Thất Niên Chi Dương

Chương 33

Tần Vũ vừa xuống máy bay, lại khóc một hồi, chắc do quá mệt nên đã nằm sấp trên người Trần Trạch ngủ thiếp đi. Trần Trạch cười cười, cũng chỉ có hai người bọn họ ở chung mới có thể không đề phòng như thế, tin tưởng lẫn nhau. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể dùng ngôn ngữ sắc bén nhất, hành vi ác liệt nhất để tổn thương lẫn nhau.

Đều là kẻ ngốc cả. 

Lúc Tần Vũ tỉnh lại đã là buổi tối, ánh mắt anh còn có chút khô khốc sưng lên, thích ứng một hồi mới ý thức được mình đã về nhà.

Trần Trạch ngủ sau lưng anh, một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Tần Vũ mở hai mắt, mờ mịt nhìn phòng ngủ quen thuộc, nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, nhỏ giọng cười. Bao nhiêu tuổi rồi còn giống như trẻ con yêu đương, tố cáo đối phương bất công với mình.

Anh thở dài, thật ra Trần Trạch đối xử với anh cũng không tệ, ngược lại cho tới nay còn quá tốt, cho nên đến bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật Trần Trạch từng ngoại tình. Thế nên sau khi một lần nữa ở cùng nhau, tất cả khuyết điểm đều nhịn không được phóng đại gấp mười lần trăm lần, trong cuộc sống khó tránh khỏi cũng sẽ theo bản năng chẳng muốn ngó ngàng tới hắn.

Tần Vũ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Trạch. Trên mu bàn tay Trần Trạch có một vết sẹo, là lúc bọn họ come out, ba Trần đánh. 

Năm đó come out, ba Tần mặc dù vẫn luôn nói lời ác ý, nhưng vẫn chưa nhẫn tâm thật sự đánh anh, chỉ là bảo anh ra khỏi cửa Tần gia, cùng lắm thì coi như chưa từng sinh đứa con trai này.

Ngược lại là cha của Trần Trạch, sau khi khuyên nhủ vô dụng thì hung hăng đánh Trần Trạch mấy lần. 

Anh còn nhớ ngày hai người chuẩn bị rời khỏi nơi đó, Trần Trạch ở nhà quỳ gối chịu đánh, anh vẫn quỳ ở ngoài cửa. Cả ngày trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, vốn tưởng rằng Trần Trạch sẽ chịu không nổi áp lực cắt đứt với mình, không ngờ đến tối mới thấy Trần Trạch mang theo một thân thương tích kéo hành lý từ cửa đi ra. Trần Trạch mở cửa nhìn thấy anh, dường như cả người đều thoải mái ra, trực tiếp quỳ xuống, miệng vẫn nói: “Em chưa đi.”

Tần Vũ nhắm mắt lại, anh biết, anh và Trần Trạch thế nào cũng không bỏ nhau được. Nhiều năm như vậy, hai người bọn họ sớm đã xương máu tương hòa. Nếu thật sự có thể đoạn tuyệt thì lúc trước làm sao có thể quay đầu lại đây. 

Trần Trạch ngủ không sâu, rất nhanh đã tỉnh lại. 

“Tiểu Vũ, dậy rồi?” Giọng nói hắn vẫn còn một chút lười biếng.

Tần Vũ “Ừ” một tiếng.

“Có đói bụng không? Muốn ăn gì? Anh vào bếp chuẩn bị.”

Tần Vũ đè tay Trần Trạch lại, xoay người, mặt đối mặt nhìn Trần Trạch, “Nhẫn đâu?”

Trần Trạch hơi sửng sốt, buồn ngủ lập tức tan biến, từ trên giường nhảy xuống đất, xoa xoa mặt nói: “Anh tìm đã.” Khi nãy Tần Vũ vừa khóc, tay chân hắn gấp gáp luống cuống, ngay cả trên tay có nhẫn cũng quên mất.

Trần Trạch mày mò tìm được chiếc nhẫn trên mặt đất rồi lại trèo lên giường quỳ xuống bên cạnh Tần Vũ. Tần Vũ cầm lấy chiếc nhẫn trong tay Trần Trạch, kéo tay Trần Trạch giúp hắn đeo lên ngón áp út, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng hôn một cái, “Sẽ không có người yêu anh hơn em, cũng không có ai hận anh hơn em, trừ em ra, không ai thích hợp sống cả đời với anh.”

Trần Trạch có chút kích động, cẩn thận đeo chiếc nhẫn khác lên tay Tần Vũ, cúi người hôn anh: “Anh sẽ dùng cả đời để chứng minh anh chỉ yêu em.” 

Tần Vũ mỉm cười, “Ừm.”

Trần Trạch đau lòng nhìn hai mắt Tần Vũ còn hơi sưng đỏ, “Lúc đó anh từng có ý định chia tay với em, bởi vì anh sợ thời gian lâu dài, ngay cả tình yêu của chúng ta cũng sẽ bị mài mòn. Nhưng vừa nghĩ đến thì không ngừng khó chịu, anh không thể rời khỏi em, cũng sẽ không cho em cơ hội rời khỏi anh.” 

Tần Vũ khẽ hừ nhẹ một tiếng, nằm vào bên bồn tắm bên cạnh. Trần Trạch vội vàng ôm eo anh, xoay người nằm trong bồn tắm lại để Tần Vũ tựa vào người anh nghỉ ngơi.

Tần Vũ đã mệt đến mức ngay cả hai mắt cũng không mở ra được, nằm trên người Trần Trạch không nhúc nhích. Trần Trạch giày vò anh một đêm, từ trên giường đến phòng tắm, anh bắn nhiều lần, đến cuối cùng thứ b4n ra toàn là nước loãng. 

Trần Trạch mở vòi phun cho nước vào trong bồn tắm, một tay ấn eo Tần Vũ nhẹ nhàng xoa, tay kia vươn ra phía sau giúp anh làm sạch thứ bên trong, lại nghịch ngợm khều khều bên trong một chút. 

“Không được.” Tần Vũ hừ hừ, vặn vẹo thắt lưng, “Sau này phải tiết chế một chút.” 

Trần Trạch vỗ lên eo anh một cái, “Lại cư0ng cứng thì làm sao đây?”

“…”

Trần Trạch híp mắt cười một tiếng, nghiêng đầu nhỏ giọng nói bên tai Tần Vũ: “Em không biết à? Đàn ông bốn mươi mãnh liệt như hổ đấy.” 

Tần Vũ trợn trắng mắt, “Được thôi, lần sau anh ở phía dưới thử xem, em khẳng định lợi hại hơn hổ.”

Trần Trạch cười thêm một tiếng, chờ Tần Vũ nghỉ ngơi đủ rồi đỡ anh đứng lên, dùng đầu vòi hoa sen rửa vài cái, cầm khăn tắm giúp anh lau khô người.

Tần Vũ nhắm mắt lại, không ngừng ngủ gật, chênh lệch thời gian còn chưa thích ứng, hơn nữa hiện tại toàn thân anh nhũn ra, cả người cũng mỏi sắp chết, chờ trên người được lau khô rồi mơ mơ màng màng xoay người đi ra ngoài.

Trần Trạch vội vàng ném khăn tắm xuống, từ sau lưng ôm lấy Tần Vũ đẩy anh đi, một bên sờ lên người anh, vừa đau lòng nói: “Nhìn em lại gầy đi, cơ bụng bị em làm trôi hết. Muốn ở trên thì chờ nuôi được thêm hai mươi cân thịt rồi nói sau.” 

Tần Vũ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Trần Trạch cũng không đến công ty mà ở nhà cùng anh. Mấy tháng không gặp, Trần Trạch có rất nhiều lời muốn nói với Tần Vũ, hận không thể đem những gì mình ăn mỗi ngày hay đi vệ sinh bao lâu cũng nói cho anh biết.

Tần Vũ nghe đến phiền, gập máy tính, một hơi uống hết nước trước mặt, anh rống: “Anh có phiền không hả?”

Trần Trạch cười tủm tỉm, tiến lại gần ôm lấy Tần Vũ đặt lên sofa, cọ cọ lên mặt anh, khàn giọng nói: “Bảo bối, mấy tháng nay anh nhớ em phát điên.”

Tần Vũ nhìn hắn, cảm giác được tâm tình người trước mặt có chút sa sút, sờ đầu hắn, “Em xin lỗi.”

Trần Trạch kéo tay anh dán lên mặt mình, “Sau này đừng cãi nhau nữa.” Nói xong hắn nghĩ, cảm thấy lời này của mình nói không thực tế, “Cãi nhau cũng đừng tức giận, anh sầu đến tóc cũng bạc trắng ra rồi, mấy ngày trước còn nhổ xuống rất nhiều.” 

Tần Vũ cười, “Ừ.”

Trần Trạch cúi đầu hôn anh, “Hứa rồi nhé, sau này cãi nhau nữa thì sẽ trực tiếp ép em làm một trận.” 

“…”

“Nói thật.” Trần Trạch từ trên ghế sofa ngồi dậy, lại kéo Tần Vũ lên ôm, “Thật ra anh rất thích em nổi giận với anh, nói nói cười cười. Nhưng anh có thấy rằng trong hai năm qua, chúng ta vẫn đang sống như vậy mỗi ngày? Anh biết em không tin anh, nhưng vì em đã cho anh cơ hội thì phải để anh có cơ hội thể hiện.” 

Trần Trạch nói xong tự giễu nở nụ cười, “Anh không sợ em chán ghét anh, ít nhất em còn yêu anh. Nhưng anh sợ em sẽ từng bước từng bước lướt qua anh, cứ nhìn hai người hòa thuận, kỳ thật tất cả mọi chuyện đều giống như là chuyện thường. Hai năm trước, anh cho em một đôi đũa, em sẽ nói cảm ơn anh. Anh ra ngoài xã giao, uống rượu, em rõ ràng đau lòng, muốn anh ở nhà với em, nhưng em tình nguyện tự mình nhịn cũng không nói, em có biết anh khó chịu bao nhiêu không?”

“Anh đã làm chuyện có lỗi với em, em có thể trách mắng anh, trong lòng khó chịu, thì đánh ta chút giận. Nhưng đừng đâm thủng trái tim anh trong cuộc sống, có được không? Sai là sai, anh không sợ em đề cập đến, anh sợ em càng ngày càng xa anh, thời gian dài trái tim anh cũng sẽ có một vết thương.” 

Tần Vũ không nói gì, cúi đầu tựa vào vai Trần Trạch.

Một tay Trần Trạch nhẹ nhàng nắm cằm Tần Vũ, bảo anh ngẩng đầu lên, “Nói em yêu anh đi.” 

Tần Vũ nhìn hắn, một lát sau lại tiến lại gần hôn lên môi Trần Trạch, “Em yêu anh.”

“Sau này sống tốt với anh được không? Anh sắp già rồi, chịu không nổi giày vò. Cũng không muốn chia xa với em, mấy tháng không gặp mặt nữa.” 

“Được.”

Trần Trạch nở nụ cười, kéo tay đeo nhẫn Tần Vũ lên miệng hôn một cái, “Kêu ông xã nghe thử đi.”

Ý cười vừa mới nổi lên của Tần Vũ lập tức lui đi, c4nrăng nhìn hắn, “Được voi đòi tiên.”

“Bằng không thì mỗi ngày nói em yêu anh một lần.”

“Xéo đê.” Tần Vũ từ trên đùi hắn nhảy lên đi vào phòng ngủ.

Trần Trạch vội vàng đi theo Tần Vũ, ôm bả vai anh đi vào bên trong, “Vậy mỗi ngày làm t1nh một lần, em chọn một cái nào?” 

“…”

_
Bình Luận (0)
Comment