Tần Vũ ngày hôm sau trở về nhà, trước khi xuất phát vẫn là Tần Hàm đưa anh ra sân bay. Dọc theo đường đi Tần Hàm hỏi không ít chuyện về Lục Hằng, cuối cùng Tần Vũ dứt khoát ngậm miệng không nói, nghĩ đến Lục Hằng trong nhà còn đang chờ đáp án của anh, đầu lại đau.
Sau khi tới dưới lầu Tần Vũ đứng một hồi, không muốn lên.
Thời gian mấy tháng cũng không dài, anh biết Lục Hằng đối với anh chỉ có chút hảo cảm mà thôi, anh đối với Lục Hằng cũng không chán ghét. Thật muốn thử cũng không phải không được, chẳng qua trong lòng anh vẫn thủy chung không bỏ được một người, tình cảm bảy năm không thể nói quên là quên. Mỗi một lần người bên cạnh nhắc tới tên của hắn trong lòng vẫn sẽ đau đớn.
Sau một lúc bồi hồi, Tần Vũ nhận được điện thoại của Lục Hằng.
“Mấy giờ xuống máy bay, có muốn tôi đi đón em không?” Lục Hằng ở bên kia điện thoại cười tủm tỉm hỏi.
“Không cần đâu, em ở dưới lầu.” Tần Vũ nói xong cúp điện thoại.
Lúc đến cửa nhà Lục Hằng đã mở cửa chờ đón anh, Tần Vũ xoa xoa mi tâm, buông hành lý đứng ở cửa thay giày.
Lục Hằng từ phòng bếp đi ra, thấy anh thì cười cười: “Về rất đúng giờ, vừa mới nấu xong bữa trưa.”
“Cảm ơn.”
“Khách khí như vậy làm gì, tôi ở nhà em lâu như vậy còn chưa nói cảm ơn em nữa.” Lục Hằng cười, cầm hành lý của Tần Vũ đặt trước cửa phòng anh.
“Chuyện công việc thế nào rồi?” Lục Hằng cởi tạp dề trên người mình, treo ở trong phòng bếp, lại đi ra hỏi anh.
“Rất thuận lợi, sau khi trở về là có thể ký hợp đồng.” Tần Vũ đi đến phòng ăn, nhìn một bàn thức ăn, “Rất thơm, tay nghề có tiến bộ.”
“Quá khen, về sau có cơ hội còn có thể cho em thưởng thức sở trường của tôi.”
Tần Vũ cười, ngồi xuống bàn ăn, hỏi anh ta: “Cái gì vậy?”
“Rút ti mít.”
“Cái này cũng được?”
Lục Hằng cười to, “Không có cái gì mà tôi không được.”
Tần Vũ ăn vài miếng, lại buông đũa xuống. Mặc dù Lục Hằng không hỏi, nhưng chuyện này càng kéo dài càng không tốt.
Anh rất chân thành nhìn Lục Hằng, nói: “Em suy nghĩ rồi, bây giờ còn quá sớm, em chưa muốn bước vào đoạn tình cảm kế tiếp.”
Lục Hằng ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, chuyện này rất bình thường, anh ta cũng ở bên ngoài giải sầu một năm ròng mới tĩnh tâm suy xét tình cảm mới. Là mình quá nóng nảy, khoảng thời gian này Tần Vũ làm cho anh ta cảm giác rất an tâm, là người rất tốt có thể sống cùng.
Anh ta gật gật đầu: “Tôi có thể đoán được.”
“Hơn nữa, em có rất nhiều khuyết điểm, một khi ở chung sẽ từ từ lộ ra ngoài, anh cũng nên suy nghĩ thật kỹ nếu có một ngày như vậy, chúng ta có nên thử hay không.” Tần Vũ cười.
“Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, em cũng đừng ngừng suy nghĩ.” Lục Hằng giơ tay lên, so sánh với Tần Vũ: “Em xem, người đàn ông biết nấu ăn như tôi, biết kiếm tiền, biết chăm sóc người khác, đàn ông không thích chơi bời đã không còn nhiều.”
Tần Vũ thấy anh ta nghiêm trang bấm ngón tay tính toán ưu điểm của mình, nhịn cười nói: “Tính luôn mình em.”
Lục Hằng cười, “Phải tính một mình em, thầy Tần ngoài lạnh trong nóng.”
Cuối kỳ Tần Vũ rất bận rộn, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, đảo mắt cái đến tháng bảy, anh và trường học chấm dứt hợp đồng, lại chuẩn bị là có thể về nhà.
Cùng lúc đó, Trần Trạch cũng phong trần mệt mỏi xuống máy bay, hắn chạy tới công ty báo cáo, trở lại khách sạn mình tạm thời đặt tắm rửa, liền lái xe đến tiểu khu Tần Vũ.
Mấy tháng không gặp, hắn rất nhớ Tần Vũ, cho dù em không chịu để ý đến mình, cho dù em có lẽ đã có người khác, hiện tại có thể nhìn em một cái cũng tốt.
Trần Trạch dừng xe ven đường ở cổng tiểu khu, ngồi trong xe châm một điếu thuốc để lấy lại tinh thần. Chênh lệch thời gian hắn vừa xuống máy bay còn chưa kịp lui, cả người vừa mệt vừa buồn ngủ.
Hiện tại trường học hẳn là nghỉ hè, hắn cũng không biết Tần Vũ có trở về hay không, có thể gặp Tần Vũ hay không.
Đang mở cửa sổ xe ra thì thấy hai người kia nói nói cười cười từ trong chung cư đi ra, đại khái trò chuyện rất vui vẻ, tay Lục Hằng còn thỉnh thoảng vỗ vỗ lên vai Tần Vũ.
Hắn hút hết điếu thuốc, khá tốt.
Trần Trạch dập tàn thuốc, đóng cửa sổ lại khởi động xe.
Tần Vũ đang nói chuyện với Lục Hằng thì dừng lại, xe phía trước anh quá quen thuộc, chỉ là người nọ không xuống xe, giống như nhìn anh đến gần rồi lái đi.
“Sao vậy?” Lục Hằng vỗ vỗ vai Tần Vũ.
“Không có gì, nhìn thấy người quen cũ.” Tần Vũ cười cười.
Lục Hằng “ồ” một tiếng, nhưng nhìn sắc mặt Tần Vũ cũng đoán được người kia là ai.
Mấy ngày nữa bọn họ sẽ về nhà, Lục Hằng cảm thấy Tần Vũ rời khỏi nơi này là mấu chốt để anh quyết định quên đi quá khứ, lôi kéo người ra ngoài mua tài liệu ăn tối chuẩn bị chúc mừng, không ngờ lại gặp được người kia. Anh ta âm thầm thở dài, chính mình ở bên cạnh anh nửa năm, vẫn là không bằng gặp được người kia một lần.
Trần Trạch sau khi đến khách sạn gọi điện thoại cho mẹ Trần báo bình an.
Mẹ Trần biết hắn bình an trở về yên tâm, ở bên kia điện thoại hỏi hắn: “Chuyện lần trước nói với con thế nào rồi?”
Gần đây sức khỏe của ba Trần Trạch không tốt, thời gian trước kia mẹ Trần gọi điện thoại cho Trần Trạch hỏi hắn có thể nghỉ việc về quê hay không.
“Con đã nói với sếp rồi, vốn công ty đã có kế hoạch thành lập văn phòng bên kia, sếp bảo con qua phụ trách. Đến lúc đó có thể trở về, cách chỗ chúng ta cũng chỉ có hai ba giờ lộ trình.”
Mẹ Trần liên tục gật đầu: “Con về thì mẹ yên tâm, mẹ cũng biết con không bỏ được Tiểu Vũ, nhưng ba con bây giờ như vậy, con ở xa thế nếu như mà ba con bất trắc thì phải làm sao đây.”
“Mẹ,” Trần Trạch bất đắc dĩ gọi, “Nói cái gì đâu không, chăm sóc hai người vốn là chuyện của con. Được rồi, đừng lo, con sẽ quay về vào tháng tới. Mẹ đừng quá bận tâm, ba còn trẻ mà.”
“Con cũng đừng giận ba con, tính tình khó ưa của ông ấy.”
Trần Trạch cười: “Làm gì có ạ, con còn không hiểu ba con sao.”
Cúp điện thoại, Trần Trạch nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, còn một tháng nữa, một tháng sau có thể sẽ không gặp lại Tần Vũ. Có điều thoạt nhìn người kia đối với Tần Vũ không tệ, tóm lại chỉ cần Tần Vũ sống tốt thì mình cũng có thể yên tâm.
Tần Vũ và Lục Hằng đi siêu thị xong trở về nhà, anh có chút không yên lòng ở trong thư phòng sửa sang lại đồ đạc, mấy lần thiếu chút nữa làm rớt đồ trong tay xuống đất.
Lục Hằng nhìn không nổi, lại đó giúp anh.
“Trông tâm bệnh của em còn chưa tốt nhỉ, thầy Tần.” Lục Hằng nửa đùa nửa thật nói.
“Vậy hả?” Tần Vũ cười cười.
Vừa lúc Lục Hằng đưa cho anh một quyển sách, anh cũng không phát hiện, cuốn sách rớt trên mặt đất, một tấm ảnh từ bên trong rơi ra.
Lục Hằng khom lưng nhặt ảnh, tò mò nhìn thoáng qua, hẳn là chụp mấy năm trước, trên ảnh là Tần Vũ và người kia, Tần Vũ trong ảnh vừa hay nghiêng đầu nhìn người kia, trong mắt tràn đầy ý cười. Đó là loại ánh mắt mà anh ta chưa bao giờ thấy trước đây.
Anh ta bỏ ảnh chụp vào lại trong sách, phụ Tần Vũ bỏ sách vào vali.
“Qua vài ngày nữa sẽ đi, có gì muốn nói với tôi không?” Lục Hằng tiến lại gần mặt Tần Vũ hỏi.
Tần Vũ hoảng sợ, “Nói cái gì vậy? Anh không cùng đi sao?”
Lục Hằng gật gật đầu, đột nhiên trở nên nghiêm túc, nghiêm trang nhìn Tần Vũ, hỏi: “Em còn yêu anh ta không?”