Nhắm hai mắt lại, hàng lông mi khẽ chớp ép cho nước mắt tuôn rơi, chiếc mặt nạ lạnh lùng bị xé tan trong khoảnh khắc, Tiếu Vũ Hàm nắm chặt một góc chăn, khóc không tiếng động. Cha mẹ mất sớm, khiến cho từ nhỏ cô đã trở nên kiên cường, khổ sở hay mỏi mệt gì cũng đều không đánh gục được cô, đã bao nhiêu năm trời không nhỏ một giọt nước mắt, thì ra, tất cả nước mắt của cô đều chỉ có thể vì một mình Dạ Ngưng mà rơi.
Dạ Ngưng liếc nhìn Tiếu Vũ Hàm, cắn môi, cố chịu đựng nỗi đau đớn âm ỷ nơi hạ thân, gian nan đứng dậy từ sô pha.
Cố hết sức cúi người, Dạ Ngưng nhặt lấy quần áo bị ném lung tung trên mặt đất, quay lưng về phía Tiếu Vũ Hàm, yên lặng mặc lên người.
Thanh âm tiếng vải ma sát với cơ thể truyền tới tai Tiếu Vũ Hàm, cô chậm rãi mở mắt.
“Em đi đây, Vũ Hàm.” Đơn giản mặc xong xuôi quần áo, Dạ Ngưng lưu lại một lời cuối cùng, thanh âm của nàng rất thấp, lộ ra vô hạn bi ai.
Hô hấp của Tiếu Vũ Hàm có chút dồn dập, bàn tay siết chặt lại, muốn nói “đừng đi”, lại thế nào cũng không nói được nên lời.
Đợi khoảng một phút đồng hồ, Dạ Ngưng vẫn không nghe được những lời mình muốn, thở thật dài, nàng đứng dậy, chậm rãi bước đi.
Mỗi một bước tiến tới, trái tim đều nhói lên, hy vọng cũng theo đó mà từng phần tan biến, thẳng đến khi cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, Dạ Ngưng cũng vẫn không nghe được những lời muốn níu giữ.
Được rồi…cứ như vậy đi.
Như một cơn gió chạy ra khỏi tiểu khu, chạy rất nhanh, thẳng đến khi nỗi bi phẫn trong lồng ngực bị từng luồng không khí lạnh lẽo tràn vào thay thế, thẳng đến khi nước mắt trên mặt bị từng ngọn gió buốt giá thổi rơi xuống, Dạ Ngưng mới dừng bước, thở hổn hển từng hơi, Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn ánh đèn đường lóe lên, trong mắt lại một màn ảm đạm.
Mất rồi, vẫn để vuột mất, như vậy cũng tốt, không quấn lấy cô ấy nữa, để cho cô được tự do, cứ coi như tất cả đều chưa từng xảy ra đi.
Một đêm ấy, Dạ Ngưng không biết mình đã vượt qua thế nào, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, ngày hôm sau tỉnh lại, ôm sách đi học, nhưng mà trên bục giảng ấy người nàng yêu nhất đã không ở đó nữa. Nhưng ngày tháng vẫn phải tiếp tục, Dạ Ngưng cũng học được cách điều chỉnh, nỗ lực khiến cho công việc lu bù bận rộn cả lên.
Chỉ là, cho dù nơi sân trường đã không còn bóng dáng người ấy nữa, không còn nụ cười mỉm quen thuộc kia, Dạ Ngưng vẫn sẽ đau lòng, đôi khi cái gì cũng không làm, nàng sẽ ngơ ngác nhìn bục giảng mà ngẩn người, sẽ nhớ tới ký ức lần đầu tiên hai người gặp gỡ, ấy là lúc nàng xem AV bị bắt được, sẽ lại một mình ngẩn ngơ cười. Đáng sợ tới mức mọi người ở bên cạnh đều cảm thấy như nàng bị cái gì nhập vào, đều tránh ra xa xa.
Mà nỗi đau lòng ấy, theo ngày tháng trôi qua, dần dần biến thành không cam lòng cùng căm hận…
Đã từng yêu, lại buông tay như vậy, nàng không cam lòng, nàng hận, hận Tiếu Vũ Hàm tuyệt tình. Xóa tất cả tin tức có liên quan tới cô, muốn hoàn toàn cách ly Tiếu Vũ Hàm ra khỏi cuộc sống của mình, chỉ là càng làm như thế, lòng càng thêm đau đớn.
Sau khi hai người chia tay được hơn một tháng chính là sinh nhật của Dạ Ngưng, từ sáng sớm lão Đại đã tỏ vẻ đầy hứng khởi chúc mừng nàng: “Chúc mừng nhé, lão Tứ, già thêm một tuổi.”
“Cút.” Dạ Ngưng quẳng cái liếc mắt xem thường qua, lão Đại cười tủm tỉm sán lại, nhìn nàng chằm chằm: “Lão Tứ, mày nói xem lần này tao tặng mày cái gì thì được nhỉ? Thuốc chống muỗi nhé, tao nhớ là mày hay bị muỗi đốt lắm mà, tao mua một thùng cho mày nhé.”
“……Lão đại, giờ là mùa đông, tao cám ơn mày.” Dạ Ngưng tức đến chết mất, nhưng trong lòng lại như có từng dòng nước ấm chảy qua, những ngày không có Tiếu Vũ Hàm, cũng chỉ có lão Đại làm bạn bên cạnh.
Bởi vì lão Đại quá lo lắng cho Dạ Ngưng nên khiến cho bạn trai của lão Đại làm loạn lên đòi chia tay, lúc ấy lão Đại lạnh lùng liếc hắn một cái, trực tiếp gật đầu đồng ý, lần này thì tên bạn trai xù lông, mắng một câu Pha Li* chết tiệt rồi che mặt chạy. Lúc ấy Dạ Ngưng lúng túng chết được, bảo lão Đại đuổi theo bạn trai đi, kết quả là lão Đại lại lạnh nhạt buông một câu: “Hắn đàn bà lắm, nên sớm chia tay mới phải, trước kia là vì sợ hắn khóc, giờ thì lại cảm thấy chúng ta nên có phúc cùng hưởng, cùng nhau thất tình.”
(*chẳng hiểu Pha Li ở đây là cái khỉ gì, có thể là biệt danh của lão Đại hay từ nghĩa bóng nào đó)
Lúc ấy Dạ Ngưng hoàn toàn hết chỗ nói, nhưng lão Đại lại không để ý tới nàng, cứ ngày ngày chờ Dạ Ngưng tan tiết học, không có việc gì liền mang nàng đi đến mấy quầy hàng gần đó ăn uống linh tinh, thật sự Dạ Ngưng không cảm thấy cô thất tình một chút nào.
“Đúng rồi, lão Đại, ba mẹ tao bảo tối nay mày về nhà tao, cùng nhau ăn sinh nhật.” Dạ Ngưng bỏ qua vẻ mặt tự đắc của lão Đại, mở miệng mời.
Lão Đại vui vẻ gật đầu, nói: “Tao biết cô chú còn có lương tâm hơn mày mà.”
“……”
***
Buổi tối lão Đại lái xe ôm một thùng thuốc chống muỗi đúng giờ đến nhà Dạ Ngưng báo cáo, mẹ Dạ Ngưng nhìn cái thùng trong lòng lão Đại mà dở khóc dở cười, Dạ Ngưng tiến lên giúp lão Đại đặt thùng xuống, thuận tiện đá cô một cái.
Đồ ăn rất thơm, cộng thêm bánh ngọt cùng ánh nến ấm áp, trái tim nhức nhối của Dạ Ngưng cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Chỉ là lúc thổi tắt ngọn nến, khi hai tay chắp lại một chỗ để ước nguyện, Dạ Ngưng vẫn nghĩ tới người kia……
Đèn bật lên, nghe ba mẹ cùng lão Đại hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật, Dạ Ngưng miễn cưỡng cười cười.
“Ăn cơm đi, ăn cơm.” Mẹ Dạ Ngưng rất vui vẻ, nghĩ tới việc Dạ Ngưng từ một cục thịt được mình nuôi dưỡng đến lớn như vậy, khỏi phải nói tự hào miễn bàn.
“Gì chứ, khui chia rượu vang của tôi đi.” Ba Dạ Ngưng cững không cam tâm rơi lại phía sau, cầm lấy chai rượu, nịnh nọt rót cho Dạ Ngưng.
“Đến đến đến, chúc chúng ta sống dài lâu.” Ba Dạ nói, vài người liền cười giơ chén, Dạ Ngưng ngửa đầu, một ngụm uống cạn.
“A, Ngưng Ngưng, đây là rượu chứ có phải nước đâu, con uống nhanh như vậy làm gì?”
“Sinh nhật con mà, phải vui vẻ chứ, lại một ly nào.” Dạ Ngưng giơ chén cười nhìn ba, mẹ nàng thở dài, nhìn về phía lão Đại. Lão Đại chột dạ quay đầu, bác đừng nhìn con mà, cái gì con cũng không biết.
Dạ Ngưng một ly lại một ly uống đến thống khoái, ba Dạ cùng mẹ Dạ qua mấy lượt liền chịu không nổi, dìu nhau đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, lão Đại ở một bên vui vẻ gặm chân gà, căn bản sẽ không thèm quản Dạ Ngưng. Quản nàng để làm gì, mượn rượu tiêu sầu lại càng sầu, đến lúc ấy mà lại vẫn uống nhiều nữa thì hẵn đánh cho nó một cú.
“Lão Đại!”
Lão Đại không thèm quan tâm tới Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cũng không cứ thế mà buông tha.
“Sao nữa?” Lão Đại cau mày nhìn Dạ Ngưng, cái gì đây, còn muốn mượn rượu giả điên đùa bỡn mình?
Dạ Ngưng uống đến mặt mũi đỏ bừng, miệng lưỡi cũng có chút lớn mật: “Tao không hiểu được, vì cái gì mà một thanh niên tốt như tao mà Tiếu Vũ Hàm cô ấy lại không muốn.”
Vai lão Đại khẽ run lên, thở dài, an ủi: “Coi như hết đi, lão Tứ, cái gì đã qua thì cứ để nó qua, đừng cứ mãi rên rỉ không buông như thế. Mày cũng đừng hận cô Tiếu như vậy, thế nào tao cũng cảm thấy cô ấy có điều gì khó nói thì phải, sao cô ấy có thể buông tay mày được, không có khả năng, phải!” Một tiếng “phải” cuối cùng là lão Đại tự động viên mình, lại cũng giống như động viên Dạ Ngưng vậy.
Dạ Ngưng lắng nghe mà lòng có chút lạnh, lắc đầu, lảo đảo đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Tao không thèm nghe mày nói nữa, tao đau đầu, nếu mày không có việc gì thì cứ ở lại, nếu còn có việc thì mau trở về trường đi.”
Dạ Ngưng và lão Đại đều như vậy, một chút khách khí cũng không có, lão Đại nghe xong liền gật đầu: “Mày đi nghỉ đi, tao đem đồ ăn còn thừa cho vào tủ lạnh, một lát nữa sẽ về trường, còn có việc.”
Dạ Ngưng nghe lão Đại nói xong liền cười cười, nói: “Lão Đại, mày thật sự đúng là con gái nhà lành mà, nếu tao là con trai thì chắc chắn sẽ cưới loại con gái giống như mày.”
Lão Đại hung hăng trừng mắt liếc Dạ Ngưng một cái, nhíu mày: “Mày mau cút đi cho tao.”
Dạ Ngưng cười cười, không nói nữa, say khướt đi về phòng, lão Đại nhìn chằm chằm nàng một hồi, thở dài.
Lão Tứ a, mày tội tình gì phải vậy chứ, không buông được, cũng không nên tự lừa dối chính mình rằng đã không còn yêu nữa, đây chẳng phải chính là tự đào hố chôn mình sao.
Đem đồ ăn trên bàn đổ vào trong hộp, đậy nắp lại rồi cho vào tủ lạnh, lão Đại lại lau qua cái bàn, ăn nốt miếng bánh ngọt còn lại, thế này mới đổi giày mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài hàng hiên hơi tối, hơn nữa lão Đại bị cận nhẹ, bởi vì nguyên nhân trang điểm nên không đeo kính, cho nên đi cực kỳ cẩn thận, bước chân lặng im như mèo, lúc đi xuống tầng một, lão Đại cảm thấy có chút không bình thường, nhíu nhíu mày: “Ai đó? Đi ra!”
Tên ngốc si tình nhà ai đây, dĩ nhiên lại theo dõi cô đến tận nhà lão Tứ! Trong lòng lão Đại đánh giá là vậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài xem.
Không có người đáp lại……
Ngất mất! Như thế nào mà mấy tên nam sinh mỗi lần theo đuổi cô đều đàn bà như vậy chứ, dám làm không dám nhận! Lão Đại ngà ngà say liền có chút nổi giận, đối với loại đàn ông không biết phân biệt tố xấu như thế này cực kỳ thất vọng, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đi về phía vách tường. Vừa đi vừa mắng, hôm nay ta mà không đá ngươi tàn phế, thì ta chính là Mộng không giữ lời!
Nhảy lên đá một cước về phía gần vách tường, rốt cục bức được một người lộ ra khóc sáng sủa, người nọ né rất nhanh, một tay bắt lấy chân lão Đại, một tay kia tóm lấy đầu gối cô, nhẹ nhàng đẩy một cái, lão Đại hét lên một tiếng liền ngã xuống đất. Không đá người ta tàn phế, chính mình lại bị ngã đến tàn tạ, lão Đại xoa mông, ngẩng đầu lên nhìn, cả người liền cứng đờ.
“Cô, cô Tiếu –” Lão Đại không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm ở trước mặt, mới không gặp hơn một tháng, cô Tiếu liền thay đổi hình dạng toàn bộ. A, hình dung thế nào nhỉ, chính là hai chữ mà lão Tứ thường nói, đúng, đúng, ngự tỷ!
Tiếu Vũ Hàm gầy đi nhiều, mái tóc dài được buộc lên cao cao, trên người khoác một chiếc áo lông mỏng cổ chữ V, bên ngoài khoác một chiếc áo gió cài nút bằng sừng của Anh, quần tây đen dài, lại phối hợp với biểu tình lạnh như băng trên mặt cô, so với trước kia hoàn toàn là hai người mà……
“Cô là đến thăm lão Tứ?” Lão Đại thấy Tiếu Vũ Hàm không có ý tứ kéo mình lên, liền tự mình xoa mông đứng dậy.
Tiếu Vũ Hàm liếc cô một cái, lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Đi ngang qua?
Lão Đại cười đến tí sặc, hơn nữa có chút men say, liền ôm bụng chỉ vào Tiếu Vũ Hàm: “Cô Tiếu, cô đùa gì thế? Cô đi ngang qua tiểu khu này, chà, em biết cô muốn gặp lão Tứ mà, vừa rồi nó còn nhắc về cô với em, cô mau lên đi, nó nhìn thấy cô chắc chắn sẽ vui chết được. Nó –”
Tiếu Vũ Hàm vẫn không nói gì, trên mặt phủ một tầng băng sương, hai tay khoanh trước ngực nhướn mày nhìn lão Đại, chỉ một chút như vậy, lời kế tiếp lão Đại định nói liền lập tức được nuốt trở lại toàn bộ: “Ha ha, ha ha……Đi ngang qua, đúng vậy, người này thật đúng là đi ngang qua một nơi hay ho nha……”
_Hết chương 80_