Sau khi nhà mới được trang trí xong, Tần Vũ và Trần Trạch cùng nhau dọn vào, tiền phòng mỗi người một nửa, trong giấy chứng nhận bất động sản có tên cả hai người, giống như giấy chứng nhận kết hôn vậy.
Cách chuyện đó đã hai ba năm, cuộc sống của hai người cũng dần ổn định.
Cuối tuần hai người trở về nhà cha mẹ Trần Trạch ăn cơm, sau khi về đến nhà Tần Vũ tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Nửa đầu năm trước anh được thăng chức thành phó giáo sư, lượng công việc lớn, chuyện không vừa lòng thì nhiều hơn. Trong thời gian ngắn không thích ứng được, tính tình cũng nóng nảy hơn, có đôi khi luôn cảm thấy nhìn Trần Trạch ở đâu cũng không vừa mắt.
Trần Trạch cùng đàn anh mở công ty khởi đầu cũng không tệ, tuy là công ty nhỏ nhưng hai năm nay vẫn kiếm được ít tiền. Tiền trong nhà so với lúc làm việc cho người khác dư dả hơn nhiều, nhưng mà xã giao lại nhiều hơn hẳn trước kia.
Năm ba hôm hắn lại về nhà muộn, sắc mặt Tần Vũ càng ngày càng không dễ nhìn.
Cái này không giống như thường ngày, ít nhất hắn còn nhìn ra anh mất hứng, Trần Trạch cảm thấy thoải mái lắm.
Sau khi tắm xong, anh làm thêm một chút bài tập thì đi ngủ.
Tần Vũ ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được Trần Trạch dán lại rất gần, theo thói quen xoay người tay đặt lên eo hắn, dựa vào người kia ngủ thiếp đi.
Trần Trạch cười thầm, lúc người này mất hứng ghét bỏ hắn, lại vẫn sẽ theo bản năng dựa vào người hắn. Hắn cũng không sợ nóng, trực tiếp ôm chặt người an tâm nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Trần Trạch thoải mái ngủ một giấc, lúc tỉnh đã sắp trưa.
Tần Vũ lúc này đã dọn dẹp vệ sinh trong nhà xong, miệng ngậm điếu thuốc ở phòng bếp nấu cơm trưa.
Trần Trạch đi qua ôm lấy Tần Vũ từ phía sau, cầm điếu thuốc trong miệng anh, hút một hơi: “Buổi chiều cùng mẹ đến bệnh viện khám chân, buổi tối sẽ không ăn cơm với em.”
Tần Vũ nhướng mày, “Đi đâu?”
“Buổi tối có bữa cơm với nhà đầu tư.” Hắn đặt cằm lên vai Tần Vũ, có chút bất đắc dĩ nói.
“Uống ít rượu chút.” Tần Vũ đem đồ ăn đã chuẩn bị bỏ vào nồi lại chia ra ngoài một chút, Trần Trạch không có ở nhà, một mình anh không ăn được bao nhiêu nên định về nhà đưa mẹ ăn.
Trần Trạch muốn uống ít rượu, nhưng ông chủ lớn không thuận theo mong muốn của hắn, rượu này không uống hết thì hợp đồng của hắn không ký được, việc đầu tư cũng không thể vào vị trí.
Đã nửa đêm, hắn uống xong thì lảo đảo về nhà.
Tần Vũ chưa ngủ, ngồi ở phòng khách vừa tra tư liệu vừa chờ hắn.
Trần Trạch uống rượu không lên não, mặt không đỏ, chỉ là đi đường không có sức lực. Sau khi hắn vào cửa lập tức chống tay lên tủ giày nhìn chằm chằm Tần Vũ.
Sau khi xác định người ngồi trên sô pha không phản ứng với hắn, Trần Trạch có chút bực: “Em lại đây.” Hắn nói chuyện hơi mơ hồ.
Tần Vũ cũng không thèm nhìn hắn, khép sổ ghi chép lại, ôm vào thư phòng.
Tần Vũ ngồi ở thư phòng một hồi, lại không đành lòng ném người nọ ở phòng khách không để ý tới.
Lúc anh đi ra, Trần Trạch đã tự mình nằm trên sofa, Tần Vũ đi qua giúp hắn thay giày, chuẩn bị xách người vào phòng tắm rửa sạch mùi rượu.
Trần Trạch híp mắt nhìn Tần Vũ, duỗi tay ôm người nằm sấp trên người hắn, cọ cọ trên mặt Tần Vũ, “Giận à? Chỉ cần chờ một thời gian là ổn.”
Tần Vũ “ừm” một tiếng, “Lần sau uống ít một chút, có thể không uống thì đừng uống.” Thường xuyên uống như vậy thì sắt thép cũng chịu không nổi.
Trần Trạch ở trên mặt anh dùng sức hôn một cái, “Biết rồi.”
Tần Vũ ngồi dậy giúp hắn cởi áo sơ mi trên người, trên vai áo sơ mi có một dấu son môi, vẻ mặt Tần Vũ vừa rồi mới ấm áp chút giờ càng thêm lạnh.
“Đây là cái gì?”
Trần Trạch quay đầu nhìn, xác nhận rất lâu, cười một tiếng, “Sau khi ăn cơm xong đi KTV, ông chủ lớn gọi một đám tiểu thư tới, anh đều đẩy ra.”
Đây không phải là lần đầu tiên.
Cho dù Tần Vũ biết đó chỉ là nhu cầu xã giao, cũng biết Trần Trạch có chừng mực sẽ không làm ra chuyện gì, nhưng thấy trên người Trần Trạch mấy lần đều mang dấu vết người khác lưu lại về nhà trong lòng vẫn khó chịu.
Anh cởi áo sơ mi của Trần Trạch ra ném vào thùng rác, lại cho hắn uống thuốc giải rượu đã chuẩn bị sẵn, đưa người vào phòng tắm.
Trần Trạch bị nước làm đầu óc tỉnh táo không ít, nhìn Tần Vũ đứng bên cạnh hắn nhất thời có chút miệng khô lưỡi khô, một cỗ lửa từ bụng bốc lên.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền kéo Tần Vũ qua, Tần Vũ không chuẩn bị trực tiếp bị hắn kéo đến dưới đầu vòi hoa sen, áo ngủ trên người tất cả đều ướt đẫm.
Trần Trạch ấn Tần Vũ lên tường, tiến lại gần hôn anh, khàn giọng kêu lên: “Tiểu Vũ.”
Tần Vũ tức giận không chịu nổi, sáng mai anh có lớp học, đợi Trần Trạch hơn nửa đêm, sau khi hắn quay về còn làm cho mình bực bội như vậy. Anh c4nvào miệng Trần Trạch một cái, Trần Trạch đau đớn nhíu mày.
Tần Vũ đẩy hắn ra, lạnh như băng nói một câu: “Tự tắm mình đi.” Xoay người rời đi, lúc đi còn không quên vặn vòi nước sang nước lạnh, để Trần Trạch tự mình giải quyết.
Sáng hôm sau Tần Vũ bị người hôn tỉnh.
Trần Trạch ngồi bên giường hai tay chống lên đầu giường chậm rãi hôn anh, thấy Tần Vũ mở mắt hôn khóe mắt anh một cái, nói: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, mấy giờ rồi?”
Trần Trạch nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, “7h30, ngủ thêm 20 phút nữa đi, anh ở phòng khách chờ em.”
Tần Vũ “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, nghiêng đầu vùi mặt vào gối đầu. Sau một lúc thấy người còn chưa đi, vươn tay sờ sờ đầu hắn, hỏi: “Đầu còn đau sao?”
Trần Trạch cười, cọ cọ lên mặt anh: “Không đau nữa, ngủ đi, anh đi làm bữa sáng.”
Tần Vũ năm ngoái vốn định học lái xe, bị Trần Trạch ngăn lại. Tần Vũ vốn say xe, cảm giác phương hướng cũng không tốt lắm, học lái xe quả thật đau đầu. Hiện tại cơ bản mỗi buổi sáng đều là Trần Trạch lái xe đưa anh đến trường.
Ăn cơm sáng xong lên xe, sau khi đến cổng trường Tần Vũ phải xuống xe. Anh xuyên qua cửa sổ xe thấy bên ngoài không có mấy người, xoay người kéo áo Trần Trạch qua hôn lên môi hắn một cái, mới xoay người đi ra.
Trần Trạch bật cười, hắn biết ý tứ của Tần Vũ, là nói cho hắn biết chuyện tối hôm qua đã không trách hắn nữa.
Trần Trạch tâm tình tốt lên, vừa ngâm nga một chút vừa lái xe đến công ty mình.
Bọn họ hiện tại đều bận rộn, chỉ có sớm và muộn là nhìn thấy nhau, có đôi khi hắn về nhà trễ Tần Vũ đã ngủ, nhưng Trần Trạch cảm thấy tình cảm của hai người càng ngày càng thân mật. Đôi lúc sóng to sóng nhỏ một phen so với trước kia tương đối không nói nên lời tốt hơn nhiều.
Ngày mười một, anh trai và chị dâu của Tần Vũ tổ chức tiệc tại khách sạn nhân kỷ niệm mười năm kết hôn.
Hai người bọn họ đến khách sạn, Tần Vũ ở đại sảnh chơi đùa cháu trai một hồi, Trần Trạch đi trước. Vào cửa, Trần Trạch không bình tĩnh nữa.
Một năm hắn và Tần Vũ chia tay vẫn có một người bên cạnh Tần Vũ, lúc này hắn lại thấy người kia đang cùng anh trai Tần Vũ nói chuyện phiếm một bên.
- -----oOo------