Thất Phu Nhân

Chương 16

Quần áo bình thường trên người không thể che hết vẻ thanh nhã thoát tục của nàng, trong trẻo như phù dung, một nét đẹp tự nhiên. Nhưng những thứ đó không phải là chỗ hấp dẫn nhất ở nàng, xét về nhan sắc, nàng không đẹp khuynh thành như Thiên Tâm cô nương, nói thực chất, nàng đứng cùng một đám người tuyệt đối không gây sự chú ý, nhưng nhìn gần, lại phát hiện nàng một thân hoa vận, khó có cô gái nào có đôi mắt bình tĩnh thong dong đến vậy,còn nữa,người được tận mắt nhìn thấy hắn và Vũ Mặc Phong mặt không đổi sắc rất ít, nữ nhân lại càng không có, vậy mà nàng có thể bình tĩnh ngắm nhìn bọn hắn, trong mắt chỉ chút kinh ngạc chứ không hề si mê, Dương Á Sơ tiếng cười phát ra từ nội tâm,đứng lên hướng nàng đưa tay.

“Mời ngồi, Uông tiểu thư, mạo muội mời tiểu thư lên đây, nếu có quấy rầy xin rộng lòng lượng thứ” nói xong lấy ở trên bàn một cái chén sạch sẽ rót trà mời nàng, thật ra hắn phải gọi nàng là phu nhân chứ không phải tiểu thư, nhưng lời nói ngày đó của nàng làm hắn biết nàng cũng không thèm để ý cái thân phận kia.

Vũ Mặc Phong nhìn động tác của Dương Á Sơ, trong con ngươi bí hiểm lộ ra một đạo tinh quang, Dương Á Sơ như vậy hắn chưa từng nhìn thấy, đứng dậy chào đón lại tự mình rót trà, này…Đối với vua của một nước như hắn cũng chưa từng thế này, Uông Tùy Tâm đặc biệt thế nào hắn cũng thấy được, Dương Á Sơ lớn lên thế nào hắn cũng hiểu rõ, mà nữ nhân này lần đầu tiên nhìn hai người bọn họ lại có thể giữ vững thái độ lạnh nhạt quả thật làm cho hắn ngạc nhiên(2 anh này phải gọi là tự tin tới mức biến thái), nhưng chỉ bằng điểm này Dương Á Sơ lại đối với nàng vài phần kính trọng?, cầm chén trà trong tay khẽ nhấp một ngụm.

“Không biết 2 vị tìm ta có việc chuyện gì?” Lộ Tùy Tâm cũng không đứng nói mà ngồi xuống.

“Không có chuyện gì không thể làm quen với tiểu thư sao?” Vũ Mặc Phong trong mắt có một tia hứng thú.

Nhướng lông mày, quét mắt về phía nam nhân vừa nói chuyện.

“Công tử họ gì?” hai người này đều biết rõ thân phận của nàng, lại không cho nàng biết bọn họ là thần thánh phương nào sao?

“tại hạ Dương Á Sơ, chủ nhân của Du Nhiên cư”Không biết tại sao đối diện với nàng hắn tuyệt đối thẳng thắn.

Vũ Mặc Phong làm sao có thể tiết lộ thân phận, nhưng là hắn có muốn lừa gạt nàng hay không.

Vũ Mặc Phong buông chén trà ra, trong mắt hiện lên ý tứ không rõ, đang muốn mở miệng lại bị thanh âm thanh thúy chặn mất…

“Các vị công tử, tiểu thư nhà ta lập tức lên đài biểu diễn, xin mọi người yên lặng.”Mọi người nghe xong tất cả từ từ nhỏ giọng đến khi cả hành lang không một tiếng động.

Tròng mắt đen của Vũ Mặc Phong xẹt qua một đạo ánh sáng, Thiên Tâm cô nương này thật có giá trị lớn, một buổi như vậy bao nhiêu tiền rơi vào túi nàng?

Tiếng đàn du dương vang tới, Du Nhiên cư vốn đã yên lặng lại càng an tĩnh. Mọi người vểnh tai lên lắng nghe tiếng đang du dương uyển chuyển chạy dài không dứt.

Lộ Tùy Tâm tĩnh tâm thưởng thức tiếng đàn của Thiên Tâm cô nương, mỹ nữ mà lại còn tài năng, khó trách nàng còn chưa xuất hiện đã xôn xao cả lên.Cảm giác của nàng đối với cô nương này không tốt lắm, tuy nói nữ nhân cũng có tư cách kiêu ngạo, nhưng nàng vẫn cho rằng dù có nhiều tư cách đến đâu, nếu trong lòng kiêu ngạo, sẽ không có khả năng giác ngộ tới cảnh giới chân chính, chỉ dừng lại ở mức tài năng mà thôi. Mà theo phân tích tâm lý, một người hài lòng với bản thân mới là thời điểm được kiêu ngạo, mà nếu vậy con người ta sẽ rất khó tiến bộ được, nhưng tính cách đã định không cách nào thay đổi được

Bây giờ nghe thấy tiếng đàn này, không thể phủ nhận là, tài đánh đàn của Thiên Tâm cô nương có thể coi là đến cấp đại sư tài nghệ, nàng đem khả năng của cầm phát huy hết mức có thể, nhưng trong tiếng đàn lại không có ý vị của bản thân

Khẽ mỉm cười, Lộ Tùy Tâm thu hồi tâm tư, lại phát hiện hai người trong phòng không đi thưởng thức tiếng đàn mà lại ngó xem chừng nàng.

“Nói vậy tài đánh đàn của Uông tiểu thư còn cao hơn một bậc?” Vũ Mặc Phong nhìn khuôn mặt biến hóa của nàng,bắt đầu từ từ lắng nghe mới hiểu được, nàng hiểu cầm cũng cũng là điều dễ dàng nhận thấy, hơn nữa còn rất am hiểu.

“Công tử, sao lại nói ra lời ấy?” Có một vị phụ thân là thế hệ của một đại đại gia tộc lại có vị mẫu thân lợi hại tuyệt đối, tương lai nàng còn có thể thế nào chứ, gả cho một gia tộc đem lại lợi ích cho 2 bên, điều kiện nhất quyết phải có là học thức, cho nên điều nàng học cũng để làm một tân nương điển hình, mặc dù nàng học ngành tâm lý học, nhưng những thứ đó nàng cũng đã tiếp xúc không ít. Chẳng qua nàng nghĩ, không ngờ trí óc nàng vẫn nhớ những thứ này!

“Chẳng lẽ tiểu thư không biết đánh đàn?” Vũ Mặc Phong tự đắc nhìn thật sâu người thản nhiên kia.

Cũng không trả lời đối phương, Lộ Tùy Tâm chuyển hướng hỏi ngược lại.

“Không biết công tử tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải chỉ là tò mò ta có biết đánh đàn hay không, đơn giản vậy thôi sao?” Ai, hai người này thật là tai họa a, lớn lên thật rất có sức hấp dẫn, mặc dù nhìn nàng bình tĩnh thế thôi nhưng không biết sau này nàng có thay đổi cách nhìn nhận nam nhân hay không nữa.

“Dĩ nhiên là không phải, Á Sơ sớm đã nghe nói Uông tiểu thư tài cao học rộng, hôm nay may mắn được gặp tiểu thư mới xin phép mạo muội quấy rầy”. Dương Á Sơ cảm thấy nàng không vui liền mở miệng.

“Các ngươi quả thật rất mạo muội a, người người đều biết Tùy Tâm vì mất tiết hạnh mà bị giáng, coi là như thế đi, chỉ cần Lộ vương không hưu ta thì Tùy Tâm vẫn là người của Lộ vương phủ, cho dù chỉ là tiểu thiếp nhưng hai vị là người có học thức, ắt phải hiểu rõ lễ nghi, không nên quá đề cao Tùy Tâm mà cảm thấy xấu hổ.”

Giọng nói nhàn nhạt phảng phất như đang nói chuyện của người khác, Lộ Tùy Tâm ánh mắt bình tĩnh nói hết cho 2 người họ ý kiến của mình. Nếu mọi người đều đã biết thì việc gì phải giấu giấu diếm diếm?

Dương Á Sơ nghe thanh âm bình thản của nàng nói về những tin đồn trên phố, không khỏi cảm nhận 1 tia đau lòng! Vì nàng cảm thấy đau lòng, là đồng cảm hay ban đầu chính là đau đến nội tâm sao? Mặc dù nàng trên mặt không có một tia bi thương nhưng nghĩ đến nàng đã trải qua những việc như vậy, hắn lại đau lòng.

Vũ Mặc Phong giờ mới xem như đối tốt với nàng một chút, nữ nhân này nói đến những việc như vậy lại có thể bình tĩnh sao! Kia…Nàng sao lại có thể bình tĩnh với những chuyện dạng như vậy?

“Nếu tiểu thư đã nói vậy, Phong mỗ cũng xin hỏi một câu,oán hay không?

Đôi phượng mâu cơ trí nhìn thẳng vào nữ nhân, như muốn nhìn thấu hết trong lòng nàng.

Lộ Tùy Tâm thản nhiên đón nhận ánh mắt đánh giá của hắn, khẽ mỉm cười,oán? Uông Tùy Tâm nếu không oán nàng sẽ không phải chết, nam nhân cường hãn nhưng nữ nhân kiên cường, cho nên trời cao mới để các nàng làm trao đổi linh hồn, bởi vì các nàng chỉ có thể chấp nhận nam nhân chứ không chấp nhận thống khổ.

“Ta không oán”. Nàng dĩ nhiên không oán, yêu tới tận xương cốt không phải là nàng, tự nhiên không oán.

Nhìn người một thân thong dong, Dương Á Sơ trong mắt cười thật lòng, hắn không nhìn lầm, nữ tử này Thiên Hạ Vô Song!

Vũ Mặc Phong cũng khẽ mỉm cười, không nói một từ nhưng trong lòng thầm khen ngợi nàng, đặc biệt tò mò.

“Các vị, có thể mời Thiên Tâm cô nương tới Du Nhiên cư là phúc ba đời của môn gia, chủ nhân nhà ta vốn nghe đồn Thiên Tâm cô nương tài mạo song toàn, kỳ vật chốn nhân gian, cảm tạ các vị đã yêu mến Du Nhiên cư, cũng vì cảm kích Thiên Tâm cô nương, kính xin cô nương làm chủ, đây là đề của chủ nhân nhà ta năm nay, xin cô nương lấy ra”. Chưởng quỹ giọng điệu cứng rắn, 3 nha hoàn bưng khay ngọc lên đài, cả đại sảnh lại sôi trào, đây cũng là cơ hội trời cho, không những có thể thân thiết với Thiên Tâm cô nương lại còn thắng được một ngàn lượng bạc, phải biết số tiền này đủ cho 1 gia đình bình thường tiêu cả năm không ít.
Bình Luận (0)
Comment