Đợi chờ rất lâu nhưng ở phía sau vẫn chẳng thấy có phản ứng gì, Lâm Tử Mạch không thể không hỏi lại lần nữa và quay đầu lại nhìn Âu Dương Thành.

Nhưng phía sau cô, ngoài một cái kệ để hàng khác và mấy cô gái cũng đang lựa chọn gia vị, thì chẳng thấy bóng dáng Âu Dương Thành đâu.

“Âu Dương?” Lâm Tử Mạch không biết xoay xở thế nào bèn gọi một tiếng, nhưng chẳng có người trả lời. Cô có chút lo lắng, sau đó lại cất cao giọng gọi thêm một tiếng nữa thử thăm dò: “Âu Dương?”

Mấy cô gái ở phía sau ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ, rồi lại cúi đầu tiếp tục chọn lựa đồ.

Việc lạc mất nhau ở trong siêu thị vốn là chuyện bình thường, nhưng Lâm Tử Mạch lại chưa bao giờ thấy sốt ruột như lúc này, bởi vì, Âu Dương Thành, bây giờ anh không nhìn thấy gì! Một người không nhìn được, lẫn trong đám người đông đúc ở siêu thị thế này, anh phải làm thế nào đây?

Lâm Tử Mạch lập tức bỏ lại chiếc xe chở đồ, chạy đến trục đường chính ở bên cạnh kệ để hàng hóa, nhìn bốn phía xung quanh, người đến người đi, nhưng cô vẫn không nhìn thấy Âu Dương Thành đâu.

Cái khó ló cái khôn, cô vội đi ngược trở lại dọc theo con đường cũ, cô đi tìm ở từng kệ hàng, nhưng di đến tận chỗ hàng thịt tươi mà vẫn không thấy bóng dáng Âu Dương Thành. Lúc này cô lo lắng đến nỗi mồ hôi túa ra ướt đầm cả người.

“Làm thế nào bây giờ?” Tim cô đập thình thịch liên hồi, tuy biết rằng anh sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiếm lắm, nhưng giờ đây trong lòng Lâm Tử Mạch đang tự trách mình nhiều hơn bao giờ hết. Âu Dương Thành đang trong tình trạng như vậy, sao cô có thể quên mất anh, vứt bỏ anh? Hơn nữa, không có cô ở bên cạnh chỉ đường cho anh, để một người luôn thích tự giải quyết tất cả mọi việc một mình như anh phải đi nhờ người khác, cô thật vô cùng đau xót.

Trong siêu thị, mọi người vẫn đi đi lại lại rất đông, có một vài dáng người rất giống Âu Dương Thành, nhung lại không phải là anh. Anh có thể đi đâu được chứ? Lâm Tử Mạch không thể nào bình tĩnh lại được, cô bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của anh. Cô mím chặt môi, quyết tâm lấy điện thoại trong túi xách ra, ấn nút khởi động máy, xem ra lúc này chỉ có điện thoại mới có thể giúp cô tìm thấy anh...
Bình Luận (0)
Comment