Thất Phu Nhân

Chương 94

Chuyển ngữ: Miki

Trà lâu thượng đẳng đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, lại còn là nữ nhân đang mang thai! Cho nên khách nhân lúc này đều ngây ra.

Nhưng sau khi nhìn thấy y phục trên người đám thị vệ cùng nô tỳ thì đều cúi đầu không dám nhìn nữa.

Trong lòng đều thầm suy nghĩ, vẻ mặt lạnh nhạt, nữ nhân cao ngạo này chính là thái tử phi mà khiến Thập Ngân quốc sôi sục nhất hiện nay? Nhưng mà có thể lọt vào mắt thái tử chẳng phải đều là khuynh quốc khuynh thành sao? Vì sao bề ngoài thái tử phi cũng không phải tuyệt sắc gì? thậm chí còn kém hơn cả hai vị trắc phi.

Mặc dù vô cùng hiếu kì nhưng lúc này không một ai dám phát ra tiếng động gì cả.

Chưởng quỹ nhìn thấy người đến cũng quan sát rất nhanh, tiếp theo cùng với những người trong trà lâu quỳ xuống mặt đất: “Nô tài tham kiến thái tử phi, thái tử phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”

Khách nhân bên trong trà lâu thấy chưởng quỹ hành lễ cũng quỳ xuống theo, cả Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo cũng bị Hắc Tam kéo xuống cùng quỳ.

Trong lòng Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo cảm thấy phức tạp, thật sự là nàng?

Lộ Tùy Tâm khẽ nhìn lướt qua Phấn Hồng và Hồng Tham đang kích động, hai người sau khi nhìn thấy ánh mắt của nàng mới khôi phục lại như bình thường.

Đi tới một cái bàn cách đó không xa ngồi xuống, ra hiệu cho Hoa ma ma để mọi người đứng lên.

“Thái tử phi cho phép mọi người bình thân. Chưởng quỹ, ông dẫn ra đi tới phòng bếp, thái tử phi muốn dùng điểm tâm”

“Dạ, nô tài tuân mệnh”

Mọi người trong trà lâu lại ngồi vị trí cũ, cúi đầu ăn đồ ăn trên bàn, không ai dám phát ra tiếng động gì.

“Các ngươi lui xuống cả đi, để các vị ma ma và hai nha hoàn ở đây là được rồi” Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng lên tiếng, tại bên trong trà lâu này đều yên lặng không một tiếng động, những người còn lại đến ăn còn không dám.

Thị vệ và nha hoàn sau khi nhìn nhau mới cùng nói: “Vâng”

Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo ngồi ở dãy bàn bên cạnh đều cúi đầu xuống…

Lộ Tùy Tâm vẫn chưa từng nhìn về phía hai người, chỉ yên lặng ngồi ở đằng kia, nếu có cũng chỉ nhìn qua Phấn Hồng.

Thấy Phấn Hồng cũng khép hờ mi…

Quế ma ma tự mình đun nước sôi, Hoa ma ma cũng đem điểm tâm tới “Thái tử phi, người dùng cái này trước đi”

Lộ Tùy Tâm lấy đũa gắp một miếng bỏ vào trong miệng, Tử Vân thấy thế vội cầm chiếc khăn lụa để Lộ Tùy Tâm ăn xong thì lau miệng. Cầm lấy chén nước trong tay Quế ma ma uống một ngụm.

“Cũng không ngon lắm, đây mà cũng là điểm tâm? Đi thôi” lời này vừa nói ra đã làm cho cả người chưởng quỹ cứng đờ, thái tử phi nói ăn không ngon? đây…đây…thái tử phi muốn tới phá? mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng chưởng quỹ không dám biểu hiện gì ra ngoài cả, chỉ thầm nghĩ thôi, Vương gia mà trở về dám chắc sẽ bị chọc tới tức điên, đại trù* ở đây là do Vương gia đã tìm mọi cách đoạt lấy từ trà lâu khác. Chính vương gia ăn còn khen ngợi không ngớt, bây giờ chỉ bằng một câu nói của thái tử phi chẳng khác nào tát một cái vào mặt vương gia a.

*Đại trù: Đầu bếp

Ô…hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà vương gia giao cho, chỉ cần lời này của thái tử phi truyền ra ngoài…chưởng quỹ toát mồ hôi lạnh…

“Chuyện này…” Hoa ma ma cũng ngẩn ra, tiếp theo thở dài, thái tử phi làm vậy sẽ đắc tội với Tam vương gia mất.

“Đi thôi” Lộ Tùy Tâm không để ý tới mặt mày chưởng quỹ xanh mét đứng bên cạnh Hoa ma ma, từ tốn đi ra ngoài.

Tử Vân cầm lấy chiếc khăn lụa ở trên bàn lên, xoay người lại, nhưng lúc xoay người không chú ý có Phương ma ma đang đi lên nên đụng phải, đột nhiên mất trọng tâm nên tiện tay với lấy nha hoàn bên cạnh, rốt cuộc hai người đều ngã trên mặt đất

“A…” nằm sấp xuống,… “Ui da, cô nương! Ngươi làm ta đau quá” Phương ma ma cũng bị hù nhảy dựng lên, nàng không đoán trước được Tử Vân cô nương lại đột nhiên xoay người như thế cho nên mới không phản ứng kịp mà va phải,… nhìn hai người trên mặt đất, nàng liền đi tới đỡ họ dậy, thầm nghĩ trong đầu, thái tử phi chắc sẽ không trách tội nàng chứ? nàng hoàn toàn không biết a!

Lộ Tùy Tâm nghe thấy tiếng động phía sau lưng thì quay đầu lại, thấy Hồng Tham và Hoa ma ma đang tiến lên đỡ Tử Vân cùng một nha hoàn khác đứng dậy, nhíu mày lại: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Phương ma ma đang đỡ Tử Vân thì nghe thấy giọng nói không vui của Lộ Tùy Tâm, trong lòng căng thẳng, vội vã quỳ trên mặt đất: “Khởi bẩm thái tử phi, nô tỳ không biết trước Tử Vân cô nương đột nhiên xoay người, cho nên không tránh kịp, nên…nên mới khiến cô nương ngã”

Mà nha hoàn vẫn chưa rõ tình huống xảy ra run run cả người nói: “Bẩm…thái tử phi, nô tỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra”

Quế ma ma bước lên phía trước giúp Hồng Tham đỡ Tử Vân dậy, thấy vết xước trên tay Tử Vân “Tay cô nương chỉ là hơi xước da thôi, thái tử phi, không có gì đáng ngại”

“Tử Vân, có sao không?” Lộ Tùy Tâm quan tâm hỏi.

“A…đau quá…tiểu thư, không sao….Tử Vân không có việc gì” sau khi được đỡ lên, viền mắt Tử Vân đã hơi hơi đỏ, nước mắt chực trào ra nhưng ngoài miệng lại nói không có gì. Quế ma ma cũng thật là tinh, suýt nữa nhìn ra tất cả rồi, nhưng mà…hì hì…nàng giúp được tiểu thư thì có chút đó đáng là gì..

Lộ Tùy Tâm không nói thêm lời nào, xoay người đi ra ngoài…

Bên trong trà lâu lại sôi sục sau khi thái tử phi rời khỏi.

“Thái tử phi vừa nói điểm tâm ở đây không ngon”

“Đúng vậy…tôi cũng nghe thấy thế.”

“Điểm tâm nơi này là đệ nhất Long thành…thế mà thái tử phi lại nói không ngon?”

“Hay là điểm tâm này đúng là thật là không được ngon lắm?”

“Đúng…”

“Nhưng mà bề ngoài thái tử phi…”

“Xuỵt…ngươi không muốn sống nữa à”

“Ừ…ừ…”

“Đó là thái tử phi?” Hắc Tam nhíu mày, hắn còn tưởng là một mỹ nhân tuyệt sắc chứ, mắt nhìn của thái tử cũng chẳng ra sao cả.

Nam Cung Tuyệt nhìn Hắc Tam, nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Khoé mắt liếc qua tiểu nhị đang đi tới, cười rồi nói: “Chúng ta đi dạo phố xá một lát, trà cũng đã uống rồi, điểm tâm cũng ăn rồi”

“Ừm…được…đi thôi” Hắc Tam lấy ít bạc vụn đặt lên mặt bàn.

Nam Cung Tuyệt cũng đứng dậy, cố ý che cho Hoàng Thạch Ngạo. Hoàng Thạch Ngạo hơi khom người nhặt chiếc khăn lụa dưới chân bàn, bỏ vào trong ngực.

Sau khi đi trên đường một lúc, Nam Cung Tuyệt mượn cớ trở về nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ đi tiếp. Đúng lúc Hắc Tam cũng không muốn lại đi loanh quanh nữa nên ba người trở về nơi nghỉ.

“Ngân Lưu Nhân phái cao thủ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, cho nên không thể phát tín hiệu” trong mắt Nam Cung Tuyệt trở nên lạnh lẽo, muốn tới gần nàng là việc không có khả năng.

Hoàng Thạch Ngạo gật đầu “Chẳng trách lúc nàng đi ra ngoài, thị vệ hạ nhân ở phía sau thì không nói, còn có hai cao thủ không hề thua kém chúng ta đi theo ẩn nấp” sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

“Được rồi, ngươi xem chiếc khăn này có gì đó bí mật không”

Nam Cung Tuyệt nhìn chiếc khăn, không nói từ nào, đặt khăn trên mặt bàn, lấy lọ thuốc bột từ trong ngực ra rắc vào một chén nước, dùng ngón trỏ khuấy đều, sau đó nhẹ nhàng đổ nước bên trong lên trên mặt khăn.

Chiếc khăn lụa màu trắng hiện lên chữ, không đến một phút sau đã hiện chữ lên rõ ràng.

“Nàng đúng là một nữ tử hiếm thấy, cứng rắn đến đáng sợ” một lúc lâu sau Nam Cung Tuyệt mới than nhẹ.

“Vậy dịch tâm là thứ gì?” Hoàng Thạch Ngạo cảm thấy khó hiểu.

Thần sắc Nam Cung Tuyệt có phần hoảng hốt: “Máu chảy ngược, kinh mạch dịch chuyển, đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng lại mang thai được hơn năm tháng”

Hoàng Thạch Ngạo trợn trừng mắt “Việc này…”

“Trước kia ta luyện võ từng bị tẩu hoả nhập ma, cho nên mới nghiên cứu dịch tâm, ta cho nhiều loại động vật dùng thuốc thì kết quả có thể thay đổi máu và kinh mạch, nhưng dùng xong không khác nào lại bị tẩu hoả nhập ma một lần nữa. Mà đau đớn thế nào chắc không cần ta nói ngươi cũng rõ”

“…” Hoàng Thạch Ngạo chấn động, không cần nói thêm hắn cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nàng có thể chịu đựng được đau đớn dằn vặt đó?

Nam Cung Tuyệt cầm lấy khăn lụa: “Ngạo, nếu hiện tại tạm thời nàng được an toàn, vậy chúng ta cứ theo lời nàng đi chuẩn bị đi”

“Vậy còn giải dược của Hiên vương?”

“Có đan dược của ta, tạm thời hắn không có gì đáng lo ngại, bây giờ việc cấp bách là nghĩ ra cách cứu nàng” Nam Cung Tuyệt nói quả quyết.

“Được, vậy chúng ta hiện tại phải nghĩ ra cách khiến những người Hắc gia này không đề phòng, để lại được đến đó lần nữa” Hoàng Thạch Ngạo ngồi xuống suy nghĩ.

Phủ thái tử

Một bóng dáng màu vàng đi tới chiếc cầu hình cong, đằng sau còn có hai nha hoàn.

“Tham kiến Lan phu nhân” bóng dáng màu vàng đi vào trong nhã đình, cúi người thỉnh an Tiễn Thuỷ Nhu. Nha hoàn phía sau nàng cũng quỳ xuống thỉnh an: “Nô tỳ tham kiến Lan phu nhân”

“Đứng lên đi” Tiễn Thuỷ Nhu lạnh nhạt nói, đứng dậy đi ra phía bên ngoài, theo sát phía sau là bốn nha hoàn. Mà nha hoàn của nàng ngay cả liếc mắt nhìn bóng dáng màu vàng cũng không có.

Đợi đến khi Tiễn Thuỷ Nhu đi qua cầu, bóng dáng màu vàng mới dám ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tròn trịa trắng như tuyết, dôi mắt sâu như hồ nước, chỉ có môi là đang mím lại, trong mắt ánh lên một tia quật cường cùng không cam lòng.

“Đông chủ tử” nha hoàn phía sau vội vã đỡ nàng dậy rồi ngồi lên ghế.

“Chủ tử, ngài nhìn” một nha hoàn chỉ vào một chỗ khác, hoá ra người Thu Các cũng tới đây, chỉ thấy nàng cũng khom người trước Tiễn Thuỷ Nhu nhưng được Tiễn Thuỷ Nhu đỡ lên, mà bốn tỳ nữ phía sau cũng quỳ gối hành lễ với Thu nhi.

Đông nhi nắm chặt chiếc khăn trong tay, rũ mi mắt xuống, tự nói cho chính mình, một ngày nào đó, nàng sẽ khiến những người này không dám làm như vậy với nàng nữa. Chỉ vì Thu các có thai, cho nên những những người “mắt chó thấy người thấp” này mới khinh thường nàng như vậy.

Người vốn đang đi tản bộ bên hồ nhìn thấy được người bên trong đình, vội vã đi tới: “Đông nhi, đã lâu không gặp cô” Thu nhi chào hỏi người đang ngồi.

Khoé miệng Đông nhi khẽ nhếch, vẻ mặt tươi cười sáng ngời: “Nào, Thu nhi, bây giờ cô cũng khác ngày trước rồi, mau ngồi xuống”

Tỳ nữ phía sau Thu nhi liền lấy một tấm đệm mềm đặt lên trên mặt ghế, Thu nhi ngồi xuống rồi ngẩng đầu lên cười với Đông nhi.

“Tại mang thai nên tôi cũng ít đi lại, cho nên mới chưa gặp cô” vẻ mặt cười thẹn thùng, nhưng dường như mang theo thảo mãn cùng kiêu ngạo.

Bây giờ thân phận cô không giống với chúng tôi, cho nên trong mắt đâu có coi ai ra gì. Đông nhi âm thầm mỉa mai, nhưng vẻ mặt vẫn cười vui vẻ.

“A, bây giờ thân thể Thu nhi không giống như lúc trước, Thu nhi mệnh tốt, nhất định sẽ sinh ra một thế tử, đến ngày nào đó thái tử đăng cơ, Thu nhi cũng trở thành một trong tứ phi, sánh ngang với Lan phu nhân, Mai phu nhân a”

“Thu nhi nào có mệnh tốt như vậy” nhưng vẻ mặt đỏ ửng của nàng đã tiết lộ niềm vui sướng trong lòng. Một trong tứ phi, sánh ngang với Lan phu nhân, Mai phu nhân? đây chính là giấc mộng sâu kín nhất trong lòng nàng, cho nên nàng là người mong muốn hơn ai hết đứa trẻ trong bụng nàng là thế tử.

Đông nhi nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Thu nhi, mở to mắt rồi cười khẽ: “Có, đến lúc đó Thu nhi nhớ đừng có quên Đông nhi này là tốt rồi” tia sáng trong mắt khiến cho Thu nhi cảm thấy có chút hư vinh. Phảng phất nhưng nhìn thấy hình ảnh cao cao tại thượng của nàng.

Lộ Tùy Tâm trở lại phủ thái tử, trong lòng rất vui sướng. Bất chợt nàng nhìn thấy người ở bên trong nhã đình. Hơi hạ tròng mắt xuống, nhìn Phấn Hồng.

Phấn Hồng ho nhẹ một tiếng khiến người bên trong đình giật mình, lấy lại tinh thần.

Hai người kinh ngạc, mắt nhìn chăm chú, là thái tử phi, trong mắt Thu nhi hoảng sợ, mà còn lại Đông nhi đang nhìn vẻ mặt của Thu nhi “Thu nhi, ngươi sao vậy, chúng ta mau thỉnh an thái tử phi” Thu nhi sợ thái tử phi? Nghĩ như vậy Đông nhi nắm lấy tay cô ta, toàn thân Thu nhi run lên một chút, gắng sức lấy lại bình tĩnh.

Đông nhi kéo Thu nhi đi qua cầu.

Lộ Tùy Tâm nhìn thấy hai người, mắt sáng ngời, khoé miệng cũng lộ ra ý cười không rõ.

“Tham kiến thái tử phi, thái tử phi kim an” Đông nhi kéo Thu nhi quỳ xuống mặt đất. Thu nhi vội vã che bụng lại. Nhìn về phía Đông nhi, sau khi nhìn thấy vẻ mặt cô ta cũng hoảng sợ như vậy thì mới bình thường trở lại.

“Ngươi tên là gì?” Lộ Tùy Tâm như bị thu hút, nhìn chăm chú vào Đông nhi quỳ trên mặt đất.

“Bẩm thái tử phi, thiếp thân là Đông nhi tại Đông các” Đông nhi cúi đầu, trên mặt có chút bối rối.

“Ngẩng đầu lên cho ta nhìn” giọng nói lạnh nhạt vang lên trên đầu Đông nhi, rùng mình một cái, thái tử phi này nàng cũng có nghe đồn, thái tử sủng ái nàng ta vô cùng không ai sánh kịp, thậm chí còn không coi hoàng hậu ra gì, thế tử của Lan phu nhân mà còn được thái tử đồng ý đem cho ma ma của nàng học tập, khiến hoàng hậu tức giận quở trách ngay tại chỗ, nhưng thái tử vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn ân sủng nàng.

Đông nhi ngẩng đầu nhìn Lộ Tùy Tâm! Trong mắt hoảng loạn ẩn dấu đang xem xét kĩ lưỡng.

Lộ Tùy Tâm nhìn rồi dời đi nơi khác, chuyển tới Thu nhi vẫn đang run run: “Ngươi có phải là Thu nhi đang mang thai?”

Thu nhi không quên được sắc mặt lạnh lùng băng giá của thái tử phi lúc muốn thế tử Lan phi nhân. Cho nên mới thấy rùng mình, thái tử phi ngay cả Lan phu nhân cũng dám động đến, hơn nữa là quang minh chính đại đắc tội, huống hồ nàng mới chỉ là một thị thiếp nho nhỏ. Tuy rằng trong bụng nàng đang mang hài tử nhưng vẫn chưa sinh ra, mà nàng cũng chỉ là thị thiếp, thái tử phi muốn mạng nàng là chuyện rất dễ dàng, nói vậy thái tử cũng không có cách nào ngăn được?

“Vâng…vâng…thiếp thân là Thu nhi…”

“Để bảo vệ an toàn cho đứa con của ngươi thì cẩn phải chú ý thật kĩ, tuyệt đối đừng…” chưa nói xong thì Thu nhi đã sợ hãi dập đầu thật mạnh nói: “Đa…đa…đa tạ thái tử phi đã…chỉ bảo”

“Hoa ma ma, ta cũng mệt rồi, trở về Phượng viên nghỉ ngơi” nhẹ bước đi, người quỳ trên mặt đất lại cúi xuống lần thứ hai.

“Dạ, thái tử phi” Hoa ma ma cung kính trả lời.

Hai người quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, mà trong đầu Đông nhi vẫn vang lên câu nói của thái tử phi, suy đoán…

Còn lại Thu nhi lấy hai tay che cho bụng, cảm thấy hoảng sợ, ý thái tử phi là gì? Cô ta muốn hại đứa con của nàng?

Phượng viên

“Tiểu thư…” Phấn Hồng muốn nói gì đó nhưng vẫn chần chừ.

“Phấn Hồng, lấy đàn lại đây, ta muốn gảy đàn” nhìn thấy Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo, trong lòng nàng nảy sinh một niềm hy vọng mãnh liệt! Nàng sẽ chờ đến khi nhìn thấy Ngân Lưu Nhân đau khổ.

“Gảy đàn?” Phấn Hồng hơi kinh ngạc, lời tối qua tiểu thư viết cho chủ tử là có ý gì?

“Để nô tỳ đi lấy” Tử Vân không biết tại sao hôm nay tâm tình tiểu thư lại tốt như vậy, từ sau khi tiểu thư chia cách với cô gia, đây là lần đầu tiên thấy tiểu thư cười vui vẻ, cho nên nàng cũng rất vui, cho dù tiểu thư muốn gì bọn họ cũng sẽ cố hết sức để làm.

Những hòn giả sơn phối hợp với nhau tạo nên vách chắn bốn phía, bởi đang là mùa đông nên cây cối trong viện có chút đìu hiu.

Lộ Tùy Tâm ngồi dưới ánh mặt trời, đón lấy gió lạnh, tập trung gảy đàn…

Ngân Lưu Nhân ngăn hạ nhân hành lễ lại, mà bên cạnh hắn là Ngân Sầm Nhân, theo sau là Ám Dạ và Lưu Tinh đã lâu chưa xuất hiện. Bốn người đứng ở một nơi, nhìn nàng dưới ánh mặt trời, mặc một chiếc xiêm y dày bằng gấm màu tím, bên dưới hơi rộng để che lại bụng mình, bên ngoài khoác thêm áo choàng màu trắng, tóc chỉ dùng một cây ngọc trâm đơn giản để búi lên. Khuôn mặt không son phấn, có chút tái nhợt và gầy gò. Nhưng trong mắt hắn lại cảm giác nàng rất đẹp. Chỉ cần nghĩ đến đứa con trong bụng nàng là của hắn, nàng lại đang ở trong phủ thái tử thì hắn rất thoải mái. Hắn không hối hận khi đưa nàng tới Thập Ngân quốc.

Thái y dốc sức điều dưỡng thân thể nàng nhưng xem ra không hiệu quả cho lắm, vẫn yếu ớt như trước, hắn biết thuốc cũng vô dụng, vì trái tim nàng không ở nơi này, lòng nàng đau khổ, thuốc chỉ có thể cứu được thân thể chứ không cứu được thái tim của nàng.

Nguyên do mà hắn thả lỏng là muốn nàng có cảm giác tự do, để thấy được sự bao dung của hắn, dù cho nàng tìm mọi cách gây chuyện với Thuỷ Nhu, hắn cũng chỉ mỉm cười không nói. Nàng lạnh lùng kiêu ngạo trước mặt mẫu hậu, hắn cũng không bận tâm, nếu như những việc đó khiến nàng hài lòng thì hắn tự nguyện để nàng trút giận sang người khác.

Lộ Tùy Tâm tập trung đàn, nhắm mắt lại, bỗng đôi mắt dịu dàng kia hiện lên trong đầu nàng, khoé miệng chợt cười. Hắn không biết nàng nhớ hắn tới mức nào đâu, nhớ những khi được hắn ôm, nhẹ nhàng thương yêu. Nhớ lúc hắn gọi nàng là nương tử, nhớ vẻ mặt ngốc nghếch của hắn ở bên cạnh nàng lúc còn trong Lộ vương phủ…

Tiếng đàn trong tay cũng dần dần chuyển từ âm thanh nhẹ nhàng sang không còn quy luật nữa, hơi lộn xộn, mà đau đớn còn nhiều hơn gấp bội, bởi vì hình ảnh cả người đầy máu khi nàng ôm hắn hiện lên trong đầu…không…nàng không muốn nghĩ đến việc đó…đúng…nghĩ tới đứa con sau này sẽ ra đời…nghĩ đến Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo vượt nguy hiểm tới đây vì nàng…nàng phải trở về, mang theo đứa con đi khỏi nơi này, gặp lại hắn…

Tiếng đàn u sầu khiến tâm Ngân Lưu Nhân thấy đau đớn, nàng đang nghĩ đến nam nhân kia, hắn biết.

Ngân Sầm Nhân nhìn nữ tử đang gảy đàn trước mặt, thật bi ai, nặng tình…sững sở rồi hơi giật mình…không phải nàng rất cao ngạo lạnh lùng sao? Sao lại có thể gảy ra khúc đàn khiến người khác muốn rơi lệ?

Giai điệu đau buồn, nỗi xót xa thời khắn đó khiến Phấn Hồng, Hồng Tham đều rũ tròng mắt xuống. Nữ tử như vậy vốn phải được nâng niu trong tay, nhưng sao lại đau thương đến như vậy…

Tử Vân nghe xong, hoàn toàn sững sờ, trong đầu nghĩ đến lần đầu tiên được gặp tiểu thư, hai người ở tại trúc viện hoang vắng, sau đó thấy tiểu thư trêu đùa nàng, rồi ra khỏi vương phủ, gả cho cô gia, lúc cô gia bị hãm hại…nỗi đau tới tận xương tuỷ của tiểu thư…. tiểu thư chịu đựng mọi đau đớn thống khổ để bảo vệ đứa con của cô gia…

Không biết từ lúc nào nàng đã rơi lệ…

“Đủ rồi…” lời nói của Ngân Lưu Nhân cất lên, thở hổn hển, hắn không muốn nghe thêm khúc đàn này một chút nào nữa.

“Tham kiến thái tử điện hạ” hạ nhân quỳ trên mặt đất thỉnh an cũng không thể ngừng được tiếng đàn của Lộ Tùy Tâm. Tiếng đàn vẫn còn tiếp tục.

Ngân Lưu Nhân bước nhanh lại gần đó, ngăn lại tiếng đàn…

Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngân Lưu Nhân, trong mắt khó nén nổi căm hận.

“Nàng…” Ngân Lưu Nhân tránh ánh mắt của nàng, hắn vốn biết nàng hận hắn vậy mà vẫn không muốn nhìn thấy ánh mắt như thế.

Lộ Tùy Tâm đứng lên đi về phía phòng, nàng cố gắng để không nghĩ đến nhưng lại càng nhớ tới thời gian đau khổ đó, cho nên không thể khống chế nổi bản thân.

Ngân Sầm Nhân cũng lấy lại tinh thần, lắc đầu, hắn mà cũng thấy chua xót vì khúc đàn đau thương này?

Chẳng phải hắn tới tìm nữ nhân này để tính sổ sao? Nàng chạy tới trà lâu của hắn, lại còn nói không thích ăn điểm tâm ở đó, làm cho bây giờ mọi trà lâu trong Long thành đều đang chê cười hắn. Vậy mà vì sao lại đắm chìm trong tiếng đàn tại đây không thể tự kiềm chế nổi mình?

Nghĩ như vậy Ngân Sầm Nhân cố hết sức lắc đầu, thật đúng là quái lạ.

Đi vào trong phòng khách, ngồi lên ghế, nhìn người vẫn đang lạnh nhạt ngồi đó, cất lời hỏi mang theo ý trách cứ: “Ta muốn hỏi hoàng tẩu, điểm tâm ở trà lâu khó ăn như vậy sao?” Nói xong liếc qua nhìn nhị hoàng huynh, may thay sắc mặt huynh ấy vẫn không có gì đáng lo cả.

Lộ Tùy Tâm lạnh nhạt liếc nhìn Ngân Sầm Nhân, rồi lại chuyển qua Ngân Lưu Nhân. Chẳng bao lâu sau, hắn có bình tĩnh như vậy được nữa hay không?

“Hôm nay ra ngoài đi dạo?” Ngân Lưu Nhân khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

“Thái tử biết sao còn phải hỏi?” May mà nàng đã sớm biết hắn cho người đi theo, bằng không ngày hôm nay quả thực khó mà liên lạc với hai người họ.

“Tại sao không đợi ta cùng đi?” cẩn thận đánh giá sắc mặt của nàng, xác định không có gì kì lạ thì mới từ tốn nói.

“Không dám”

Ngân Sầm Nhân thật sự không hiểu vì sao nhị hoàng huynh lại có thể bình tĩnh chịu được tính tình lạnh lùng đó “Hoàng tẩu không thừa nhận thì cũng nên giải thích mới ta một chút chứ”

Lộ Tùy Tâm nhìn Ngân Sầm Nhân: “Chẳng lẽ không nói không được?”

“Việc này…” vấn đề hắn muốn hỏi là điểm tâm trong trà lâu của hắn khó ăn như vậy sao?

“Ta mệt rồi, các người cứ ngồi nói chuyện tiếp đi, ta đi nghỉ” Đứng dậy, Lộ Tùy Tâm đi về phía phòng ngủ.

Ngân Sầm Nhân há hốc mồm lần thứ hai, hắn đáng ghét như vậy sao? tốt xấu gì hắn cũng là một Vương gia, ít nhất nàng cũng không nên coi thường hắn như vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment