Thất Niên Chi Dương

Chương 18

Tần Vũ xoay người, nhìn Trần Trạch đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trần Trạch há miệng lắp bắp, “Anh…”

Hắn bỗng nhiên xoay người đánh một quyền trên tường, ánh mắt Tần Vũ lại làm cho hắn trở về cảm giác hai người vừa mới tách ra khi đó. Hắn áp trán lên tường, hít sâu một hơi, “Xin lỗi, em ra ngoài đi.” Nói xong lại mở nước lạnh ra.

Tần Vũ không nói gì, kéo cửa đi ra ngoài.

Anh đi qua nhìn ba Trần một chút, cũng may, ông không bị động tĩnh của bọn họ đánh thức. Anh đứng một lúc quay lại phòng tắm trong hành lang.

Tần Vũ cũng có phản ứng, lúc khóa trong gian phòng giải quyết cảm thấy mình rất vô dụng, đã lâu như vậy mà vẫn không kháng cự được người kia. Buổi chiều trong lúc vô tình nghe được lời nói của người kia, mình cũng từng nhất thời dao động, chẳng qua về mặt tình cảm anh vẫn không tiếp nhận được một người đã phản bội mình, huống chi ai cũng không biết còn có thể bước tiếp hay không. 

Lúc Tần Vũ trở về, Trần Trạch đã từ trong phòng vệ sinh đi ra, hắn có chút bất an nằm trên giường, lúc đi ra không thấy Tần Vũ, hắn lại không thể tùy tiện bỏ ba Trần ra ngoài tìm người được, thấy Tần Vũ trở về mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Vũ trực tiếp đi đến sofa nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía bên kia, nhắm mắt lại.

Trần Trạch thầm cười khổ một tiếng, còn tưởng rằng sự tình đã đi theo hướng tốt, lại bị mình làm hỏng mất. Hắn mở mắt, một đêm không thể ngủ. 

Sáng sớm hôm sau, chờ bác sĩ kiểm tra phòng xong Tần Vũ rời đi, Trần Trạch dựa vào cửa sổ phòng bệnh nhìn bóng lưng người nọ đi xa, buổi sáng Tần Vũ không nói thêm câu nào, ngay cả khách khí ngày hôm qua cũng không có.

Hắn rũ mắt xuống, có chút hoang đường, không biết nên đi xin lỗi cái người bạn bè kia không, hay là tùy ý sự tình phát triển như vậy. Không thể phủ nhận, Tần Vũ ngày hôm qua xuất hiện làm cho lòng hắn lại dấy lên hy vọng, ít nhất trong lòng người kia đối với hắn cũng không phải hoàn toàn mất cảm giác. Hơn nữa anh ngẫu nhiên toát ra chút quan tâm là có thể làm cho lòng hắn rộn ràng, hắn cười một tiếng, mình nào có cao thượng như vậy, rõ ràng vẫn muốn đuổi theo người kia quay về.

Tần Vũ sau khi về đến nhà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ở trong phòng bệnh loại không gian bức bách này làm cho cả người anh đều hít thở không nổi. Trần Trạch tuy rằng cực lực che dấu, nhưng dục v0ng trong mắt vẫn khiến anh chật vật muốn chạy trốn. Trần Trạch và Lục Hằng không giống nhau, sẽ không gây áp lực cho anh, anh sợ mình sẽ nhịn không được.

Tần Vũ không đến bệnh viện nữa, anh nhẫn tâm với mình và Trần Trạch, nhưng không có cách với hai ông bà nhà. Có điều cũng may hai ông bà đều hiểu lý lẽ, cũng không lấy chuyện này làm khó anh. 

Thời gian ba Trần còn ở bệnh viện, anh đều mua đồ tốt để Tần Hàm không có việc gì đi qua thay anh thăm ông, Tần Hàm tuy rằng không vui khi thấy hai người này còn liên quan tới nhau, có điều chỉ cần không để cho em trai mình gặp lại Trần Trạch, hắn cũng nguyện ý chạy thêm vài chuyến.

Tần Hàm hôm nay ôm con trai của mình về tới nhà liền vứt nhóc cho Tần Vũ, định đến bệnh viện thăm ba Trần, lần trước hắn nghe mẹ Trần nói ông tháng sau sẽ xuất viện, nghĩ lại nên đi thăm lần nữa, xem như thay Tần Vũ kính hiếu lần cuối đi. 

Tần Vũ dỗ cháu trai ngủ, lúc từ phòng ngủ đi ra Tần Hàm đang muốn đi, thấy anh đi ra lại quay đầu lại.

Tần Hàm châm một điếu thuốc, đứng đó chờ một hồi mới hỏi Tần Vũ: “Sao em trở về lâu như vậy không gặp Lục Hằng?” 

Tần Vũ ngồi xuống sofa, nhìn Tần Hàm một cái, anh trai anh cuối cùng nhớ tới muốn hỏi. Tần Vũ tựa vào sofa, tay gối đầu, “Ờm, em trở về nhất định phải gặp anh ta sao?” 

“Không phải hai người các em đang phát triển à? Không đúng Tần Vũ, rốt cuộc em và Lục Hằng thế nào rồi?” 

Tần Vũ cười, nhún vai, “Không thế nào cả. Đã thử qua, không có cảm giác.” 

“Có phải em còn không bỏ được Trần Trạch không?”

Tần Vũ cười cười, “Đúng vậy, bằng không sẽ không để anh thay em đến bệnh viện.” 

Tần Hàm sửng sốt, xách đồ đi ra ngoài hai bước, dừng lại quay đầu nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ cầm điều khiển từ xa trong tay, đang buồn chán bấm xem tivi. Tần Hàm thở dài, mắng một câu “đồ cứng đầu” mới đi ra ngoài, nghĩ đến con trai còn đang ngủ, hắn lại nhịn giận nhẹ nhàng khép cửa lại, ném tàn thuốc xuống đất hung hăng đạp một cước.

Đến bệnh viện, hắn không gặp người ở phòng bệnh, nghe y tá nói Trần Trạch dẫn ba Trần đi dạo dưới lầu. Trời vừa mưa buổi sáng, thời tiết vẫn còn khá mát mẻ.

Tần Hàm đi tới hoa viên dạo một vòng, hỏi y tá bên cạnh mới tìm được Trần Trạch ngồi trên ghế dài nói chuyện với ba Trần. 

Ba Trần ngồi trên xe lăn, Trần Trạch ngồi bên cạnh cẩn thận đút hoa quả cho ông, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng cổ vũ ông vài câu.

Trần Trạch rút khăn giấy lau miệng cho ba Trần, lúc ngẩng đầu mới nhìn thấy Tần Hàm đã đi tới.

Hắn gật gật đầu với Tần Hàm, “Anh Tần.”

“Chú thế nào?”

“Rất tốt, tháng sau có thể về nhà.” Trần Trạch cười nhìn ba Trần nói. 

Ông cũng gật gật đầu, có chút gian nan mở miệng hỏi Tần Hàm, “Tiểu Vũ đâu?” 

“Trường học của nó có chút việc nên bận không tới được. Đây còn không phải là để con đến thăm chú sao?”

“Trường học?” Trần Trạch kỳ quái nhìn Tần Hàm, “Em ấy trở về rồi?”

“Không có.” Tần Hàm sờ sờ mũi, nghĩ nghĩ, lại nói, “Cậu qua đây.” Nói xong đi tới bồn hoa bên cạnh.

Trần Trạch gọi y tá đang nghỉ ngơi bên cạnh giúp hắn trông ba Trần, đứng dậy đi về phía bồn hoa.

Vừa mới đến gần Tần Hàm liền thừa dịp hắn không chú ý trực tiếp chào hỏi một quyền trên mặt hắn, Trần Trạch hoảng sợ, theo bản năng muốn đánh trả, lại nghĩ đó là anh trai Tần Vũ nhịn xuống nắm đấm. 

Tần Hàm xả giận xong, cả người thoải mái hơn hẳn, đi đến ghế dài bên cạnh bồn hoa ngồi xuống.

Trần Trạch đỡ bên bồn hoa đứng vững, lấy tay lau máu khóe miệng, thấy Tần Hàm không có ý đánh nhau, cũng đi tới bên cạnh Tần Hàm ngồi xuống.

Tần Hàm ném một điếu thuốc cho Trần Trạch, “Tôi rất không thích cậu.” 

Trần Trạch lấy bật lửa ra châm thuốc, khóe miệng hắn còn đang chảy máu, Tần Hàm từ trong túi lấy khăn giấy ném lên đùi Trần Trạch, “Lau đi, xuống tay hơi nặng.” 

“Không sao,” Trần Trạch cười, hút điếu thuốc, “Anh thật tinh mắt, tôi cũng không thích.” 

Tần Hàm lắc đầu, “Đáng tiếc Tần Vũ không có mắt nhìn, ba mươi tuổi vẫn là đứa ngốc. Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn nó lại không đồng ý.” 

Trần Trạch ngẩn ra, điếu thuốc trong miệng thiếu chút nữa rơi xuống. 

“Tính tình nó ngoan cố, từ nhỏ nhà chúng tôi đều cưng chiều nó, ngay cả ba tôi cũng thế.” Tần Hàm cười cười, “Biết nó thích đàn ông cũng chỉ giận mấy ngày, lúc nó muốn đi vẫn để nó đi.” 

Trần Trạch hít sâu một hơi, “Xin lỗi anh, không bằng anh đánh tôi thêm mấy quyền nữa đi?” 

Tần Hàm cười, “Đánh cậu thêm mấy quyền thì cậu sẽ buông bỏ những chuyện đó sao?”

Trần Trạch cũng cười, tựa vào ghế dài nhìn bầu trời, “Nếu có cơ hội này, tôi thật sự muốn bị đánh thêm vài trận. Tôi yêu em ấy, thực sự, nếu em ấy là một người như anh nói… tôi còn muốn thử xem, lần này hẳn là cả đời.” 

Tần Hàm dập tàn thuốc ném đi, đứng lên chỉnh quần áo, “Nói với tôi cũng vô dụng, chuyện của các cậu tôi lười quản.” 

Trần Trạch híp mắt cười, đại khái là biết bên cạnh Tần Vũ kỳ thật cũng không có người khác.

Tần Hàm vỗ vỗ vai hắn, nghĩ rồi lại nghĩ, nói: “Tiểu Vũ đã trở lại, ở trường cũ của các cậu.”  Nói xong xoay người rời đi.

Trần Trạch sững sờ nhìn một hồi, nghĩ đến những lời Tần Hàm vừa nói, che mặt cười, đôi mắt lại chua xót, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu “Cám ơn”.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment