Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Công tử, Thiên Tâm cô nương đã đến.” tiếng chưởng quỹ sau cánh cửa truyền lại.
“Biết rồi.”
“Ha hả, Thiên Tâm cô nương” Nhìn lại Dương Á Sơ tỏ ý không hiểu.
“Thiên Tâm tài hoa bậc nhất? Lại là hồng nhan tri kỉ của Dương Á Sơ sao?” Vũ Mặc Phong lại cười nói.
Hồng nhan tri kỉ? trong lòng thất thần nhớ đến ý chí của một cô gái.
Vũ Mặc Phong khó nén kinh ngạc, ánh mắt bên cạnh nhất mực nhìn xuống, toàn cảnh phía dưới đại sảnh thu hết vào tầm mắt.
“Tiểu thư, những người này sao vậy a?”, Tử Vân nhìn đám người vốn đang ăn cơm chợt xôn xao cả lên, quên mất mình cùng tiểu thư đang ở ngoài.
“Không biết, đợi chút nữa có lẽ sẽ rõ”. Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng đưa chén trà lên, nhàn nhạt nói.
“Các vị tiểu thư công tử, hôm nay Du Nhiên cư mời được đệ nhất mỹ nữ Thiên Tâm tới cùng thưởng thức trà với các vị, cho nên khi nào Thiên Tâm cô nương đễn, các vị tha hồ ngắm nhìn thỏa thích”. Chưởng quỹ Du Nhiên cư ôm quyền nói, mà lời này khiến đám người đang xôn xao lại càng sục sôi. Hóa ra mỹ nữ đến! xem ra cái tính phong lưu này cũng không phân biệt cổ đại hay hiện đại, cứ thấy mỹ nhân thì mắt sáng lên. Người còn chưa có tới đã xôn xao thế này, so với hiện đại khác nào đại mình tinh a!
“Oa, phu…Tỷ tỷ, là Thiên Tâm cô nương đó”, Tử Vân cũng kêu lên hưng phấn.
“Thiên Tâm cô nương là ai?” xem tiếng tăm của vị cô nương này có thể nói là người người đều hâm mộ.
“Oa, không thể nào? Người ngay cả Thiên Tâm cô nương cũng không biết?” những người bên cạnh cũng quay sang nhìn Lộ Tùy Tâm như nhìn quái vật.
“Thiên Tâm cô nương là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Vũ hoàng triều, quan trọng nhất là tài hoa hơn người của nàng, thi từ ca phú thứ gì cũng tinh thông”. Không đợi Tử Vân mở miệng, 1 vị công tử khác đã kích động nói.
“Là vậy sao? Nghe nói Thiên Tâm cô nương cong tài năng tới mức ngay cả Lãnh tình vương khen ngợi không dứt, vạn người muốn thưởng thức?”
“Còn có phải đệ nhất công tử phải đích thân mời thì cô nương Thiên Tâm mới tới đây hôm nay không?”
“Những danh môn công tử quý tộc trên lầu nhã gian mục đích tới đây cũng là được diện kiến dung nhan Thiên Tâm cô nương”
Lãnh tình vương ám chỉ Vũ Mặc Nhiên sao? Đệ nhất công tử là ai? Lộ Tùy Tâm đặt chén trà trong tay xuống.
Qua bức bình phong trên lầu nhã gian có thể nhìn được phần lớn đại sảnh, mà người bên trong có thể thu hết toàn bộ vào trong tầm mắt. còn người bên ngoài không thể biết những gì xảy ra ở bên trong. Dù có bỏ bức bình phong cũng còn có một lớp rèm che đậy, chủ nhân Du Nhiên cư này thật lợi hại.
“Kia, …phu nhân, vương gia không biết có tới không a?” Tử Vân đang hưng phấn nghe đến Lãnh tình vương sắc mặt liền trắng bệch, kéo Lộ Tùy Tâm thấp xuống hỏi nhỏ.
“Không có gì đâu! Có ta ở đây ngươi không phải sợ” nhẹ nhàng trấn an Tử Vân, Lộ Tùy Tâm khép đôi mày liễu, hôm nay vừa ra ngoài đã gặp xui xẻo, bất quá,sống ở đâu thì yên ở đấy. Với tình huống trước mắt, nàng mà rời đi ngược lại sẽ càng gây thêm chú ý. Nhìn lên trên lầu nhã gian, dù gì ánh mắt mọi người cũng sẽ đổ về phía Thiên Tâm cô nương, chưa chắc hắn đã nhìn ra nàng. Mà thấy thì có sao? Sớm hay muộn cũng sẽ phải đối diện với hắn, chi bằng đến sớm lại tốt.
“Nhưng mà…” Tử Vân không nghĩ tới hôm nay ra ngoài với phu nhân lại đụng ngay Thiên Tâm cô nương này. Lão Thiên gia, cầu người phù hộ để không ai nhìn thấy các nàng a!
Không biết ai la lên một tiếng: “Thiên Tâm cô nương đến rồi”
Lộ Tùy Tâm bất giác ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài.
Chiếc kiệu 4 người khiêng với những tấm lụa mềm mại phất phơ tiến vào cửa lớn Du Nhiên cư.
Mỗi góc kiệu là 4 cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, mỗi người mỗi vẻ vạn phần tươi đẹp.
Tỳ nữ đoan trang bên trái đưa tay kéo rèm kiệu lên. “Tiểu thư, đã tới Du Nhiên cư, xin mời hạ kiệu”. Tỳ nữ mỉm cười vươn tay ra phía trước kiệu.
Một bàn tay nhẵn mịn như phấn từ trong nhuyễn kiệu đưa ra đặt nhẹ nhàng lên tay vị tỳ nữ. Quả là một tuyệt sắc giai nhân. Đôi tay mềm mại như lụa, làn da trắng nõn nà, răng trắng như ngà, mái tóc đen mượt, tram cài tinh xảo từng chiếc, đôi mắt diễm lệ phủ một tầng sương mù! Ví như quay đầu lại cười thì mị hoặc chúng sinh, nhan sắc vô cùng tuyệt mỹ. Không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ, hoàn toàn xứng đáng, sợ rằng thiên hạ khó tìm được một giai nhân tuyệt sắc thứ hai.
Cùng là nữ nhân nhưng Lộ Tùy Tâm cũng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại của vị Thiên Tâm cô nương này, trách không được nam nhân lại si mê như vậy. lúc này, không khí yên lặng tới mức nghe được tiếng kim rơi. Mọi người đều đắm chìm trong vẻ đẹp không gì sánh được của giai nhân.
Chưởng quỹ hơi hoàn hồn lại, vội chào đón: “Thiên Tâm cô nương, chủ nhân ta có chuyện quan trọng không thể tiếp đón, xin mời cô nương lên sân khấu trước, tối nay công tử sẽ đến phụng bồi cô nương” Thiên Tâm mặc dù trong lòng không vui nhưng trên mặt không có bất kì biểu hiện gì, đệ nhất công tử này không để nàng vào mắt sao?. Khẽ mỉm cười, ý bảo chưởng quỹ dẫn đường.
Vũ Mặc Phong khẽ cười,quả là mỹ nhân. Bất luận kẻ nào mà nói cũng không thể kháng cự lại sức hấp dẫn của Thiên Tâm cô nương. Nhưng đối với người sống từ nhỏ tới lớn trong cung vô vàn mỹ nữ mà nói, Thiên Tâm cô nương chỉ có thể coi là mỹ nhân, dựa vào sắc đẹp của nàng không thể làm hắn động lòng, hậu cung của hắn không thiếu nhất chính là mỹ nhân.
Dương Á Sơ như không nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của mỹ nhân, đưa chén bạch ngọc tinh xảo không tì vết lên thưởng thức, gạt mày kiếm, cười đến vi dạng.
“Á Sơ muốn có Thiên Tâm cô nương sao?” Vũ Mặc Phong thuận miệng hỏi.
“Ha hả, danh xưng của Thiên Tâm là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, thần vô thiên chi hạ, không có phúc được tận hưởng mỹ nhân a!”
Hắn cần hay không cần, Thiên Tâm cô nương này đẹp thì đẹp nhưng lại không thể đi vào lòng hắn. Vì sao trong đầu hắn cứ quẩn quanh mãi nụ cười đó, là vì khát vọng tự do của nàng giống hắn sao?
“Thiên Tâm cô nương đúng là tuyệt sắc a, Bạch mỗ có thể lấy được Thiên Tâm cô nương làm vợ, có chết cũng cam lòng”. Thư sinh đứng bên cạnh Lộ Tùy Tâm lầm bầm nói.
Khẽ mỉm cười, Lộ Tùy Tâm thu hồi ánh mắt, mỹ nhân này có phúc mới được hưởng a. Sắc đẹp của Thiên Tâm cô nương sợ rằng cưới về nhà không phải phúc mà là họa. Mỹ nhân như thế, có lẽ Hoàng thượng mới xứng đáng?