Thất Niên

Chương 22

Cô mở to mắt.

Tiểu Cáp bảy tuổi to lớn, đôi mắt long lanh và trong veo như mặt nước hồ trong xanh.

Ngẩng đầu lên nhìn, dưới hàng liễu rủ là hình ảnh Âu Dương Thành mặc sơ mi trắng và Trình Tử với chiếc váy tơ tằm liền thân màu vàng nhạt.

Xa xa là bên xe lửa đồ sộ và những ngôi nhà cao tầng xây quanh hồ.

Tất cả đều giống như một giấc mộng, chỉ chớp mắt một cái đã tan biến thành hư không.

Đó quả thực là một giấc mộng.

Một giây sau, Âu Dương Thành đã chạy đến, đỡ Lâm Tử Mạch dậy, cẩn thận nhìn cô từ đầu đến chân, rồi không ngừng hỏi: “Em làm sao vậy, có sao không?”

Lâm Tử Mạch khó hiểu hỏi: “Âu Dương, anh làm sao thế?”

Âu Dương Thành dừng lại mọi hành động, bực bội nói: “Vừa rồi em không nhìn thấy ánh sáng đó sao?”

“Anh nhìn thấy à?” Lâm Tử Mạch vui mừng, thì ra đó không phải là một giấc mộng.

“Em không sao, không sao đâu.” Sau khi trấn an Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch đột nhiên nhớ ra mình đã trở về năm 2007. Âu Dương Thành của năm 2000 đã không nhìn thấy cô, chẳng trách nhiều năm qua dù cô ở bên nhưng anh vẫn không nhận ra.

Trong mơ hồ, cô đã bỏ lại Âu Dương Thành để trở về năm 2007, để anh một mình nhung nhớ suốt bảy năm qua. Số phận dường như đang trêu đùa họ, chỉ có điều cuối cùng đã để cô hiểu ra tất cả, rồi lại để họ được ở bên nhau. Dù sao, cô vẫn thấy biết ơn vì điều đó.

Thấy không có chuyện gì xảy ra với Lâm Tử Mạch, Âu Dương Thành cũng yên tâm trở lại. Anh mỉm cười giúp cô vén những lọn tóc ra sau tai, rồi nhìn cô với ánh mắt ấm áp và dịu dàng.

Mắt của anh đã khỏi hẳn chưa? Cho dù biết đã bảy năm trôi qua, nhưng Lâm Tử Mạch vẫn không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng, muốn giơ tay lên chạm vào đôi mắt đó, để xác nhận rằng anh đã bình yên vô sự.

“Khụ khụ!” Cách đó không xa, Trình Tử đang nhìn họ cười, tiếng cười nhắc nhở vẫn còn một người khác đang đứng đó.

Lâm Tử Mạch vội rút tay lại, nhìn Trình Tử cười ngượng nghịu: “Âu Dương, hôm nay anh bảo muốn dẫn em đi gặp một người, người đó chính là chị Trình Tử sao?”

Âu Dương Thành khẽ lắc đầu: “Người anh muốn em gặp phải đến tối mới gặp được.” Đang nói, anh bỗng giơ một tay lên nắm lấy vai cô, rồi xoay nhẹ ra đằng sau: “Nhưng bây giờ, còn có một người anh muốn em gặp.”

“Anh Hứa Mục!” Lâm Tử Mạch kinh ngạc khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.

Hứa Mục vẫn mặc bộ com-lê trắng rất phù hợp với anh, vẫn nở nụ cười nhã nhặn đó: “Đã lâu không gặp, Tiểu Tử Mạch!”

“Anh làm sao, làm sao đã trở về rồi?” Ý nghĩ của Lâm Tử Mạch có chút lẫn lộn giữa năm 2000 và năm 2007, hồi lâu mới nhớ ra Hứa Mục đã ra nước ngoài.

“Tại sao anh lại không thể trở về chứ?” Giọng Hứa Mục vẫn nhẹ nhàng: “Anh về để kết hôn, em không chúc mừng anh sao?”

“Kết hôn?” Lâm Tử Mạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Lúc đó, Trình Tử cũng đi tới. Hứa Mục giơ một tay ra, ôm lấy eo Trình Tử, kéo cô lên trước, cười híp mắt nói với Lâm Tử Mạch: “Chưa nhìn thấy chị dâu hay sao?”

“Chị dâu!” Lâm Tử Mạch vẫn có chút bất ngờ, hết nhìn Trình Tử, nhìn Hứa Mục rồi lại nhìn sang Âu Dương Thành.

Hứa Mục và Âu Dương Thành đều không nói gì, chỉ có Trình Tử, ánh mắt sáng rực như hiểu rõ tất cả, mỉm cười nói: “Biết là em sẽ kinh ngạc như vậy mà!”

Nói đoạn, Trình Tử mở chiếc túi xách nhỏ màu vàng, lấy ra một đồng xu còn mới tinh, hai mắt rạng rỡ chăm chú nhìn Lâm Tử Mạch, đưa đồng xu ra trước mặt nói: “Vật về với chủ!”

Đó chính là đồng xu Hứa Mục đã lấy!

Lâm Tử Mạch cầm lấy, ngơ ngác nhìn Trình Tử. Nụ cười Trình Tử như muốn nói cô ấy đã biết tất cả. Quả nhiên, Trình Tử liếc nhìn Âu Dương Thành, rồi lại quay sang nháy mắt với Lâm Tử Mạch. Bộ dạng dí dỏm đó khiển trái tìm Lâm Tử Mạch bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng.

“Lão Mục, em nghĩ hai người họ có chuyện cần nói với nhau.” Trình Tử tính tình vốn rất hoạt bát, chỉ là vì Lâm Tử Mạch bị bộ váy nữ tính của cô đánh lừa. Lúc này, một tay Trình Tử vịn lấy tay Hứa Mục, tay kia vuốt cằm, dáng vẻ nghiêm túc, ngửa đầu lên nói với Hứa Mục: “Hơn nữa em cho rằng chúng ta nên tránh đi chỗ khác.”

Hứa Mục mân mê mái tóc xoăn buông xõa của Trình Tử, cúi đầu dịu dàng nói: “Anh cũng thấy chúng mình nên tránh đi chỗ khác.” Hai người họ nhìn nhau cười, Hứa Mục còn ngẩng đầu, tặng cho Lâm Tử Mạch một ánh mắt khích lệ, rồi nói với Âu Dương Thành: “A Thành, bây giờ bọn anh sẽ về trước trông nhà giúp em, nhớ là phải đền đáp anh đấy nhá!” Sau đó, anh liền ôm eo Trình Tử bước đi.

Đi một đoạn khá xa, Trình Tử đột nhiên quay lại hét lớn với Lâm Tử Mạch: “Tiểu Tử Mạch, nhớ phải đem đến cho câu chuyện cổ tích cảm động này một kết thúc có hậu nhất đấy nhé!”

Lâm Tử Mạch bật cười, Trình Tử quả nhiên đã biết tất cả!

Chỉ còn lại hai người ở bên hồ, vẫn là vào một buổi chiều hoàng hôn.

Lâm Tử Mạch ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Thành, thầm nghĩ xem nên nói gì vào lúc này, nhưng anh đã mở lời trước: “Tử Mạch!”

“Dạ?” Lâm Tử Mạch đáp lại.

“Em biết không, năm đó khi nhìn thấy em ở Lư Sơn, anh đang đợi một người.” Âu Dương Thành dừng lại giây lát, nhìn vào mắt Tử Mạch, giọng nói trầm ấm phảng phất nét mê hoặc: “Người đó rất quan trọng với anh, nhưng từ đó trở đi, cô ấy lại hoàn toàn biến mất, anh không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa.”

“Vâng.” Lâm Tử Mạch không hiểu tại sao Âu Dương Thành lại chủ động nói ra chuyện này. Nhưng dù sao anh cũng đã nói rồi, cô cũng không phải nghĩ tiếp xem nên mở lời như thế nào nữa, chỉ cần ngồi nghe anh nói vậy thôi.

“Sau này anh muốn tìm cô ấy, nhưng lại không thể tìm thấy vì chẳng có bất kỳ tin tức nào. Vậy nên bao năm qua, anh vẫn luôn đợi cô ấy.” Giọng Âu Dương Thành bỗng dịu dàng, không còn cố chấp như trước nữa: “Anh biết em cũng đã biết chuyện này, nhưng lại không nói rõ mà vẫn ở bên anh suốt bao năm qua.”

Lâm Tử Mạch mỉm cười, nhớ lại những giọt nước mắt đã lặng lẽ rơi suốt bao năm qua, lại nghĩ người Âu Dương Thành lưu luyến suốt bao năm qua chính là mình, trong lòng bỗng trào dâng biết bao cảm xúc.

“Anh mất hết mọi tin tức của cô ấy bảy năm, chờ đợi cô ấy bảy năm, để rồi bao năm qua đã sơ suất bỏ qua rất nhiều chuyện.” Âu Dương Thành vuốt tóc Lâm Tử Mạch, dịu dàng cười nói: “Song có một ngày, anh bỗng phát hiện ra, khi mất cô ấy anh đã gặp được em, chúng mình đã quen biết nhau suốt bảy năm qua, đó chắc chắn là sự kỳ diệu của duyên phận.”

“Trước đây, Lão Mục từng nói với anh, nếu bỏ qua em, anh nhất định sẽ phải hối hận. Vì vậy, anh đã ích kỷ giữ em ở bên trong khi vẫn nhớ đến cô ấy. Em rất giống cô ấy, hiểu những thói quen của anh, biết anh có những sở thích nào, luôn chuẩn bị cho anh mọi thứ. Dần dần, anh đã xem em là cô ấy. Song đôi lúc anh cảm thấy không nên bắt em làm vật thay thế nhưng lại không cam tâm để em ra đi.” Âu Dương Thành thở dài: “Thời gian dần trôi, anh bắt đầu không phân biệt rõ em và cô ấy, thậm chí có lúc anh còn có cảm giác em chính là cô ấy.”

“Vài ngày trước, vào một đêm, anh đã nằm mơ, mơ thấy một bóng trắng đột nhiên rơi xuống vực thẳm của đỉnh Lư Sơn. Anh kinh hãi kêu lên rồi bừng tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi, lại là gọi tên em.” Âu Dương Thành cười dịu dàng: “Đêm đó, anh ngồi trước cửa sổ, để mặc gió lạnh phả vào mặt, suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng anh đã hiểu ra tất cả.”

Nói đến đây, Âu Dương Thành ngừng lại, nghiêm túc nhìn vào mắt Lâm Tử Mạch bằng ánh mắt nồng nàn say đắm, và bắt đầu chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Thì ra, anh đã yêu em, người con gái luôn ở bên cạnh anh từ lâu rồi, Tử Mạch ạ!”

Những giọt nước mắt tuôn trào từ khóe mắt Lâm Tử Mạch.

Cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Thành như thế, để mặc nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má.

Thì ra, tất cả những gì cô đã làm đều rất đáng. Thì ra, Âu Dương Thành cũng yêu cô.

Cô ở bên anh bốn năm, yêu anh, chăm sóc anh, cố gắng hết sức hy vọng có thể bước vào trái tim anh, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh, thực ra tất cả những việc đó đều không uổng phí.

Cô yêu anh hết lòng, trong quá khứ yêu anh, ở hiện tại cũng yêu anh.

Còn anh, anh yêu cô của quá khứ, cũng yêu cô của hiện tại.

Thực ra cô đã không còn tỉnh táo để hiểu rõ tất cả, thứ duy nhất cô cảm thấy rõ ràng chính là niềm hạnh phúc đang chảy tràn trong trái tim mình.

Song có nên nói với Âu Dương Thành cô chính là A Tử của quá khứ không, điều ấy dường như đã không còn quan trọng nữa.

Âu Dương Thành cúi xuống, nhẹ hôn lên những giọt nước mắt của Lâm Tử Mạch, sau đó dang tay ôm cô vào lòng. Tiểu Cáp ríu rít chạy quanh hai người, như cũng mừng vui cho họ, chẳng hề biết nó đang làm những gì.

“Tối nay anh sẽ đưa em đi gặp mẹ anh.” Mặt trời đã khuất, trời tối dần, Âu Dương Thành nắm chặt tay Lâm Tử Mạch, hai người chậm rãi bước đi trên con đường rợp bóng cây.

“Là bác ấy ư?” Lâm Tử Mạch kinh ngạc thốt lên. Mẹ Âu Dương Thành đã gặp cô vào năm 2000, lúc đó cô vẫn trong thân phận của Trình Tử. Không xong rồi! Lâm Tử Mạch vội vã hỏi: “Bác gái bây giờ đã đến chưa ạ?”

Âu Dương Thành nhìn đồng hồ, nói: “Giờ này chắc đến rồi.”

“Vậy...” Lâm Tử Mạch lại càng thêm lo lắng: “Vậy bác gái đã gặp Trình Tử bao giờ chưa ạ? Nếu bác ấy đã gặp Trình Tử thực sự thì sẽ biết ngay là đã bị chúng ta lừa gạt.”

“Trình Tử thực sự? Chúng ta lừa mẹ anh?” Âu Dưang Thành bỗng dừng bước, siết chặt tay Tử Mạch.

Nhận ra mình vừa nói điều gì, Lâm Tử Mạch có chút căng thẳng, nhưng ngay sau đó bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô thở một hơi thật dài, mỉm cười như vừa trút được gánh nặng, nhẹ nhàng nói: “Em đang lo không biết nên nói với anh thế nào, thế này cũng tốt, không cần suy nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu nữa.”

Lâm Tử Mạch giơ tay vuốt lên đôi mắt Âu Dương Thành. Dù lòng bộn bề cảm xúc, nhưng cô vẫn từ tốn nói: “Âu Dương Thành, mắt của anh đã nhìn thấy rõ rồi chứ?”

Âu Dương Thành sững sờ, lặng lẽ nhìn Lâm Tử Mạch, chần chừ rất lâu mới nắm lấy tay cô, đặt lên một bên má anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

Run rẩy nhắm chặt mắt lại, Âu Dương Thành không dám tin: “Là em đúng không, A Tử? Chính là em ư, tại sao lại là em?”

“Đúng là em.” Lâm Tử Mạch mỉm cười, nước mắt không kìm nén nổi, lã chã rơi: “Xin lỗi, đã để anh phải chờ đợi suốt bảy năm trời.”

Thoáng chốc, Âu Dương Thành mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao lúc đó em lại đột ngột bỏ đi?”

“Với em, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra từ vài phút trước, anh có tin không?” Lâm Tử Mạch nắm lấy bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh của Âu Dương Thành, chậm rãi nói: “Âu Dương, anh còn nhớ, có một lần, cũng ở bên hồ Huyền Vũ này, Hứa Mục đã hỏi em tại sao lại xuất hiện bên cạnh anh, em đã trả lời như thế nào không?”

“Em nói em đã đi xuyên thời gian từ năm 2007 đến...” Âu Dương Thành ngừng lại, tròn mắt nhìn cô: “Chuyện đó là thật sao?”

Lâm Tử Mạch gật đầu: “Chỉ vài phút trước, ánh sáng đó đã đưa em quay về hồ Huyền Vũ vào năm 2000, kéo anh lại khi anh sắp đâm sầm vào một cái cây.”

Âu Dương Thành lại lặng người đi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô giờ có chút khó đoán, sắc mặt đôi lúc biến đổi như thế đang lục tìm lại ký ức. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: “Chẳng trách mới đầu em đã trách anh không nhận ra em, lại còn biết rất nhiều chuyện của anh... Nhưng chuyện như thế này thực sự cũng có thể xảy ra sao?”

“Đúng vậy.” Bàn tay cô đau vì bị Âu Dương Thành siết chặt nhưng trái tim cô lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Anh tin cô. Lâm Tử Mạch khẽ cười: “Em cũng không tin, nhưng chuyện đó đã xảy ra. Em bị kéo đi một cách kỳ lạ, rồi đột ngột lại bị kéo trở về, hại anh phải chờ đợi suốt bảy năm trời.”

Âu Dương Thành không muốn truy cứu thêm nữa, lắc đầu ngăn không cho cô nói tiếp, dịu dàng ôm cô vào lòng, rồi thì thầm vào tai cô: “Tử Mạch, em cũng đã đợi anh bảy năm, anh cũng nên đợi em chứ.”

Dường như mọi chuyện đều đã được giải quyết. Nhưng thực ra vấn đề nan giải nhất vẫn còn phía sau.

Sau những giây phút lãng mạn, hai người bắt đầu nghĩ đến cách đối phó với mẹ Âu Dương. Vốn là người ghét nhất bị người khác lừa gạt, nên nếu biết được trò bịp bợm của họ bảy năm trước, bà nhất định sẽ không cho hai người họ được ở bên nhau.

Nghĩ trăm phương nghìn kế đều chẳng ra sao, cuối cùng họ đành bất đắc dĩ chọn phương án cuối cùng là tùy cơ ứng biến. Cuối cùng, Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch cũng dũng cảm bước vào nhà.

Đèn trong phòng khách được bật sáng trưng, thỉnh thoảng tiếng cười rộn rã lại vang lên, không khí chẳng hề u ám như hai người tưởng tượng càng khiến họ thêm lo lắng.

Hai người bước vào phòng khách, liền nhìn thấy mẹ Âu Dương đang ngồi ngay giữa phòng, mỉm cười nhìn ra cửa. Ánh mắt bà nhanh chóng dán vào Lâm Tử Mạch, giọng nói vẫn dịu dàng như trước kia: “A Tử, đã bảy năm rồi bác chưa được gặp con.”

Bà hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ, dường như đã chuẩn bị sẵn tất cả.

Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành ngơ ngác nhìn nhau.

Trình Tử cười vui vẻ mở lời trước: “Bác gái, bác xem, cháu đoán đúng mà, bọn họ sẽ có phản ứng như thế này!”

Hiếm khi cười, nhưng lúc này mẹ Âu Dương cũng vui vẻ cười nói với Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch đang càng lúc càng tỏ ra khó hiểu: “A Thành à, với mánh khóe tí tẹo đó của mình mà con cũng nghĩ là lừa được mẹ ư? Năm đó lần đầu tiên A Tử thật gọi điện thoại từ Mỹ về, mẹ đã biết A Tử này là giả rồi!”

“Mẹ!” Âu Dương Thành nắm chặt lấy tay Lâm Tử Mạch, cướp lời: “Đó đều là chủ ý của con, mẹ đừng trách Tử Mạch.”

Lâm Tử Mạch có chút xấu hổ, dù sao cô cũng lừa một trưởng bối: “Bác gái, cháu...” Cô muốn nói nhưng lại không thể cất nổi lời, thực sự không biết nên nói thế nào với mẹ Âu Dương.

Song mẹ Âu Dương vẫn không hề tức giận: “Chỉ có điều thấy các con không dám gặp ta suốt bao năm như vậy, nên ta đã tha thứ cho hai con rồi.”

Nhìn thấy bộ dạng không thể tin nổi của Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch, bà lại mỉm cười hiền từ. Mẹ Âu Dương có vẻ rất thích Trình Tử, quay sang nói với cô ấy thân thiết như người nhà: “Bảy năm rồi mà hai đứa nó vẫn còn có thể chịu được cơ đấy. Ngay từ đầu ta đã nhận ra A Tử thích A Thành nhà ta, nhưng sau đó A Tử rời đi, nó đóng vai ‘Trình Tử’ mà, phải quay về Mỹ học tiếp chứ.”

Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch như hai kẻ bị phạt đứng ở cửa. Trình Tử lén nhìn hai người họ nháy mắt cười. Mẹ Âu Dương tiếp tục nói: “Bảy năm trôi qua, ta lại thấy hai đứa ở bên nhau, ta nghĩ khi thằng nhóc này dẫn A Tử đến gặp mình một lần nữa, ta nhất định phải giày vò chúng bằng cách không đồng ý cho chúng ở bên nhau, xem chúng có còn dám lừa gạt ta nữa hay không.”

“Nhưng ta đợi mãi đợi mãi mà nó vẫn không chịu dẫn con bé đến, đợi đến mức ta không còn đủ kiên nhẫn, phải lập tức giục hai đứa kết hôn, nhưng mà nó vẫn không vội.”

“Nhưng mà cô à, A Thành nhất định là cố ý đấy, cậu ấy muốn đợi bác mềm lòng!” Hứa Mục vờ đứng bên cạnh mỉa mai Âu Dương Thành, thực ra là để che giấu cho bọn họ.

Trình Tử cũng phụ thêm vào: “Cháu cũng thấy thế.”

Mẹ Âu Dương Thành được hai người bọn họ thêm lời ngon ngọt nên tỏ ra rất vui: “A Thành sắp ba mươi rồi, cũng nên kết hôn thôi, ta nghĩ chỉ cần thằng nhóc dẫn A Tử đến là ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi, dù sao ta cũng chẳng muốn giày vò hai đứa nó nữa.”

Mẹ Âu Dương đưa tay lên, vẫy Lâm Tử Mạch đến bên cạnh bà, kéo tay cô như lần đầu tiên họ gặp nhau: “Thực ra ta đã thích A Tử ngay từ lần gặp đầu tiên, tối hôm đó nhìn thấy cháu nấu ăn, chăm chút từng chi tiết, lo lắng chu đáo cho A Thành, ta rất vừa lòng. Mới đầu biết chuyện ta rất giận, nhưng khi nhìn thấy cháu ở trong viện, cơn tức giận đó bỗng dưng biến mất. Tiểu nha đầu à, cháu là một tiểu nha đầu tốt, cháu tốt với con trai ta như thế, làm sao ta có thể giận nổi cháu chứ!”

“Bác gái...” Lâm Tử Mạch gần như bật khóc, buổi tối hôm nay đã mang đến cho cô thật nhiều niềm vui bất ngờ.

Mẹ Âu Dương Thành vẫn hiền hòa như bảy năm trước: “Lúc đó, A Thành quá chậm chạp, thằng nhóc Tiểu Mục này lại như hổ rình mồi, ta thấy lo lắng nên đã nghĩ ra cách đưa hai đứa đến Lư Sơn!”

“Là do bác cố ý ạ?” Nói đến chuyện năm đó, Lâm Tử Mạch kinh ngạc phát hiện, thì ra dù cô có mang theo những ký ức quay trở về quá khứ thì vẫn không thể biết rất nhiều chuyện.

“Hứa Mục!” Trình Tử bên cạnh cũng bị kích động trước tình tiết này, kéo tay Hứa Mục đang vờ như không nghe thấy gì, lớn tiếng trách móc: “Nói đi, hồi đó anh có tơ tưởng tiểu Tử Mạch không!”

Hứa Mục vội vàng giơ hai tay lên hô: “Anh xin thề với Mao Chủ tịch, anh tuyệt đối không dám!” Điệu bộ hài hước của Hứa Mục khiến cả nhà bật cười vui vẻ.

Trong tiếng cười rộn rã, Lâm Tử Mục thoáng liếc nhìn Âu Dương Thành. Anh ngồi trước mặt cô, vẫn là vẻ trầm ngâm thường thấy, nhưng trong ánh mắt nồng nàn nhìn cô là sự dịu dàng như làn nước mát trong.

Lâm Tử Mạch bất giác bật cười sảng khoái.

Ngoài cửa sổ, chú chó Tiểu Cáp nằm nhoài trong ngôi nhà nhỏ của mình, mơ một giấc mơ đẹp, trên cổ đeo một mảnh đá trắng lấp lánh.

Trên cao, vầng trăng khuyết lặng lẽ treo trên đầu ngọn cây, tất cả đều thật yên bình và đẹp đẽ.
Bình Luận (0)
Comment