Thất Phu Nhân

Chương 39

“Nhưng là…phu nhân…” việc này không tốt lắm đâu.

“Đi đi” Lộ Tùy Tâm nhìn bộ dạng Tử Vân không khỏi khẽ cười, nhẹ nhíu mày với nàng. Người ở bên ngoài cũng không có ác ý, nếu không cửa trúc phòng này cũng đâu chống đỡ được một nam nhân đâu? Mà người này gọi Tử Vân là cô nương, chắc chắn không phải người Vương phủ, trên địa bàn của Vũ Mặc Nhiên mà còn có thể tự do ra vào đích thị không phải người thường, mà hắn nói là bằng hữu của nàng,như vậy…nếu nàng đoán không lầm, hắn chính là vị đối với Uông Tùy Tâm hữu tình-đệ nhất công tử, chủ nhân Du Nhiên cư, đáng tiếc a! Uông Tùy Tâm,nếu trước kia ngươi gặp vị đệ nhất công tử này trước, chắc sẽ không nghĩ khát vọng của ngươi chỉ là mộng tưởng đâu?

Bất quá, chuyện tình yêu không phải ai cũng đoán được trước đâu a!

Mơ mơ màng màng nên nàng cũng không có nghe rõ tiếng của Dương Á Sơ.Chẳng qua là dùng trực giác trong lòng cùng tình cảnh nàng bây giờ để phán đoán mà thôi.

Tử Vân đẩy cửa ra, ánh mắt nhìn tới người phía ngoài không khỏi bất động toàn thân, thật là một nam nhân đẹp! Đẹp không phân cao thấp so với Thiên Tâm cô nương đâu a. Nhưng vị đứng trước mắt này nhìn còn thích mắt hơn cả Thiên Tâm cô nương nữa, đứng dưới ánh trăng thật giống thần tiên nga!

Dương Á Sơ nghe được tiếng nàng mới biết nàng tỉnh, tự nhiên lại không dám vào, với sự thông minh của nàng chắc chắn sẽ hỏi vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ nói hắn đi ngang qua sao?

“Dương công tử nếu như không chê trong nhà đơn sơ thì đã đến rồi sao còn không tiến vào”Lộ Tùy Tâm nhìn hai người này chẳng có động thái gì, chỉ ngây ngốc đứng ở ngoài đấy, cũng biết chắc chắn nha đầu Tử Vân này bị sắc đẹp của Dương công tử làm cho kinh hãi, đệ nhất công tử xuất sắc quả thật làm cho người ta ngưỡng mộ a! mà hắn…ha hả! hắn có ý không tốt sao! Cổ nhân rất coi nặng lễ nghĩa vậy mà hắn trong lúc đêm khuya không có lý do gì lại xuất hiện trước cửa phòng một nữ nhân, đây không phù hợp mà cũng không được phép làm vậy. Bất quá…nàng không phải cổ nhân, nàng tiếp nhận giáo dục và tư tưởng không giống như thế nên cũng không coi nặng chuyện này lắm.

“Á Sơ mạo muội..” Dương Á Sơ hít sâu một cái,lướt qua Tử Vân ngây ngốc đứng đó mà đi vào.

Bày biện trong nhà thật làm cho lòng hắn thấy buồn, một chiếc giường trúc nhỏ, một cái ghế dài đặt mấy đồ khâu vá, trên cái bàn nhỏ đặt mấy thứ đồ cùng một cái gương đồng.

Vừa nhìn trong nhà hiểu ngay nhưng lại rất chỉnh tề sạch sẽ.

Mà nàng một thân bạch y nằm ở trên giường, khuôn mặt tái nhợt nhưng không thể che hết nét đẹp thanh nhã.

Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, “Tử Vân,hoàn hồn” nhìn mỹ nam ngây cả người sao? Ha hả!

Nghe Lộ Tùy Tâm nói vậy Tử Vân liền xấu hổ đỏ mặt, vội vàng cầm đồ khâu trên chiếc ghế duy nhất ở trúc viện. Đây là chiếc khăn mà phu nhân hăng hái cố gắng lắm mới thêu được, nhưng với tay nghề của phu nhân…nàng còn…thật là không thể tìm ra lời nào để hình dung, đành phải dặn dò phu nhân nhất định không được cho người ngoài nhìn thấy. Chẳng qua là…phu nhân còn chưa có thêu xong đã bị thương.

“Cô nương…” Dương Á Sơ cảm giác trên mặt rất nóng, cũng không nghĩ bây giờ làm cái gì, trong lòng ảo não không dứt, vì sao lúc đối mặt với nàng hắn lại mất bình tĩnh đến nỗi không điều khiển được cảm xúc thế này? Nhưng bắt gặp nụ cười thản nhiên của nàng khiến trong lòng hắn như được rót mật vậy. mặc dù là nàng cười với nha hoàn phía sau nhưng một ngày nào đó có khi nào nàng cũng sẽ hướng về phía hắn mà cười thật lòng như vậy hay không?

“Dương công tử…đến đây là có chuyện gì?” Lộ Tùy Tâm cảm thấy quái lạ, Thần sắc trên mặt đệ nhất công tử này nàng nhìn lầm sao?Đỏ mặt? Cổ nhân thật đúng là bất đồng.

“A?” Dương Á Sơ trong lòng không ngừng rủa chính mình,trước mặt giai nhân hình tượng lại hủy hoại trong chốc lát.

Nhưng cũng phục hồi lại tinh thần đi tới phía giường, vội đỡ nhẹ nàng dậy, làm cho nàng quay lưng về phía hắn ở trên giường ngồi xuống.

“Này…vị công tử, người muốn làm gì vậy?” Tử Vân bước lên phía trước khẩn trương hỏi. Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù công tử này xinh đẹp hơn hoa cũng không thể đối với phu nhân thái quá đến tùy tiện như vậy đi.

Quay đầu về hướng Tử Vân khẽ mỉm cười: “Cô nương yên tâm, ta chỉ muốn giúp phu nhân nhà ngươi trị thương”

Nụ cười mê hoặc của Dương Á Sơ làm cho Tử Vân giật mình đứng ngây ra ở đó.

Lộ Tùy Tâm nhìn bộ dạng của Tử Vân không khỏi cười lên: “Dương công tử, Tử Vân nhà ta là bị sắc đẹp tuyệt trần của công tử làm cho đầu óc choáng váng rồi” Thật là tai họa a! Nam nhân xinh đẹp như vậy là tốt hay là xấu? Nếu như trong tương lai hắn tìm được lão bà đẹp hơn cả hắn, đến lúc sinh ra hài tử đẹp hơn hắn tỷ lệ rất cao a.

Tuy nhiên nó không có vào được trong lòng của nàng! Dương Á Sơ thầm nghĩ.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở mái tóc đen mềm như mây trên lưng nàng, nhẹ nhàng chia nó sang hai bên bả vai sau đó đặt bàn tay trên cái lưng mảnh khảnh của nàng, tim Á Sơ đập nhanh lên một chút, nàng đang ở trước mặt hắn mà hắn lại không thể ôm nàng vào lòng.

Không khí ngưng lại,hắn không hề nói thêm lời nào, chuyên tâm dùng nội công trị thương cho nàng, hoàn hảo, tổn thương cũng không đến nỗi nặng như hắn tưởng tượng, xem ra Vũ Mặc Nhiên cũng khống chế lực lại không ít. Chẳng qua là Vũ Mặc Nhiên sao lại tức giận với nàng?hắn biết Vũ Mặc Nhiên không dễ dàng tức giận đến như vậy.

Lộ Tùy Tâm cũng không biết tâm tư của Dương Á Sơ, chẳng qua cảm giác tay hắn đặt trên lưng nàng rất nóng, bên trong cơ thể lại càng đau hơn! Lục phủ ngũ tạng như bị xáo trộn, vì đau quá mà mồ hôi toát ra trên trán, trời ạ! đau quá! Có thật là có hiệu quả không a?

Thời điểm nàng đau đến sắp ngất đi thì bàn tay sau lưng dần mát trở lại, sau đó bên trong thân thể cũng dần dần bình thường, cảm giác đau cũng vơi đi nhiều, này…thật đúng là thần kỳ!

Cho đến khi thân thể cảm thấy thật thoải mái, bàn tay chống đỡ sau lưng nàng lấy ra, than khẽ một tiếng.

Tay Dương Á Sơ nhẹ nhàng dời đi, không ai nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của hắn bây giờ, dường như lưu luyến thân thể ấm áp cảm nhận được từ nàng.

Tim đập nhanh, cảm giác lưu luyến hắn chưa bao giờ từng trải qua. Đây là yêu sao?

Càng đến gần nàng, hắn càng muốn nhiều! Đây chính là yêu sao?

“Cám ơn Dương công tử”. Lộ Tùy Tâm xoay người lại, khẽ mỉm cười với nam nhân trước mắt. Nàng vẫn cần quan hệ với hắn, hắn giúp nàng trị thương, chẳng phải nàng thiếu hắn một ân tình hay sao?

“Á Sơ chỉ giúp ngươi trị thương nhưng vẫn phải dùng thuốc, mấy ngày nữa tổn thương trên người sẽ hết”.Thanh âm dễ nghe của Dương Á Sơ để cho Tử Vân nhớ lại vừa nãy có người đưa thuốc tới.

“Phu nhân, vừa rồi có người đưa thuốc tới, nhưng Tử Vân cũng không nhìn thấy là ai cả?” Tử Vân cầm lấy bao thuốc đưa cho Lộ Tùy Tâm xem.

Lông mày khẽ nhếch lên…Bình đựng thật tinh xảo, bình sứ thượng hạng không phải người thường có thể nhìn thấy, Huống chi là lấy ra để đựng thuốc! người đưa thứ này là ai?

“Theo…ân…cô nương,có thể cho Dương mỗ xem qua một chút được không?”hắn vốn muốn gọi là Tùy Tâm nhưng cảm giác có gì đó không ổn lắm nên đành gọi cô nương.

Con ngươi Lộ Tùy Tâm hiện lên tia tinh quang, Dương Á Sơ này…

“Trừ lần trước ở Du Nhiên cư ra, có phải công tử đã quen Uông Tùy Tâm từ trước?” Lộ Tùy Tâm bình thản hỏi.

Trên mặt Dương Á Sơ hơi lộ ra cười khổ! Nếu như hắn sớm biết nàng thì có phải sẽ không có cảnh tượng như thế này?

“Không, từ trước đến giờ Dương Á Sơ không quen cô nương” chẳng qua ta chỉ tình cờ thấy được ánh sáng trên người của nàng song lại làm cho tâm không thể giữ nguyên như lúc đầu được nữa.
Bình Luận (0)
Comment