Thật Ra Tôi Không Ngốc Chút Nào

Chương 8

[NGOẠI TRUYỆN]

=======

1.

Sau chuyện này, sự nghiệp giả nghèo của tôi thất bại hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều đã biết tôi là con gái của ông trùm hải sản.

Tôi hỏi bố tôi.

“Giờ con giả nghèo thất bại rồi, việc hòa hợp với tập thể lại càng khó khăn hơn phải không?”

Bố tôi khẽ hỏi mẹ tôi với vẻ mặt lo lắng.

Nói rằng bé ngoan ngốc như vậy, bị con sói nhỏ Cố Việt kia nhắm tới mà lại chỉ để ý đến việc mình có hòa hợp với tập thể được hay không, phải làm sao bây giờ?

Tôi nghe xong thấy không phục lắm.

Để chứng minh rằng tôi không hề ngốc, tôi quyết định cuối kỳ phải thi được hạng nhất, làm cho ba tôi bất ngờ!

2.

Bởi vì tôi không cần phải đi nhặt ve chai để giả nghèo nữa.

Thời gian rảnh còn lại tôi chỉ thích vùi đầu trong thư viện.

Nhưng mà thường xuyên có người tới làm phiền tôi.

Ví dụ như bây giờ, khi tôi vừa mới chuẩn bị làm bài.

Một nam sinh cao lớn với gương mặt tỏa nắng ngượng ngùng ngồi đối diện tôi.

Anh ấy đưa cho tôi một chai trà sữa và một bức thư tình.

Anh hơi xấu hổ mở miệng.

“Em có thể nhận lấy nó được không?”

Tôi vốn định từ chối, từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi tuyệt đối không được tùy tiện nhận đồ người khác cho mình, đặc biệt là đồ ăn thức uống.

Nhưng từ vẻ mặt của nam sinh này, tôi thấy anh ấy thực sự rất rất mong chờ.

Do dự một chút, tôi vẫn gật gật đầu.

Tôi vừa mới duỗi tay ra nhận đồ.

Cũng chưa kịp nói câu nào.

Ngay lập tức có một bóng người thở hồng hộc chạy tới bên cạnh tôi.

Là Cố Việt.

Cậu ta nôn nóng nói với tôi: “Thất Thất, cậu nhận đống đồ này thật à? Cậu trả lại mấy thứ đồ này cho anh ta có được không?”

Tôi lắc lắc đầu, đang định giải thích.

Nam sinh kia thấy tôi nói vậy liền nhìn tôi với vẻ mặt vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa kích động.

Mà Cố Việt thì ngược lại, đôi mắt sâu thẳm bỗng chốc trở nên ảm đạm, vẻ mặt hơi đau lòng.

Giọng nói trầm thấp mang theo cả sự khó chịu.

“Cậu thích anh ta?”

3.

Tôi lắc đầu nghi hoặc.

“Không thích.”

Sắc mặt Cố Việt trở nên vui vẻ, lập tức hỏi: “Vậy vì sao cậu lại nhận lấy chúng?”

Tôi cảm giác được sự hoang mang của bọn họ.

Thành thật hỏi: “Không phải bạn học này mới bắt đầu kinh doanh bán trà sữa sao? Ba mình từng nói phần lớn mọi người đều gặp khó khăn khi bắt đầu kinh doanh, mình nghĩ rằng với thân phận là bạn học, làm sao đi chăng nữa mình cũng nên ủng hộ một chút.”

Nói xong, tôi hỏi nam sinh kia.

“Đúng rồi, ly trà sữa này hết bao nhiêu tiền? Mình có thể quét mã thanh toán không?”

Trước biểu cảm đờ đẫn của nam sinh.

Phụt!

Cố Việt không nhịn được cười một tiếng.

Cậu ấy thấy tôi đang nhìn mình.

Cậu liền vội vàng thu lại tươi cười, nói với nam sinh kia: “Mình sẽ trả tiền trà sữa cho Thất Thất. Người anh em, cậu kinh doanh cũng không dễ dàng gì, như vậy đi, cậu còn trà sữa ở đâu, mình nhân tiện mua thêm vài ly ủng hộ cậu.”

Vừa nói cậu ấy vừa vòng tay qua vai của nam sinh kia, vững vàng kéo thân thể cứng đờ của nam sinh kia đi.

Cố Việt vừa đi một lúc đã quay trở lại.

Khi nhìn thấy bức thư ở trên bàn, cậu ấy ngập ngừng hỏi tôi.

“Thất Thất, cậu không tò mò bên trong bức thư viết gì sao?”

Tôi lắc đầu, nghi hoặc hỏi cậu ấy.

“Vì sao lại phải tò mò, trong thư chắc là viết một vài câu cảm ơn chúng ta đã ủng hộ việc buôn bán của họ thôi.”

Cố Việt sửng sốt hai giây, sau đó vội vàng gật đầu.

“Đúng đúng đúng, chỉ là lời cảm ơn thôi, đều giống nhau cả, không có gì hay để xem hết, để mình giúp cậu vứt đi?”

Tôi không từ chối, lúc đầu tôi cũng định khi rời khỏi thư viện thì tiện thể ném nó vào thùng rác.

4.

Chỉ là một lần tôi được người ta “chào hàng” trà sữa ở thư viện mà thôi.

Vậy mà bất cứ khi nào Cố Việt không có tiết học, cậu ấy hầu như sẽ đi cùng tôi.

Khi có cậu ấy, không có ai tới làm phiền và hỏi tôi xem một số túi xách, vòng cổ hay giày là hàng thật hay giả.

Càng sẽ không có nam sinh bán đồ uống.

Tôi cảm thấy rất dễ chịu.

Chỉ là không quen một chút, mỗi lần ngẩng đầu tôi đều có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp giống như những vì sao của Cố Việt nhìn về phía tôi.

Thấy tôi nhìn mình, cậu ấy còn cười với tôi rất… dịu dàng?

Học kỳ sẽ kết thúc trong vòng một tuần nữa.

Hôm nay, tôi vừa xem sách xong, ngẩng đầu lại đụng phải cặp mắt của Cố Việt.

Cuối cùng tôi không thể nhịn nữa, hỏi cậu ấy.

“Bức tượng đài phun nước hình búp bê ôm cá mà tôi đã làm hỏng trong trang viên của cậu khi còn nhỏ, nó đã tốn bao nhiêu tiền để xây dựng?”

Đầu óc Cố Việt nhất thời trống rỗng, sau đó ngây ngốc trả lời.

“Khoảng hai mươi vạn. Làm sao vậy?”

(Có hơn 650 triệu vnd thoi à:>.)

Tôi hiểu ý gật đầu.

“Mình về đến nhà sẽ chuyển tiền cho cậu, cậu không cần phải sợ mình bỏ chạy không đền tiền mà nhìn chằm chằm vào mình như vậy, mình phải làm bài kiểm tra. Mình cảm thấy bài kiểm tra còn hơn quan trọng hơn hai mươi vạn.”

Cố Việt không giữ được nụ cười trên mặt.

Như sét đánh giữa trời quang hỏi tôi.

“Cậu nghĩ mình đi theo cậu suốt ngày vì đang đòi nợ á?”

Tôi nghi hoặc.

“Không phải sao? Vậy thì tại sao cậu lại lãng phí thời gian học tập để đi theo mình?”

Người Cố Việt tê dại.

Bầu không khí có vẻ không đúng lắm.

Cậu ấy im lặng một hồi lâu, thất thần rời đi.

05.

Sau khi Cố Việt rời đi, tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mà tôi đọc sách cũng chẳng vào nữa.

Trong lòng tôi cũng thấy khó chịu không tả nổi.

Tôi cứ mãi nghĩ đến ánh mắt đau lòng của Cố Việt khi cậu ta nhìn tôi lần cuối trước lúc rời đi.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được thứ cảm xúc buồn bực như thế này ở trong lòng.

Tôi không biết nên làm gì, thơ thẩn đến 9 giờ tối rồi lại quay về ký túc xá.

Rửa mặt xong, tôi nằm trên giường muốn ngủ, nhưng nhắm mắt lại mà vẫn không tài nào ngủ nổi.

Trong đầu tôi chỉ toàn là Cố Việt.

Tôi bỗng nhớ ra là vẫn chưa chuyển hai mươi vạn cho cậu ta.

Nhanh tay đi lấy điện thoại rồi chuyển tiền qua.

Sau khi chuyển xong, Cố Việt ở đầu bên kia mãi chẳng có phản hồi gì.

Mà cũng không nhận tiền tôi chuyển tới.

Tôi nhìn khung chat lâu ơi là lâu, lâu đến mức sắp ngủ được luôn rồi.

Ting.

Một tin nhắn được gửi tới.

Là tin nhắn của Cố Việt.

Cậu ấy hỏi tôi một câu.

“Thất Thất, cậu có người mình thích chưa? Thích theo kiểu yêu đương nam nữ ấy.”

Tôi nhìn tin nhắn trên màn hình, đơ toàn tập.

Thích theo kiểu yêu đương á?

Nghĩ lại thì, kể từ lúc có kí ức tới giờ, trừ người thân ra hình như tôi chưa từng thích ai cả.

Lại càng chẳng nghĩ đến việc muốn yêu đương với ai.

Nhưng mà kỳ lạ thay, khi nghĩ đến hai chữ yêu thích thì điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi lại là Cố Việt.

06.

Tôi hỏi Cố Việt.

“Thích là cảm giác như thế nào?”

Cố Việt trả lời lại rất nhanh.

“Thích là trong đầu sẽ không thể ngừng nghĩ đến cô ấy. Thích là muốn ở bên cô ấy cả ngày. Muốn ngắm nhìn cô ấy suốt ngày dài, muốn đối xử với cô ấy thật tốt, muốn cho cho cô ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất.”

Tôi lập tức nhận ra Cố Việt đang thích một người!

Lập tức hỏi cậu ấy: “Cậu có người mình thích rồi à?”

Một lúc sau Cố Việt mới trả lời tôi.

“Ừ, mình có người mình thích rồi. Khi còn nhỏ mình không biết cái gì là thích, chỉ là luôn có ấn tượng sâu sắc đối với cô bé vô cùng đáng yêu cứ quấn lấy mình đòi cưới cả ngày kia.”

“Xuyên suốt quãng thời gian mình trưởng thành, ba mẹ mình vẫn thường xuyên nhắc đến cô bé ấy. Nói em ấy rất ưu tú, mới có mười hai tuổi mà đã đạt giải nhất cuộc thi violin ở các trường tiểu học và trung học toàn quốc.”

“Ba mẹ mình nói em ấy càng ngày càng ưu tú, thành tích vượt trội lại còn xinh đẹp hiểu chuyện, tự nhiên hào phóng, nếu mình bớt quan tâm tới mấy thứ linh tinh, thành tích tốt bằng một nửa cô bé ấy thì tốt rồi.”

“Lúc ấy mình thực sự không phục, dù sao khi mình học cấp ba đã tự bán chương trình máy tính do mình nghiên cứu với giá hai trăm triệu Euro.”

“Mình tò mò muốn nhìn xem cô bé mạnh mẽ có thể tay không bẻ gãy đuôi cá, quấn lấy mình làm mình không cách nào thoát có thể thay đổi lớn đến mức nào.”

“Năm cô ấy học lớp 11, mình lén về nước, tìm đến trường học của cô ấy. Cho dù đã qua mười năm, mình liếc mắt một cái là nhận ra cô ấy ngay.”

“Lúc đó cô ấy vô cùng nổi bật trong đám đông. Rõ ràng cô ấy đang rất sợ hãi mà vẫn lấy hết can đảm giúp đỡ nữ sinh bị bắt nạt, vừa khóc vừa vung nắm đấm, hạ đo ván mấy tên lưu manh.”

“Lúc ấy mình liền nghĩ sao mà trên thế giới này lại có nữ sinh đáng yêu đến thế.”

“Mình ở trong nước một tháng, thường xuyên lén lút đến trường nhìn cô ấy. Càng nhìn cô ấy, mình lại càng không rời mắt nổi.”

“Có một lần, mình nghe thấy cô ấy nói nguyện vọng của cô ấy là trường đại học tốt nhất trong nước. Nghĩ đến thành tích của mình kém như thế, mình đành hổ thẹn rời đi.”

“Mình dùng thành tích thi đỗ trường đại học tốt nhất trong nước để xin ba mình điều động nội bộ về nước phát triển.”

“Mình được như ý nguyện, cuối cùng thì mình cũng có thể lấy thân phận là bạn học để quang minh chính đại ở bên cạnh cô ấy.”

07.

Tôi thẫn thờ nhìn những tin nhắn của Cố Việt gửi tới hết cái này đến cái khác.

Trong lòng sốc toàn tập.

Tôi hỏi cậu ấy.

“Người cậu thích là mình á? Muốn yêu đương với mình?”

Cố Việt lập tức trả lời.

“Đúng vậy. Thất Thất mình rất thích cậu. Trước đây mình luôn đi theo cậu không phải vì muốn cậu bồi thường tiền cho bức tượng điêu khắc, mà là vì mình thực sự muốn ở bên cậu.”

Tôi rất bối rối.

Trả lời cậu ấy.

“Nhưng mà, mình không biết bản thân mình có thích cậu hay không. Trước đây tần suất mình nhớ đến cậu không nhiều lắm, chỉ có hôm nay trong đầu mình luôn nghĩ đến cậu. Nhưng khi ở bên cậu mình cảm thấy rất thoải mái.”

Bên kia Cố Việt lập tức trả lời tôi.

“Cậu nhớ mình ấy hả?”

“Thất Thất, hay là chúng ta thử hẹn hò được không? Chính là kiểu hẹn hò cầm tay đi dạo, nếu như đến cuối cùng cậu vẫn không thích mình, mình sẽ đem nụ hôn đầu trả lại cho cậu?”

Tôi rất tò mò.

Lập tức hỏi cậu ấy.

“Cậu muốn trả lại nụ hôn đầu như thế nào?”

Cố Việt chỉ trả lời tôi với 2 từ.

“Đoán xem.”

08.

Lòng hiếu kỳ của tôi rất cao.

Muốn biết cậu ấy sẽ trả lại tôi nụ hôn đầu như thế nào, nên đã đồng ý cùng thử hẹn hò cùng cậu ấy.

Ngày hôm sau, cậu ấy đến đợi tôi ở dưới ký túc xá.

Trông có vẻ rất vui mừng.

Còn có vẻ cẩn thận, tay chân cũng lúng ta lúng túng.

Chúng tôi đi cạnh nhau trên đường đến thư viện.

Tay cậu ấy vài lần không cẩn thận chạm vào tay tôi.

Tôi hơi kéo khoảng cách với cậu ấy một chút, kỳ lạ là chúng tôi vẫn chạm tay vào nhau.

Tôi nghĩ một chút rồi liền nắm lấy tay của cậu ấy.

Ánh mắt cậu ấy hiện rõ vẻ kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi nói với cậu ấy: “Cầm như thế này thì tay sẽ không chạm tới chạm lui nữa. Hẹn hò rồi có thể cầm tay như vậy đúng không?”.

Cố Việt gật đầu lia lịa, vô cùng sùng bái mà nhìn tôi.

“Thất Thất, cậu thật sự rất thông minh.”

Trong lòng tôi rất tán thành, tôi vốn không ngốc.

Thực ra tôi biết thừa Cố Việt muốn cầm tay tôi.

Trên mặt Cố Việt không giấu được sự vui vẻ, tôi càng chắc chắn mình không đoán sai.

Đột nhiên nghĩ đến việc ba hay nói tôi ngốc, tôi quyết tâm phải giành được hạng nhất trong học kỳ này.

09.

Tôi vừa mới thi cuối kỳ xong.

Ba mẹ tôi đích thân tới đón tôi.

Thấy Cố Việt giúp tôi xách hành lý, ba tôi lầm bầm hai tiếng.

Sau khi bị khuỷu tay mẹ tôi làm cho gập người một cái, ba tôi ngay lập tức im bặt.

Đến khi tôi ngồi trên xe, ba liền nói với tôi.

“Bé ngoan, con đừng vì chút xíu ân cần thằng nhóc Cố Việt dành cho con mà bị nó lừa đấy.”

Tôi gật đầu: “Ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ không bị lừa đâu. Chẳng mấy chốc ba mẹ sẽ biết con thông minh thế nào!”

Thấy nụ cười gượng của ba, tôi lại càng chờ mong kết quả thi cuối kỳ lần này hơn.
Bình Luận (0)
Comment