Phiên ngoại:
Phàm là thứ ta muốn, dùng hết thủ đoạn cũng phải chiếm được.
Phụ thân nói ta tuổi còn trẻ, quá mức ngông cuồng. Ta không phản đối, ta là giáo chủ tương lai của Bạch liên giáo, dưới một người trên vạn người, ta có bản lĩnh để ngông cuồng.
Ta cố tình làm bậy vượt qua thời thơ ấu, đợi đến lúc vấn tóc, phụ thân rốt cục không nhìn nổi hành vi của ta, ông nói rằng chỉ có một thứ, ta chú định không chiếm được.
Ta khịt mũi coi thường.
Ông nói, trái tim thánh tử, vĩnh viễn không thuộc về ta.
Thánh tử vẫn luôn bị phụ thân giấu sau núi, mà ta xưa nay đều không có hứng thú với loại trẻ con chưa dứt sữa này, vẫn luôn không chú ý tới y.
Phụ thân nhìn ta đầy phức tạp, chậm rãi nói: "Con có biết thánh điển của bản giáo, Bạch Liên hoa bảo giám?"
Ta lắc đầu.
Phụ thân thở dài, thánh tử sinh ra là sẽ mê hoặc nhân gian, nếu con nhìn thấy nhất định cũng không phải ngoại lệ.
Ta xiết chặt nắm đấm, quyết tâm dù thế nào cũng phải đi gặp vị thánh tử khiến phụ thân giữ kín như bưng kia một lần, nhìn y điên đảo chúng sinh kiểu gì.
Ta khi đó còn không biết thiết lập "vạn nhân mê ngoại trừ vai chính" của thánh tử, nhưng mà ta biết phàm là thứ ta muốn, dù cho không chừa thủ đoạn nào cũng phải chiếm được.
P/s: Một số bạn không rõ giáo chủ có thích Hiểu Dao hay không nên mình nói rõ là có nhé, do anh giấu tốt thôi. Ảnh phúc hay muốn chết ấy chứ. Có thể anh không phải vai chính, vai chính là người xốc khăn voan của Hiểu Dao ấy. Hiểu Dao là vạn nhân mê nên ẻm có vốn (sắc đẹp) để tự kỷ và thiết lập của ẻm trong truyện là gây nên phong ba tranh đoạt cho thế gian, nhưng anh giáo chủ giấu em đi cho riêng mình rồi nên thôi toàn văn hoàn nha.
Đúng là đọc một lần thì có hơi rối, nhưng chú ý câu chữ thì sẽ dễ hiểu hơn đó