Thất Phu Nhân

Chương 26

“Phu nhân, sao người không hỏi nô tỳ là do ai phái tới?” Tử Vân lấy hết dũng khí hỏi phu nhân đang ngồi đọc sách, phu nhân lúc nào cũng nói không có đèn điện nên lúc đọc đầu sẽ choáng váng, nhưng đèn điện là cái gì? Nàng hỏi phu nhân, phu nhân cũng chỉ cười cười, tại sao lại ngồi đọc sách bây giờ?

“Không cần thiết” nếu tin tưởng rồi sẽ không hỏi, trong lòng tự hiểu là được! Lộ Tùy Tâm đặt quyển sách trong tay xuống, đưa tay dụi mắt, đọc sách trong hoàn cảnh này chắc thị lực cũng tăng lên vài độ là ít, bất quá, ở cổ đại chẳng phải vẫn có những nhân vật lưu danh thiên cổ trong hoàn cảnh như vậy hay sao? Hay là nàng chỉ xứng ở trong phòng có ngọn đèn mờ mờ này?

Tử Vân nhìn phu nhân trong mắt phức tạp, trong lòng quay cuồng hàng ngàn hàng vạn lần, phu nhân hoàn toàn tin nàng, không sợ nàng sẽ làm hại phu nhân sao?

“Thật ra Tử Vân là người của Tam phu nhân, không…nô tỳ cũng không phải người của nàng, thật ra khi vương phủ mua nô tỳ từ tay đại nương, cha mẹ Tử Vân vừa mất, quá thương tâm mà thân thể gầy yếu, Lộ tổng quản cũng không muốn mua nô tỳ,vừa đúng lúc Tuyết Đào tỷ đi ngang qua nói với Lộ tổng quản Đại phu nhân đang thiếu nha hoàn nên muốn nô tỳ vào vương phủ, Tử Vân rất biết ơn Tuyết Đào tỷ, nếu không…có lẽ bây giờ Tử Vân đã bị bán đến thanh lâu rồi. Tử Vân ở lại làm nha hoàn chỗ Đại phu nhân, cũng biết Tuyết Đào tỷ thật ra là người của Tam phu nhân, sau đó tự tìm hiểu cũng nghe được vài chuyện của các phu nhân ở hậu viện, rồi sau đó, phu nhân bị Vương gia đưa đến nơi này, Đại phu nhân phái nô tỳ tới chăm sóc phu nhân, ngày thứ ba sau khi phu nhân tỉnh lại,Tuyết Đào tỷ tới tìm nô tỳ, lần đầu tiên gặp Tam phu nhân nô tỳ rất kinh ngạc. Tam phu nhân tuy không có điểm gì xuất sắc nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, và Tuyết Đào tỷ muốn nô tỳ đem tình hình của nói cho nàng biết”.

“Tử Vân, trong phủ cũng dùng loại đèn này sao?”

Ân? Tử Vân đang cúi đầu nói thì thình lình bị Lộ Tùy Tâm cắt đứt, nhất thời ngẩng đầu lên nhìn phu nhân, nàng mới nói được đến đoạn nào rồi? còn nữa phu nhân hỏi nàng gì vậy?

“Ta nói trong phủ cũng dùng loại đèn này sao?” Lộ Tùy Tâm nhàn nhạt nhắc lại, giống như là đang nói chuyện phiếm với Tử Vân vậy. Tử Vân đáng để nàng tín nhiệm, nàng cũng không truy cứu quá khứ, không nói gì nhiều. Về vấn đề này, Tử Vân vẫn cho là Tam phu nhân cứu nàng nên trong lòng mới cảm kích. Tuyết Đào từng giúp Tử Vân nên Tử Vân mới nghe theo lời nàng.

Nếu có thể, nàng muốn giữ lại nét hồn nhiên của Tử Vân, mặc dù lý trí nàng biết nàng phải cho Tử Vân thấy rõ ràng mọi việc.

Nàng lấy tính mạng Uông Tùy Tâm đem vào nguy hiểm lần nữa chính là muốn tìm hiểu mấy vị phu nhân. Ngày đó nàng không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của các vị phu nhân, kết hợp với tin tức và hành động của mấy nàng cũng coi như hiểu sơ sơ tâm tính bọn họ.

Sự thật chứng minh các nàng chẳng có gì là thiện lương hết, ngày đó nàng đã chú ý tới vị Tam phu nhân Tuyết Quyên bình thường nhất này, ban đầu là ngửi thấy mùi hương thoang thoảng có chút quen thuộc, sau là nhìn trong ánh mắt nàng thấy hiện lên tia thiểm điện giễu cợt! Người lợi hại nhất trong Lộ vương phủ có lẽ chính là vị Tam phu nhân chất phác này. Hoặc là vì muốn giữ lòng Vũ Mặc Nhiên, nàng mới đem mình ẩn sâu như vậy!

Đại phu nhân coi như là nhân vật lợi hại, đi theo Vũ Mặc Nhiên mà không có chút năng lực thì cũng không thể được tín nhiệm đến như vậy. Mà có thể nhắm mắt bỏ qua nhìn nha hoàn của mình trở thành Tam phu nhân, không phải người bình thường có thể làm được.

Nàng ta còn có thể thoát khỏi sự quản lý của Đại phu nhân chẳng phải còn lợi hại hơn sao?

Xem nàng ta cũng đáng giá để cho Vũ Mặc Nhiên cảm thấy hứng thú, bằng mùi hương thoang thoảng thơm mát còn hơn vạn lần nước hoa hiện đại ấy chứ, vậy mà mấy vị phu nhân không coi thường xuất thân của nàng ta sao? Trong lòng họ cũng không có một tia nghi ngờ? Điểm này thôi cũng đủ làm cho người thấy hứng thú rồi.

Theo lời Tử Vân, nàng là do Tam phu nhân đưa làm nha hoàn cho Đại phu nhân. Chỉ bằng điểm này cũng thấy Đại phu nhân đối với nàng cũng vài phần nghi ngờ.

“Không phải, đèn này là do Tử Vân lấy được, bởi vì trong phủ quy định hạ nhân chỉ được dùng ngọn đèn mờ mờ, các chủ tử thì dùng giá cắm nến.

Nàng biết ở cổ đại này những đồ tốt là để cho chủ nhân dùng, không đến lượt hạ nhân hoặc nếu dùng chán rồi thì đem ném cho bọn họ, tiết kiệm không ít. Ngày mai phải nhờ Tử Vân đi mua giá cắm nến mới được.

Người bên ngoài trúc viện nghe không sót một từ đoạn nói chuyện giữa hai chủ tớ các nàng, Dương Á Sơ cười khổ, hắn quá lo lắng cho nàng mà chưa bao giờ từng nghĩ sẽ hành động lén lút như kẻ trộm thế này, tới đây chỉ muốn nhìn thấy nàng một chút, thấy nàng vẫn mạnh khỏe có chút an tâm nhưng vẫn cảm thấy bất an trong lòng, Vũ Mặc Nhiên cuối cùng lại lựa chọn hành động như vậy,hôm nay hắn chẳng những không trừng phạt nàng mà đối với nàng còn sinh ra tò mò.

Nhìn chăm chú vào trong căn nhà ánh sáng mờ mờ, Dương Á Sơ xẹt qua một tia ảm đạm, nàng nói đời này sẽ không còn có tình! Lời nói của nàng vẫn vọng bên tai hắn…Hắn có tình cảm với nàng, muốn có được nàng nhưng lại không thể nói ra, nàng chưa giải thoát được thân phận hiện tại, hắn không muốn nàng phải suy nghĩ nhiều, càng không hy vọng nghe được lời nói lạnh nhạt cự tuyệt của nàng.

Hắn sẽ cho nàng thời gian để quen với hắn, làm cho nàng cảm động, bất quá…Ngẩng đầu nhìn về hướng gian phòng của Vũ Mặc Nhiên, khóe miệng cười như xé, Vũ Mặc Nhiên, ngươi có phải cũng đang rất khốn hoặc không? Ta thành thực đón nhận tình cảm này, còn ngươi,Lộ vương, ngươi có dũng khí này hay không?Còn có…vị kia?

Một nữ nhân đặc biệt như thế bảo ta sao có thể buông tay ra được?Nếu không cách nào buông tay, vậy chờ xem ai sẽ là người may mắn cuối cùng. Tưởng rằng cả cuộc đời này sẽ không có gì có thể làm cho hắn khát vọng như thế, nhưng nàng xuất hiện…không thể quay đầu được nữa, vậy thì đánh cược một lần xem sao.

Nhất định sẽ có một ngày bọn họ phải chiến đấu, hơn nữa hắn cũng đã có cơ hội được quen biết nàng, tất nhiên phải quen biết nhiều thế lực bên ngoài mới che chở tốt cho nàng.

Lưu luyến nhìn thoáng qua người chuẩn bị nghỉ ngơi, trong đêm đen hai tròng mắt bởi vì nhìn nàng chăm chú mà tỏa ra ánh sáng như ngọc.
Bình Luận (0)
Comment