Hai năm nay chị gái Trần Trạch gặp được một người đàn ông tốt, mang theo con gái mình gả qua, tết năm nay đón cha mẹ qua đó. Hắn liền cùng gia đình Tần Vũ về quê ăn Tết.
Quê hương ở dưới một thị trấn, có hương vị năm mới hơn ở thành phố nhiều, đường phố toàn là người. Khắp mọi nơi đều viết câu đối mùa xuân, quán xá bán đầy.
Đêm 30, cả nhà đều vây quần tivi xem đêm xuân, mấy thím tán gẫu chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, nói xong liền chuyển đề tài lên người Trần Trạch và Tần Vũ.
Tần Vũ là phó giáo sư, học nghiên cứu, các thím vẫn thấy chưa kết hôn đều cảm thấy là đứa nhỏ này một lòng ôm học vấn, sợ kết hôn cũng cản trở con gái nhà người ta.
Ngược lại công ty Trần Trạch hiện tại làm ăn tốt, mắt thấy sắp đến bốn mươi tuổi còn chưa kết hôn, các thím đương nhiên nhiệt tình chuyển khai đại sự cá nhân của hắn, đếm những cô gái tốt trong trấn muốn giới thiệu cho hắn.
Trần Trạch tùy tiện ứng phó vài câu, thím già thấy hắn không nhiệt tình với chuyện này lắm cũng không nói thêm gì nữa. Hắn nhìn một vòng ở trong phòng, không thấy Tần Vũ, nên ra cửa đi tìm anh.
Nhà ở quê là một tòa nhà nhỏ độc lập, trước nhà có một sân nhỏ, Trần Trạch ra ngoài liền thấy Tần Vũ ngồi trên mặt đất, cháu trai nhỏ ngồi trên đùi anh, chờ Tần Vũ cho nó một cây pháo hoa.
Tần Vũ cầm tàn thuốc cẩn thận châm lửa đốt cho cháu trai nhỏ, lại bảo nó cầm xa một chút, ôm người chơi đùa vui vẻ.
Trần Trạch đi qua ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ, nhìn thấy cháu trai vui vẻ hôn lên mặt Tần Vũ một cái, chính mình cũng tiến lại gần hôn lên mặt anh một cái.
Tần Vũ không nhận ra bên cạnh có người, bị hắn làm giật mình.
Trần Trạch cười, đang muốn hôn tiếp thì bị Tần Vũ đẩy ra, “Làm gì thế.”
Trần Trạch sờ sờ tóc Tần Vũ, “Anh nói nè, trước kia không nhìn ra em rất thích trẻ con ha.”
Tần Vũ liếc hắn một cái, tầm mắt lại nhìn xuống bụng Trần Trạch, “Anh định sinh cho em chơi à?”
Trần Trạch cười: “Chờ khoa học kỹ thuật phát triển, sau khi có chức năng này cũng không biết anh còn ở đây hay không, nếu có thì sinh cho em.”
Đêm xuân xem chán rồi, hai người chưa tới 12h đã tắm rửa lên giường, bên này phong tục đêm giao thừa trong phòng phải bật đèn, phòng ngủ phải có một chiếc đèn tường.
Trần Trạch nằm trên giường, bỗng nhiên nghiêng người nắm tay Tần Vũ, nói: “Nếu không đợi sau khi trở về chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ đi.”
Tần Vũ nắm lại tay hắn, “Anh muốn sinh con à?”
Trần Trạch đặt tay kia lên người Tần Vũ, “Không có.” Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Tiểu Vũ, em có trách anh không?”
“Hả?” Tần Vũ lấy làm lạ nhìn hắn.
“Nếu không phải vì anh, có thể em đã kết hôn rồi làm cha.”
Tần Vũ cười, “Nói cái gì ấy, em vốn là đồng tính luyến ái, căn bản không nghĩ tới chuyện này, nếu không làm sao có thể để ý anh… cái này không thể xảy ra.”
Trần Trạch sửng sốt, lập tức xoay người đè lên người Tần Vũ, tiến lại gần hôn anh, “Anh thật sự hứng rồi.”
Tần Vũ cười tránh hắn, “Nè, anh chờ đã.”
Trần Trạch ngẩng đầu nhìn anh.
“Vậy còn anh?”
“Anh có em là đủ, chỉ yêu em. Có điều.” Trần Trạch cúi đầu hôn Tần Vũ, “Chờ chúng ta già đi, anh sợ em sẽ cô đơn.”
“Ngốc quá.” Tần Vũ đưa tay xoa xoa mặt Trần Trạch, “Anh lớn hơn em mấy tuổi, khẳng định già hơn em. Đến lúc đó có lão quái vật như anh đi cùng là đủ giày vò em rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Có hối hận không?” Trần Trạch vẻ mặt đau khổ nhìn anh
“Em sẽ ch!ch anh.”
“…”
Tần Vũ cười.
Tiếng chuông 12h vang lên, ngoài phòng khắp nơi đều là tiếng pháo hoa.
Tần Vũ đẩy Trần Trạch, vươn tay cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường ấn vài cái.
Điện thoại di động của Trần Trạch nhanh chóng vang lên, hắn kinh ngạc cầm lấy điện thoại, trên màn hình có vài tin nhắn chúc phúc trước đó chưa đọc, trên cùng là Tần Vũ vừa mới gửi tới: “Chúc mừng năm mới, em yêu anh ông xã à.”
Trần Trạch bật cười, đáy mắt lại có chút chua xót. Đi cùng nhau nhiều năm như vậy, mình sai như thế, may thay kết quả người này vẫn ở bên cạnh hắn.
Tần Vũ thừa dịp Trần Trạch sững sờ đè qua, cúi đầu hôn hắn, nhỏ giọng nói: “Em yêu anh, chờ anh không đi được em sẽ cõng anh, nếu không nhìn rõ, em sẽ kể chuyện cho anh nghe. Chờ em cũng không đi được nữa, mắt hoa, chúng ta cứ vậy nâng đỡ ở đâu cũng cùng nhau. Khi anh đi rồi… Em cũng sẽ đi với anh.”
“Ngốc quá.” Trần Trạch ôm eo Tần Vũ, nhẹ nhàng c4nmiệng anh, “Được, đến lúc đó anh ở dưới chờ em.”
Hắn hít sâu một hơi, nếu thật sự có thể có kiếp sau, nhất định sẽ đối tốt với em, không bao giờ làm cho em thương tâm nữa.
Tần Vũ cười cười, “ừm” một tiếng, nhéo nhéo trước nguc hắn, một đường tinh tế hôn xuống.
Đợi đến khi quần áo hai người cởi hết, Tần Vũ ngồi trên người Trần Trạch, cúi người hôn hắn, lại ngẩng đầu, một tay nắm cằm Trần Trạch, “Gọi ông xã đi.”
Trần Trạch nhìn cảnh tượng kiều diễm trước mắt, máu nóng đã sớm phun trào, vô cùng nghe lời kêu “Ông xã”, tay cũng trượt ra phía sau Tần Vũ.
Tần Vũ gỡ tay hắn ra, “Để em, anh không được nhúc nhích.
[Dù sao, họ vẫn yêu nhau, vậy là quá tốt rồi.]
Sau khi mở cửa, công ty của Trần Trạch gặp phải một nguy cơ, chân tay hắn bận rộn hơn một tháng mới nghỉ ngơi. Tần Vũ cũng bận, học kỳ tiếp theo bắt đầu anh có thể học nghiên cứu sinh, công tác chuẩn bị trước đó cũng đủ để anh bận bịu.
Chờ Trần Trạch nghỉ ngơi xong liền phát hiện Tần Vũ không đi dạy, cả ngày ở trong thư phòng, ngay cả ăn cơm cũng phải thúc giục ba bốn lần.
Kết quả không bao lâu sau đã bị cảm cúm, ho hơn một tuần mới ổn.
Trần Trạch nóng nảy, chờ Tần Vũ khỏi cảm lạnh xong lập tức mua máy chạy bộ ở trung tâm thương mại về, sắp xếp cho anh một tuần phải dành thời gian rèn luyện thân thể.
Sáng hôm đó Tần Vũ chạy hơn hai mươi phút, lúc đi vệ sinh tắm rửa xong thì choáng váng, hai chân nhũn ra, đi vài bước liền ngã trên mặt đất.
Trần Trạch sợ hãi, vội vàng đỡ người dậy ôm lên sofa cho anh uống một ly sữa đậu nành mới ổn hơn chút.
Dạ dày Tần Vũ cũng không thoải mái, nằm sấp trên người Trần Trạch nửa ngày không muốn đứng lên.
Trần Trạch chậm rãi xoa xoa trên lưng cho anh, “Hôm nào tìm một thầy thuốc đông y điều dưỡng bệnh dạ dày cho em.”
“Nếu không thì không chạy nữa.” Tần Vũ chậm rãi nói.
Trần Trạch vỗ mông Tần Vũ một cái, “Đã bao lâu rồi em không rèn luyện, chờ em khỏe mạnh rồi thay đổi thời gian thành buổi tối, anh ở bên em.”
Tần Vũ không tình nguyện ngồi dậy, nhìn Trần Trạch sau đó lại cúi đầu liếc mắt nhìn mình, nói: “Thế nào? Anh chê em già rồi sao?”
Trạch ôm anh, ấn đầu anh vào lòng mình, cười nói: “Mấy ngày trước không phải còn nói anh già nhanh hơn em, cũng nên là em chê anh mới đúng. Em không phải muốn làm anh à, lần sau chờ em tăng mười cân thịt rồi tính.”
Tần Vũ vốn tưởng rằng việc này đã qua, kết quả có mấy lần buổi sáng anh tỉnh lại liền phát hiện Trần Trạch đang nhìn chằm chằm anh, nhìn anh mở mắt ra thì hình như thở phào nhẹ nhõm. Tần Vũ lén soi gương nhiều lần, không thấy bụng mình to lên, ánh mắt rũ xuống.
Đợi đến nửa đêm hôm đó anh đi vệ sinh quay lại mới phát hiện Trần Trạch ngơ ngác ngồi trên giường, chờ sau khi anh lên giường vội vàng ôm chặt lấy anh, ngủ cũng không chịu buông tay.
Tần Vũ đẩy đẩy Trần Trạch, “Anh bị sao vậy?”
Trần Trạch vùi đầu vào vai Tần Vũ, rầu rĩ nói: “Lúc nào cũng gặp ác mộng, mơ thấy khoảng thời gian đó em muốn chia tay với anh, nếu không thì mơ thấy em té ngã, gọi thế nào cũng không để ý tới anh. Anh vừa không thấy em thôi đã sợ.”
Tần Vũ sờ sờ đầu Trần Trạch, cúi đầu hôn hắn, “Em ở đây mà.”
“Ừ.”
“Giấc mơ là ngược lại, đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai anh còn phải đi làm, ngủ thôi.”
“Để anh ôm thêm một hồi.” Trần Trạch cọ cọ người Tần Vũ.
Tần Vũ cười: “Vậy thì ôm ngủ đi.”
Tần Vũ cúi đầu nhìn hắn, đi nhiều năm như vậy, trải qua quá nhiều, bất luận thế nào, bọn họ vẫn yêu nhau, như vậy là tốt rồi.
HOÀN
- -----oOo------