Thất Phu Nhân

Chương 114

Tác giả: Lạc Tùy Tâm

Chuyển ngữ: Miki

Gió thổi nhẹ nhàng! Gió xuân phe phẩy khiến lòng người say mê. Nhưng lúc này tại biên giới phía tây giữa hai nước đang diễn ra cảnh chém giết…

Đao Phong nhìn người đứng ở xa xa, giữa mày nhíu lại không dám tin, chính là hắn ta đã sử dụng liên hoàn kế khiến hắn rút lui ư?

Cây đao lớn trong tay chém kẻ bên cạnh không lưu tình chút nào, mắt cũng không thèm nhìn người ta phun ra máu rồi gục xuống, trong đầu chợt lóe, lúc này cảm giác của hắn về nam nhân kia hoàn toàn khác trước. Vũ Mặc Hiên!

Hiên vương, vương gia trẻ tuổi nhất của hoàng triều Thiên Vũ, hắn là hoàng tử được tiên hoàng sủng ái nhất, do hoàng hậu sinh ra cùng với Thanh vương, thân phận tôn quý cỡ nào đương nhiên khỏi phải nói. Từ nhỏ đã vang danh khắp Thiên Vũ, thiên tư về âm luật không ai dám so bì, hơn nữa văn võ toàn tài, thi từ ca phú, cầm kỳ thứ họa không gì không biết! Cũng không tham gia triều chính! Chỉ vào triều mỗi ngày theo lệ. Nhưng…bây giờ thì sao? Tại sao nam tử này lại mang binh ra chiến trận? Hơn nữa thực lực thật đáng gườm, trước tiên đánh bất ngờ trong đêm, đợi hắn phản công thì lại rút binh. Khiến hắn bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Hôm nay hắn ta lại gióng trống khiêu chiến, còn hắn mang theo năm nghìn binh sĩ ra để nghênh chiến, nhưng lại thấy hắn ta đứng ở đằng kia không nhúc nhích, chỉ cười nhạt. Đôi mắt tàn khốc, chỉ chốc lát sau hắn còn chưa kịp nhìn nụ cười trên khuôn mặt hắn ta thì đã thấy hắn dùng tay ra hiệu, chỉ hai giây sau toàn quân đã gục xuống đất trong nháy mắt, cung tên bắn từ phía sau bay qua như mưa. Chưa tới một khắc, binh sĩ của hắn đã tổn hại hơn nửa.

“Giết…” Hay cho một chiêu binh bất yếm trá! Hắn đã biết hắn quá khinh địch rồi!

(Binh bất yếm trá: Trong chiến tranh thì không ngại lừa địch)

Người gục xuống đất liền đứng lên, binh khí trong tay hướng thẳng về phía trước. Chốc lát mặt đất trở nên hỗn loạn. Chỉ có thể xuống ngựa chiến đấu, ra lệnh cho binh sĩ một bên lui vào trong thành.

“Rút…Lui..” Hắn trúng kế rồi, không ngờ hắn lại bị lừa bởi một kế sách ngu ngốc như vậy. Mặt Đao Phong xám xịt. Hắn khinh địch, hắn biết, mà cái giá phải trả cho việc khinh địch trong hai hôm nay là tổn hại mất năm nghìn binh sĩ!

Định chạy? Tròng mắt Vũ Mặc Hiên chợt lóe, lần này bản vương không cho phép ngươi chạy…

Vũ Mặc Hiên thấy viện binh đang bắn tên trên tường thành thì phất vải đỏ trong tay: “Công…”

(Công: tấn công, đánh)

Theo lời ra lệnh của hắn, binh sĩ vốn dĩ đang chém giết cùng Đao Phong thì lập tức vượt tới phía trước binh sĩ Thập Ngân quốc, khi nhìn rõ thì lại thấy đối phương vác theo binh sĩ Thập Ngân quốc tới chân thành, đều đã bị giết.

Cung thủ trên tường thành nhìn xuống bên dưới toàn binh sĩ của mình thì không dám bắn tên, chỉ biết đứng đó lo lắng.

Vũ Mặc Hiên híp mắt lại nhìn Đao Phong đang chiến đấu.

Con trưởng của Định quốc đại tướng quân, nếu hắn có thể chém đầu hắn ta, treo lên tường thành thì…Nghĩ tới đây Vũ Mặc Hiên giơ lên tấm vải màu trắng “Bắn tên…” Lập tức lùi ra phía sau vài chục bước. Cung thủ phía sau hắn bắn tên lên tường thành.

Đao Phong quay đầu lại thấy tiếng kêu la thảm thiết thì trừng mắt…Hắn không tin một kẻ trải qua hàng trăm trận đánh như hắn lại bại dưới tay Vũ Mặc Hiên…

“Giết không tha, ai chém được đầu tướng soái bản vương sẽ thưởng một nghìn vạn lượng vàng, thăng quan ba cấp…” Giọng nói Vũ Mặc Hiên truyền đến khiến hắn phút chốc hoàn hồn trở lại, cây đao trong tay chém về phía đám người đang muốn vây lấy hắn.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ chiến trường phía tây đã biến thành biển máu, đều giết tới đỏ cả mắt…

Vũ Mặc Hiên thấy cửa thành từ từ mở, đại quân đi ra, khóe miệng nhếch lên cười lần thứ hai, Ngân Lưu Nhân, ta sẽ đánh hạ tây thành của ngươi…

“Bắn hỏa tên cho bản vương, bắt sống vua, giết tướng lĩnh Thập Ngân quốc!” Tấm vải đỏ trong tay lại phất lên. Trong mắt hắn không nhìn thấy binh sĩ đang ngã xuống mà chỉ có quyết tâm đánh hạ thành trì của đối phương. Thầm nghĩ phải lấy đầu Đao Phong…Vũ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn đám người ngã xuống, trong đó có cả binh sĩ Thiên Vũ. Hắn đã chọn hai tay vấy máu, chắc hẳn sau này sẽ phải xuống địa ngục…



Chiến trường là địa ngục nhân gian, một khi đã bắt đầu tất sẽ máu chảy thành sông…

Ngân Lưu Nhân nhìn tin cấp báo trong tay, híp mắt lại, thả hổ về rừng, nhưng lại là một con hổ tàn nhẫn hung ác! Vũ Mặc Hiên…

“Hoàng thượng, binh sĩ tây thành đang giao chiến với đối phương, thực lực của địch và chúng ta tương đương nhau, nhưng địch sử dụng quỷ kế dụ phó tướng ra giao chiến….Hiện giờ Đao tướng quân không rõ sống chết…”

“Khốn kiếp..” Đao Phong thân kinh bách chiến, sao có thể dễ dàng mắc mưu Vũ Mặc Hiên như vậy? Là hắn đánh giá Đao Phong quá cao, hay quá xem nhẹ Vũ Mặc Hiên?

(Thân kinh bách chiến: Trải qua trăm trận đánh)

“Việc này…” Đao đại tướng quân nhìn Ngân Lưu Nhân, chắp tay nói: “Hoàng thượng, Thiên Vũ bất kể giá nào cũng phải đánh hạ tây thành là muốn triệt hạ vào lòng dân, thần cho rằng nên phòng thủ tây thành” Tây thành không thể bị chiếm! Nếu tường thành kiên cố bị thủng một lỗ hổng không kịp vá lạ thì đối phương sẽ xé nó ra to hơn nữa. Đến lúc đó muốn chữa cũng không kịp.

“Không, tây thành không thể bị chiếm, nhưng ở đây cũng không thể không có tướng quân trấn giữ.” Đại vương gia kiên quyết nói. Quả là đối thủ lợi hại, Vũ Mặc Hiên này còn lợi hại hơn cả Vũ Mặc Nhiên.

Chỉ là một vương gia nhàn hạ, vậy mà lại biết chỉ huy quân công thành, hơn nữa còn không thua gì một người chinh chiến đã lâu trên sa trường là Vũ Mặc Nhiên…Thiên Vũ..lẽ nào thiên đạo đã thay đổi…

Ngân Lưu Nhân suy nghĩ một lúc “Đao đại tướng quân, lần này hãy dùng kỵ binh của chúng ta để tập kích Vũ Mặc Nhiên.”

“Hoàng thượng, đối phương có thể muốn dụ kỵ binh của chúng ta ra khỏi thành, không thể bị trúng kế lần nữa.” Đại vương gia vội vàng ngắt lời, Vũ Mặc Nhiên chỉ mong có thể đưa kỵ binh đi nơi khác rồi một lần tiêu diệt toàn bộ!

“Không..trẫm cũng muốn thử xem kỵ binh có thể chống lại cái gọi là đánh du kích kia không, kết quả cuối cùng ra sao, truyền lệnh của trẫm, một nghìn kỵ binh tiến đánh!”

“Hoàng thượng…”

Đao tướng quân nhìn Ngân Lưu Nhân, chắp tay gật đầu. “Tuân lệnh!”



“Nương tử, sao nàng lại cho rằng Thiên Vũ sẽ thắng?” Dương Á Sơ nhìn Lộ Tùy Tâm nói ra suy nghĩ, bàn về thực lực, Thập Ngân quốc cũng không kém Thiên Vũ là bao. Tại sao nương tử lại tin tưởng Vũ Mặc Nhiên sẽ thắng?

Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên nhìn Dương Á Sơ. “Bởi vì có Vũ Mặc Hiên.” Vũ Mặc Nhiên là một vị tướng bẩm sinh, nhưng Vũ Mặc Hiên cũng là người mưu trí nhất và lợi hại nhất!

“Chàng biết về Vũ Mặc Hiên được bao nhiêu?” Lộ Tùy Tâm hơi nhướn mày hỏi Dương Á Sơ.

“Vũ Mặc Hiên?” Dương Á Sơ nhớ lại…

“Hắn là hoàng tử được tiên hoàng sủng ái nhất, kỳ tài nổi danh khắp Thiên Vũ, đáng tiếc lại không quan tâm tới triều chính.” Dương Á Sơ nói ra suy nghĩ về Vũ Mặc Hiên. Lộ Tùy Tâm lắc đầu.

“Không, chàng nhầm rồi, không phải hắn không quan tâm tới triều chính, mà là không thể tham dự”

Dương Á Sơ nhíu chặt mày lại, mắt sáng lên: “Ý nàng là…”

“Đúng là như vậy.” Vũ Mặc Hiên có khả năng nhìn thấu lòng người không ai có thể sánh được, nhìn thấu đối phương, biết mình biết ta, đương nhiên trăm trận trăm thắng.

Vũ Mặc Hiên vẫn không để tâm tới triều chính, là bởi vì hắn không thể bộc lộ thực lực chân chính của mình cho Vũ Mặc Phong và Vũ Mặc Nhiên biết. Cho nên vì bảo vệ bản thân, hắn cam tâm trở thành một Vương gia nhàn hạ!

Mà lần này…Nhẹ nhàng thở dài. “Tình cảm của hắn, ta không cách nào báo đáp được” Lần này chắc là vì nàng?

“Nương tử…” Dương Á Sơ cũng thở dài, đương nhiên hắn biết suy nghĩ của Lộ Tùy Tâm.

“Ngân Lưu Nhân là một vị vua có tài, đằng sau tấm mặt nạ hòa nhã là lòng tự kiêu, mà Vũ Mặc Nhiên còn ẩn nhẫn hơn cả hắn, các bậc đế vương từ nghìn đời nay, có thể ẩn nhẫn tức sẽ làm nên đại nghiệp.” Vũ Mặc Hiên, Vũ Mặc Nhiên một văn một võ phò tá Vũ Mặc Phong, thiên hạ này đã định trước bảy phần rồi.

“Nương tử…” Dương Á Sơ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tài năng của nàng không thích hợp để thể hiện.

“Lần này chúng ta thừa dịp bọn họ đang ra chiến trường, đưa Thông Nhi tới thăm cha, sau đó về Thủy thành có được không?” Nàng chỉ muốn có những ngày tháng yên bình.

“Được” Dương Á Sơ mỉm cười.

Lộ Tùy Tâm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng, thiên hạ này phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân! (Ý nói thiên hạ nhất định sẽ hợp nhất, hợp nhất rồi lại chia)

Lúc này đây không biết còn phải đối chiến bao lâu nữa? Cho dù có sự xuất hiện của Vũ Mặc Hiên, Vũ Mặc Nhiên cũng không dám tấn công như lần trước…Nhưng…tuy Ngân Lưu Nhân là kẻ tự phụ nhưng tài trị quốc cũng không thể coi thường.

Trận chiến này chỉ khổ cho dân chúng hai nước, có bao nhiêu gia đình phu thê phải xa cách, nhà tan cửa nát…

Nhưng…đứa bé bị nàng thay đổi số phận kia…nếu có một ngày Ngân Lưu Nhân bại trận, nó sẽ ra sao?

“Nương tử?” Dương Á Sơ xoay người: “Nếu nàng nhớ đứa bé kia, ta sẽ dẫn nó trở về?” Hắn biết thi thoảng nàng lại nhớ đứa bé Tuyệt dùng để tráo đổi với Thông Nhi! Hắn không muốn nàng áy náy suốt đời!

“Không.” Bỗng Lộ Tùy Tâm ngước mắt nhìn Dương Á Sơ, “Ta không muốn đẩy chàng vào nguy hiểm một lần nữa, nếu thằng bé không thể sống thì ta cũng không hối hận, vì Thông Nhi, vì chàng, cho dù hai tay dính máu ta cũng không ngại” Dù được trở lại lúc đó, nàng cũng sẽ không hối hận vì đã làm như vậy.

Dương Á Sơ than nhẹ: “Xin lỗi, nương tử, là ta không bảo vệ được cho nàng.”

Lộ Tùy Tâm dựa vào người hắn: “Ta không muốn chàng ra chiến trận, chúng ta hãy sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau.”

“Ừ.” Thiên hạ đâu có liên quan gì tới hắn, hiện giờ hắn chỉ muốn mình hạnh phúc, chỉ cần những người đó không ném phiền phức tới cho hắn thì tất nhiên hắn sẽ không tham gia…

“Mẹ.” Thông Nhi chạy vào phòng.

“Sao vậy?”

“Cha, bay.” Thông Nhi vươn tay về phía cha cậu bé, vẻ mặt mong chờ.

Dương Á Sơ và Lộ Tùy Tâm nhìn nhau: Nàng nhìn xem, muốn Thông Nhi không học võ cũng khó!

Lộ Tùy Tâm nhìn Thông Nhi, cúi người nhìn thẳng rồi nói: “Thông Nhi, nói cho mẹ nghe, con rất thích bay phải không?”

“Dạ.” Gật đầu mạnh, nhìn Dương Á Sơ bằng ánh mắt ao ước.

“Vậy con có đồng ý theo cha học võ không? Như vậy có thể tự mình bay đó?” Thông Nhi cuối cùng sẽ có ngày trưởng thành, tự mình tung cánh bay, cho nên nó phải có năng lực tự bảo vệ bản thân. Thói đời bất công, chỉ tồn tại mạnh và yếu.

“Tự bay ạ?” Tròng mắt trong veo tỏ vẻ khó hiểu. Nghĩ trong đầu một lát thì mắt mới sáng lên “Dạ, Thông Nhi muốn tự bay”

“Nhưng sẽ rất mệt, rất khổ cực, cho dù vậy Thông Nhi cũng không sợ ư?”.Lộ Tùy Tâm nghiêm túc hỏi.

Mệt? Thông Nhi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, rồi lại nhìn cha cũng ngưng trọng như vậy. Trong đầu hơi lưỡng lự.

“Thông Nhi không sợ”

“Thông Nhi, con là nam tử hán, nếu con thật sự muốn học, sẽ không vì mệt mà từ bỏ chứ?” Dương Á Sơ cũng ngồi xuống nói với Thông Nhi.

“Dạ.” Cái đầu nho nhỏ gật xuống lần thứ hai.

Lộ Tùy Tâm ôm lấy cậu bé, mỉm cười với Dương Á Sơ, “Vậy thì tướng công, ta giao Thông Nhi cho chàng” Nàng yêu Thông Nhi nhưng tuyệt đối sẽ không cưng chiều!

“Được, vậy chờ sau khi đưa Thông Nhi tới thăm gia gia xong, chúng ta sẽ về nhà rồi dạy Thông Nhi võ xông, như vậy Thông Nhi có thể tự mình bay, tới lúc trưởng thảnh còn có thể đưa mẹ bay cùng nữa.”

(Gia gia: Ông nội)

“Thật ạ?” Nghe thấy câu sau này còn có thể đưa mẹ bay cùng, mắt Thông Nhi sáng lên.

“Vậy mẹ chờ Thông Nhi học võ công thật giỏi rồi sẽ đưa mẹ bay nhé.” Lộ Tùy Tâm cũng dụ dỗ.

“Dạ.” Thông Nhi đáng thương không biết cha và mẹ gian xảo của cậu bé cứ thương lượng chuyện quan trọng nhất trong đời mình như vậy.

“Vậy thì để cha cho Thông Nhi bay một lát nha.” Vừa dứt lời hai bóng người đã không thấy tăm hơi.

Chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách của Thông Nhi bên ngoài…

Lộ Tùy Tâm đi ra cửa, nhìn hai cha con bên ngoài, trong lòng vui mừng: Thật tốt!



“Vương gia, là thư Hiên vương gia truyền đến.” Lộ Nguyên cũng không ngờ Hiên vương gia không chỉ tài hoa mà còn là một quân sư.

“Không hổ là Hiên hoàng đệ.” Vũ Mặc Nhiên tâm phục khẩu phục, trước giờ hắn không hiểu tại sao phụ hoàng lại coi trọng Hiên đệ như vậy, hóa ra Hiên hoàng đệ không chỉ là con trai nhỏ tuổi nhất của phụ hoàng, chỉ có cha mới hiểu con, Hiên hoàng đệ không quan tâm nên phụ hoàng mới có thể từ bỏ đệ ấy để chọn tứ hoàng đệ. Là bậc đế vương khó tránh khỏi khát vọng tranh đoạt thiên hạ.

Ngân Lưu Nhân…Hắn ta vẫn đợi hắn…



Vô Vân sơn trang.

“Sư phụ…” Linh nhi tiếc nuối nhìn Lộ Tùy Tâm.

“Thông Nhi…” Đại phu nhân, nhị phu nhân và Nhiễm Lực đều buồn bã gọi Thông Nhi đang ở trong lòng Hồng Tham. Hai ngày nay các nàng đã yêu Thông Nhi tuấn tú đáng yêu này mất rồi.

Sáng sớm nay Hồng Tham đã thuê một cỗ xe ngựa tới Vô Vân sơn trang đợi sẵn.

“Mạc Ngôn, thật có lỗi, rượu mừng ngày kia của con, sư thúc không thể uống, chúc con và Linh nhi bạc đầu giai lão” Dương Á Sơ chuyển sang phía Phương Mạc Ngôn trịnh trọng nói.

“Đa tạ sư thúc.” Phương Mạc Ngôn chắp tay với Dương Á Sơ.

“Sự phụ, con không nỡ xa người.” Linh nhi tiếc nuối nhìn Lộ Tùy Tâm.

“Linh nhi, nếu có cơ hội ta sẽ quay lại.” Lộ Tùy Tâm cũng không muốn, nhưng có bữa tiệc nào lại không tàn.

“Sư huynh, nhị vị sư tẩu, xin cáo từ.” Dương Á Sơ chắp tay nói.

“Ừ, thuận buồm xuôi gió, sau này có chuyện gì nhớ báo cho chúng ta biết.” Nhiễm trang chủ căn dặn phu thê Dương Á Sơ.

“Thông Nhi, chào tạm biệt bá phụ, bá mẫu đi.” Dương Á Sơ bế Thông Nhi vẫy tay với mọi người.



Mọi người nhìn theo hướng cỗ xe ngựa rời đi, vẻ mặt đều không nỡ.

“Tiểu thư, cô gia, sao hai người đã đi rồi? Chẳng phải ngày kia đã là đại hôn của tiểu thư Linh nhi rồi sao?” Hồng Tham ngồi trong xe ngựa quay sang hỏi Lộ Tùy Tâm. Vốn dĩ nàng đang ở huyện Tây Xa, sau đó cô gia báo tin bảo nàng chuẩn bị xe ngựa và đồ dùng đi đường, hôm nay tới Vô Vân sơn trang đó họ, đi thẳng về kinh thành.

“Sau này chúng ta không muốn đi lại trong chốn giang hồ nữa, đại hôn của Linh nhi ta cũng chỉ biết xin lỗi mà thôi.” Lộ Tùy Tâm giải thích.

Hồng Tham gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn xuống Thông Nhi trong lòng, “Thông Nhi, con có nhớ dì Tham không?” Hai ngày nay nàng nhớ tiểu tử này muốn chết, mới hai ngày mà nàng đã không còn tinh thần làm việc gì hết.

“Nhớ ạ.” Giọng nói non nớt nghiêm túc trả lời, khiến Hồng Tham cười hài lòng trên mặt, “Ha ha, dì Tham cũng nhớ Thông Nhi lắm.”

Lộ Tùy Tâm nhìn Hồng Tham, trong ánh mắt có ý cười, Hồng Tham ngay thẳng cũng thích thằng bé này nhất. Cho nên từ khi còn bé Thông Nhi đã bên cạnh Hồng Tham, tình cảm giữa hai người tất nhiên rất tốt.

“Cô gia, võ công của người thật giỏi, chỉ e ngay tới vạt áo của người ta cũng không chạm vào được.” Trên mặt Hồng Tham có hơi nhụt chí, Thông Nhi thích bay, nhưng võ công của nàng cũng chỉ hời hợt, hại nàng không thể đưa Thông Nhi đi bay. Vốn dĩ trừ tiểu thư ra Thông Nhi là hay dính vào nàng nhất. Giờ thì xong rồi, thêm cô gia xuất hiện, nàng chỉ có thể đứng thứ ba.

Dương Á Sơ liếc nhìn vẻ mặt Hồng Tham. “Ngươi có thể dạy Thông Nhi dùng độc.” Phấn Hồng hiểu biết về dược, còn Hồng Tham chuyên dùng độc. Thông Nhi học mỗi thứ một chút cũng không hẳn là chuyện xấu. Nếu không trải qua chuyện với Quỷ Tâm, hắn sẽ không cho Thông Nhi học những thứ này. Nhưng sắp tới Thông Nhi cần phải học, như vậy sẽ có thể bảo vệ thằng bé cả đời.

“Đúng rồi.” Mắt Hồng Tham sáng lên, trong đầu suy nghĩ tới việc làm sao để Thông Nhi ngưỡng mộ nàng,

Lộ Tùy Tâm nhìn Dương Á Sơ, rũ mi mắt xuống, nàng không thể hiểu tâm tư của tướng công. Có điều…nhìn Thông Nhi, cứ để thuận theo tự nhiên vậy. Chỉ cần tướng công cho là đúng thì nàng sẽ không can thiệp.

“À phải rồi, cô gia, chuyện người cần ta hỏi thăm đã hỏi thăm được rồi.” Hồng Tham đột nhiên nói.

“Có phải đang rất gay go không?” Sắc mặt Dương Á Sơ bình thản.

“Đúng vậy, sản nghiệp đứng tên Dương đại công tử đang có dấu hiệu bán đi.” Trong lòng Hồng Tham thở dài, trên đời này lại có một đại huynh trọng tình nghĩa đến như vậy.

Lộ Tùy Tâm nhíu mày: “Còn Dương gia thì sao?”

“Dương gia khá tốt, trừ việc ngừng bán gạo thì không có gì thay đổi.”

“Tướng công, chàng có một người anh thật tốt.” Chẳng phải anh em một nhà hay tranh giành tài sản đó sao? Tại sao Dương Viễn Chi không chỉ tự tay tặng Dương gia cho Dương Á Sơ mà còn táng gia bại sản trả thù cho đệ đệ…

Nên biết rằng nhu cầu cho quân đội một nước nhiều tới mức nào, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng lâu như vậy.

“Ta biết, cho nên lần này ta sẽ gặp để huynh ấy an tâm, để huynh ấy nghĩ tới cuộc sống bản thân một chút.” Dương Á Sơ cúi đầu, hắn biết rõ tình nghĩa của đại ca đối với hắn.



Ngự thư phòng trong hoàng cung

“Hoàng thượng, hôm nay Dương Viễn Chi Dương đại công tử lại dâng bạc chi cho quân ta tháng sau.” Quan phụ trách quốc khố thở dài trong lòng. Thiên hạ này thật lắm kẻ ngốc, hắn chưa từng thấy ai ngốc như vậy cả, một người đã chết nhiều năm như vậy mà vẫn muốn đi báo thù.

Vũ Mặc Phong hơi dừng bút: “Từ đầu tới nay Dương gia đã dâng bao nhiêu bạc rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, từ lúc khai chiến tới nay, mỗi tháng Dương gia lại dâng một trăm vạn lượng bạc.” Mỗi tháng một trăm vạn lượng, con số gì thế này? Haizzz!

Vũ Mặc Phong rũ mi mắt xuống, Dương Á Sơ, mạng của ngươi thật tốt, ông trời đối đãi với ngươi quá ưu ái, ngay cả trẫm cũng ao ước được như ngươi.

Phụ thân thương yêu, đại huynh che chở, Vô Thường lão nhân thu nhận ngươi làm đồ đệ, còn lấy được trái tim của nữ tử kia mà trẫm mong cũng không được…có lẽ ông trời đối với ngươi quá ưu ái, cho nên mới đố kỵ với ngươi, để ngươi mất nàng…

Nàng…Vũ Mặc Phong hơi bàng hoàng, nhớ tới ban đầu nhìn thấy nàng…

“Hoàng thượng?”

“Ái khanh lui ra đi.” Sự hờ hững của nàng, trầm tĩnh của nàng, nước mắt của nàng, nụ cười của nàng đều khiến hắn ngẩn ngơ…Tại một sân nhỏ đơn sơ, khí chất từ nàng đạm mạc như nước khiến hắn mê muội. Thậm chí hắn còn thổi tiêu vì nàng, từ sau khi mẫu phi tạ thế hắn đã từng lập một lời thế, cả đời này sẽ không thổi tiêu…Nhưng hắn lại vì một nữ tử mà phá lệ. Hắn đã từng có ham muốn chiếm giữ lấy nàng, muốn giữ nàng bên người. Nhưng trời xanh cũng chỉ an bài cho hắn và nàng một lần gặp gỡ thoáng qua…
Bình Luận (0)
Comment