Đại sảnh Lộ vương phủ
Vũ Mặc Phong nhàn nhã ngồi uống chén trà thượng hạng, nhìn phía trước Tam hoàng huynh trong mắt đầy nghi vấn mới để chén trà trong tay xuống.
“Tam hoàng huynh muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi”
Vũ Mặc Nhiên nhìn thoáng qua người đang ngồi chơi trên thượng vị: “Hoàng thượng quen nàng từ khi nào?”
“Du nhiên cư, một nữ nhân rất đặc biệt, trẫm thật tò mò vì sao Tam hoàng huynh không sớm phát hiện ra nàng đặc biệt?”
Vũ Mặc Nhiên nghe lời nói của Vũ Mặc Phong xong trong con ngươi lạnh lùng lóe lên một tia tinh quang! Hoàng thượng đối với nàng là có tâm tư gì?
“Hoàng thượng…”
“Tam hoàng huynh, trẫm không phủ nhận, nàng khiến cho trẫm cảm thấy hết sức thú vị, đây là lần đầu tiên”
Nghe thanh âm bình thản như không tạo áp lực, Vũ Mặc Nhiên trong lòng ảm nhiên! Phong đệ, từ ngày ngươi lên ngôi vị hoàng đế đã không còn là Phong đệ trong trí nhớ của ta nữa.
Mà nàng…
“Thanh vương đã trở về kinh thành, Lộ vương có biết không?”
Vũ Mặc Nhiên kinh ngạc nhìn người đang nói chuyện, Hoàng thượng hỏi vậy là có ý gì? Là chỉ hắn biết mà không bẩm báo sao?
“Thần đúng là đã biết Thanh vương đã trở lại kinh thành”. Thật ra cái gì cũng không chạy thoát khỏi ánh mắt của Hoàng thượng, việc gì hắn phải dung túng cho Đại hoàng huynh? Còn có Hoàng thượng nói như thế chưa chắc đã giống với những gì hắn đang nghĩ.
“Lộ vương đối với vị Thái tử Thập Ngân quốc có ý kiến gì không?” nói đến đây rõ ràng ánh mắt Vũ Mặc Phong có chút thâm trầm.
“Theo như Thập Ngân quốc ngày càng hưng thịnh, kinh tế phát triển, người này xem ra cũng là nhân vật tài giỏi,còn thứ khác…nghe nói người này am hiểu nhất chính là thâu tóm lòng người, từ các huynh đệ hoàng thất quý tộc cho tới dân chúng đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, ngoài mặt xem ra người này sâu không lường được. Sau này ắt sẽ là kình địch lớn nhất của Thiên Vũ hoàng triều.”
Nhắc đến người này sắc mặt Vũ Mặc Nhiên liền trầm xuống, sợ rằng năng lực của hắn không chỉ đến thế. Ít nhất hắn phái mật thám đi điều tra cũng không có tin tức gì khác báo về.
Không khí trầm trọng lan tràn giữa hai người, trong con ngươi cơ trí của Vũ Mặc Phong lóe lên tinh quang, khóe miệng hơi lộ ra cười, Ngân Lưu Nhân, ta sẽ chờ xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Thái tử Thập Ngân quốc đã đến đâu rồi?” hắn thật muốn nhìn một chút nhân vật mười tuổi cai quản thiên hạ kia, lời nói ban đầu của phụ hoàng hắn vẫn còn nhớ rõ.
“Đã qua Lạc thành” nếu như không ngoài dự liệu thì hai ngày sau sẽ tới kinh thành.
Lạc thành! Nhanh vậy sao! Nhưng Trẫm đối với ngươi cũng chờ đợi đã lâu.
*********************
Thiên Vũ quốc
Cách Lạc thành không xa một cỗ xe ngựa đơn giản từ từ đi tới, lái xe là hai gã nam tử một đen một trắng, đều đã trên hai mươi, ánh mắt sắc bén cũng không phải là hạng người tầm thường.
“Thái tử, tai sao ngài lại không đem đội thị vệ cùng đi, lỡ như gặp thích khách…” nam nhân trẻ tuổi ưu nhã nhướng mày nói.
“Sao, ngươi sợ a? sợ thì lăn xuống đi” Một gã nam tử khác không chờ người phía trước nói xong đã tức giận cắt đứt lời hắn.
“Ngươi…”
“ta như thế nào? Không phục a, được, đánh một trận a! thua làm bại tướng” lời nói nam tử lửa bốc lên ngùn ngụt.
“Ngươi…”
“Có cần dừng xe cho hai ngươi đấu không đây?” thanh âm ôn hòa nhưng không người nào dám kháng cự phía sau hai người ở bên trong xe ngựa. hai người nhất thời vội vàng im bặt.
“Lần sau không được cãi nhau nữa” thanh âm ôn hòa mang theo tia nghiêm nghị, lại làm cho hai người đồng thời đồng thanh nói:
“Dạ”
“Dạ”
Nam tử ưu nhã dùng ánh mắt trừng một cái những người bên cạnh, mà người bị trừng chỉ biết cúi đầu, dù sao mới vừa rồi là hắn khiêu khích nên mới làm phiền tới Thái tử. may mà Thái tử không trách tội,nếu không…
Đường đi lại trở nên yên tĩnh, hai nam tử yên lặng lên xe, mảnh rèm bên trong xe ngựa thỉnh thoảng lại bị gió thổi mở hé ra, lộ ra dung nhan tựa nguyệt như ẩn như hiện không khỏi làm cho người ta không nhìn được mà phỏng đoán dung nhan tựa như thấy tựa như không thấy bên trong.
“Vương gia, đúng như ngài đoán” giọng nói âm trầm vang lên.
“Vô Đan, nhưng như thế cũng thay đổi được gì?” thanh âm đạm lặng yên không che hết được mỏi mệt.
“Vương gia…” người bên cạnh cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chuyện này vương gia còn không có cách giải quyết hắn sao có thể giúp được vương gia?thấy bộ dạng này của vương gia, hắn trong lòng tự trách mình vì sao không có chút đầu óc, nói không chừng có thể giúp được người.
Nhíu lại hai lông mày, Vũ Mặc Hiên cười khổ, Đại hoàng huynh, tại sao ngươi lại không buông tay? Còn có mẫu hậu nữa, cục diện đã là như vậy rồi sao trong lòng vẫn không chịu chấp nhận?
“Ngươi lui xuống trước đi”
Nhìn vương gia như vậy hắn cũng thấy đau buồn, Vương gia là người xuất sắc như thế tại sao cuộc sống lại không cảm thấy sung sướng. Mà những thứ đó bọn họ cũng không có cách nào để giúp vương gia được.
“Còn có việc gì sao?” Vũ Mặc Hiên nhìn người đang ở ngây ra nơi đó.
Cắn cắn môi,Vô Đan nghĩ vẫn nên nói cho vương gia: “Vương gia, Thái hậu muốn ngài đến chùa thăm người” thật ra Thái hậu truyền vương gia đến không chỉ một lần nhưng là Vương gia mỗi lần đi thăm người lúc về đều trầm mặc! Khuôn mặt u buồn càng sâu, nhưng lần này thái hậu nói nếu vương gia không đến thì người sẽ quay về kinh thành, này… chẳng phải là rõ ràng đang uy hiếp Vương gia sao! Hoàng thượng để thái hậu ở chùa tĩnh dưỡng, không có ý chỉ của Hoàng thượng thái hậu cũng không thể cãi lời.
Dung nhan như ngọc tái nhợt làm cho người khác phải đau lòng, mẫu hậu, vì sao mẫu hậu không buông tha cho nhi thần?
Khoát tay áo: “Đi xuống đi”
“Vương gia…” Vô Thị từ ngoài tiến vào bẩm báo.
“Chuyện gì a? Vô Thị, Vương gia cần nghỉ ngơi, nếu không phải chuyện gì đặc biệt thì đừng có quấy rầy Vương gia”. Vô Đan mặc dù trong miệng nói ra nhưng Vô Thị theo Vương gia lâu như vậy chắc hắn cũng biết phân biệt cái gì nên hay không nên.
Vô Thị nhìn thoáng qua người trong phòng, cũng biết vì sao Vô Đan lại nói như vậy, nhưng chuyện này hắn không thể không nói cho Vương gia a! Nếu không hậu quả cực kì nghiêm trọng.
“Vô Thị, nói đi! Có phải người trong cung đến?” tới cũng thật nhanh a.
“Ân…Vương gia…Ngài sao lại biết?” Vương gia đã biết từ trước.
Đúng là hắn biết,tròng mắt đen của Vũ Mặc Hiên chợt ảm đạm “Lúc nào gặp Hoàng thượng?”
“Giờ dần canh ba”
“Được rồi, ta biết rồi, các ngươi cũng lui xuống cả đi”
“Vâng thưa vương gia”
“dạ”
Lúc trong phòng chỉ còn một mình Vũ Mặc Hiên,khuôn mặt thâm trầm mỏi mệt liền lộ ra nhưng trong ánh mắt lại chất chứa suy tư: Thái tử Thập Ngân quốc cố ý tiếp cận Đại hoàng huynh là có mục đích gì? Tâm tư của Hoàng thượng như thế nào?Hai người bọn họ có phải cùng là con cờ hay không? Mà mục đích chưa đạt được con cờ vẫn còn có tác dụng, Hoàng thượng dễ dàng tha cho Đại hoàng huynh là vì muốn Đại hoàng huynh đi tìm Thái tử Thập Ngân quốc? hay đây chỉ là tình cờ mà thôi?
Nếu như Đại hoàng huynh vẫn là con cờ trong tay Hoàng thượng, mà lại là con cờ cho hắn tùy ý chỉ huy như vậy kết quả của Đại hoàng huynh nhất định đã nắm chắc. Hắn có thể làm gì để đổi lại mạng Đại hoàng huynh trong tay Hoàng thượng được bây giờ?
Vị Thái tử Thập Ngân quốc Ngân Lưu Nhân kia vì sao lại tới đây? Là muốn thăm dò thực lực Thiên Vũ hoàng triều hay là thử năng lực của Hoàng thượng? có lẽ là cả hai.
Đại hoàng huynh cho hắn xem nội dung trong phong thư để làm gì?
Tất cả đều phải chờ vị Thái tử kia đến mới sáng tỏ, chẳng qua chuyện quan trọng bây giờ hắn phải đi gặp mẫu hậu nếu không người trở về kinh sẽ dẫn tới nhiều chuyện không hay ho. Chẳng qua là…nghĩ đến mẫu hậu, trong lòng thâm trầm cảm giác vô lực xông lên đầu.
Vẫn là chiêu bài của Hoàng thượng! Nghĩ đến Hoàng thượng đã chuẩn bị chu toàn như vậy hắn cười khổ, thật ra hắn cũng chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản! Vì sao tất cả mọi người lại không tin hắn?