Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 34

Chu Kì Nghiêu ngửa đầu, nhìn con ngân long đang dừng trên không trung, ánh sáng xung quanh thân rồng chiếu sáng cả bầu trời tối tăm, nhưng chỉ trong chớp mắt, ngân long nhanh chóng lao xuống.

Mà từ một màn này, ngân long biến mất trong tầm mắt của Chu Kì Nghiêu, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng.

Chu Kì Nghiêu lấy lại tinh thần, kéo mạnh cương ngựa, nhanh chóng chạy tới nơi kia…..

Mà bên kia, từ khi ngân long đột nhiên xuất hiện, Chu Viêm và nữ tử đều ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt khi nhìn thấy ngân long xuất hiện, Chu Viêm nhìn ánh sáng màu bạc chói mắt kia, sâu thẳm trong ánh mắt lóe ánh sáng, bên trong có cảm xúc phức tạp, vừa có si mê, rồi có kính sợ sau đó hắn rất nhanh cúi đầu dấu đi, rồi lại luyến tiếc ngẩng đầu, lại nhìn lại.

Ngân long cũng lao xuống bên này, thân mình càng ngày càng nhỏ, tới phía dưới rồi, hầu như biến thành chiều cao của một người, sau đó ngân long cùng quấn theo Long Bạch Bạch đã hôn mê và nữ tử vào cùng một chỗ.

Nữ tử phát ra tiếng hét chói tai: “A——“

Chỉ trong nháy mắt, cũng không biết ngân long đã làm gì, sau khi buông ra, ngân long nhẹ nhàng quấn lấy Long Bạch Bạch bay lên không trung, dừng ở giữa không trung, từ trên cao nhìn nữ tử yếu đuối nằm trên đất.

Nữ tử ôm mặt phát ra tiếng thét chói tai, mà ngọc bội nàng vẫn cầm trên tay cũng bị móng vuốt rồng vung rớt, nhưng bay về chỗ Chu Viêm.

Chu Viêm lập tức nắm chặt, đây là thứ duy nhất để chủ tử khôi phục, mất mà kiếm lại được, nhất định phải bảo vệ.

Nữ tử thống khổ kêu gào trong Lệ Sơn trống rỗng có vẻ rất thê lương, nàng ôm mặt thét chói tai, như là ý thức được cái gì, mạnh mẽ buông tay lộ ra khuôn mặt đau đớn không thôi.

Nhưng dung mạo kiều mị lúc trước bây giờ già cả héo rũ mà mắt thường có thể thấy được, thân thể của nữ tử cũng nhanh chóng héo rũ cuộn mình ở nơi đó, duy nhất chỉ có đôi mắt giờ phút này tuy rằng vẩn đục, nhưng cũng là thứ duy nhất thể hiện tuổi trẻ.

Lại vẫn như cũ không hợp với khuôn mặt.

Lúc trước khuôn mặt quá mực kiều mĩ nên không hợp, hiện giờ là đôi mắt quá mực trẻ tuổi không hợp với khuôn mặt già nua.

Nữ tử chắc là đụng tới khuôn mặt toàn nếp nhăn, thống khổ thét chói tai, “Đem thứ đó trả lại cho ta! Trả lại cho ta! Đó là đồ của ta!”

“Đồ của ngươi sao?” ngân long quấn quanh trên người Long Bạch Bạch, đem người đưa tới giữa không trung, ánh sáng phát ra từ vảy rồng chiếu sáng khắp bốn phía, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt dữ tợn của nữ tử là sự tham lam điên cuồng.

Ngân long cười nhạo một tiếng, hắn vừa mới lấy lại mảnh vỡ, chuyện ba năm nay mà đối phương làm hắn cũng thấy được: “Long châu của ta sao lại biến thành đồ của ngươi? Ba năm trước đây ta bị thương nặng chạy tới vực sâu Lệ Sơn này, long châu bị vỡ thành nhiều mảnh, một phần ở trong vực sâu này, có một góc rơi ở bên cạnh, lúc ấy ngươi đi tìm chết nên tới nơi này, thấy một màn như vậy, ta tốt bụng đẩy ngươi từ đáy vực sâu ra bờ biển, biết được ngươi vì dung mạo mà khổ sở, ta nghĩ ta và ngươi cũng có duyên, liền dùng sức mạnh của một góc long châu đem dung mạo của người thay đổi một chút. Nhưng ngươi thật là tốt, thấy bảo bối của ta có chỗ tốt, liền trực tiếp thừa dịp ta lơ là liền đoạt đi, ta không thể ra khỏi vực sâu này, ba nam này người vì tránh né ta, lập tức gả xa, để cho ta không tìm được ngươi. Không chỉ có như thế, cũng không biết từ nơi nào biết một ít tà thuật, liền cảm thấy dùng máu của những người đẹp rót vào trong mảnh vỡ thì sẽ duy trì được dung mạo của ngươi, thậm chí càng đẹp hơn. Ngươi quá múc tham lam, dung mạo là trời sinh, một tấm lòng lương thiện mới là quan trọng, ba năm này ngươi hại nhiều người như vậy, ta không giết ngươi, đã là nhân từ.”

Nếu không phải hắn không được động sát nghiệt, hắn sẽ không tha cho nàng.

Nhưng bị tai vạ là không tránh khỏi…..

Trong nháy mắt hắn thu hồi thứ này, tất cả những thứ nàng làm lúc trước vượt quá sức chịu đựng của bản thân, một khi rời đi sẽ trở thành già cả, coi như là trừng phạt đúng tội.

“Không, đây là của ta, là ta nhặt được chính là của ta ! là của ta ! a a a ! » nữ tử bụm mặt thét chói tai nhào qua, thế nhưng cơ thể đã bị hư hao hầu như không còn, làm sao còn có thể nhào qua?

“Chu Viêm, làm cho cô ta điên luôn tránh cho cô ta đem chuyện của long tộc nói ra, nhưng khi trở về cũng đem những chuyện nàng đã làm nói ra cho mọi người biết, đem cả quản gia thông đồng làm bậy với nàng đồng thời xử lý luôn.”

Ngân long lạnh lùng dặn dò, Chu Viêm lập tức gật đầu, trực tiếp đi tới trước nữ tử này, lòng bàn tay đưa ra, đặt ở trên đỉnh đầu nữ tử này, miệng nữ tử phát ra thanh âm chói tai theo ánh mắt dần dần ngây ngốc liền biến mất, cuối cùng ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, trong miệng toàn là những lời điên rồ, “Của ta, là của ta…. Đều là của ta….. ta là người đẹp nhất thiên hạ, đẹp nhất…… »

Chu Viêm cảm thấy nàng rất ồn ào, trực tiếp không khách khí đánh hôn mê.

Loại mưu mô như vậy, nếu ở long tộc bọn họ, trực tiếp chặt ra đem đi cho thú ăn.

Đáng tiếc nơi này không phải, chỉ có thể dựa vào quy củ của người phàm.

Chỉ là ngay khi Chu Viêm đang định mang nữ tử này lên ngựa đưa trở về, chợt nghe xa xa có tiếng vố ngựa dồn dập chạy tới.

Chu Viêm lập tức cảnh giác, nhìn chủ tử vẫn quấn quýt bên tam điện hạ : « Chủ tử, ngươi về sơn động trước. » Chủ tử không tiện lộ diện, cũng không thể đi ra lâu, việc này vẫn là nên giao cho hắn là được.

« Không cần, là tới tìm A Liệt. » ngân long quấn Long Bạch Bạch càng chặt, một đôi mắt rồng khóa chặt thân ảnh đang nhanh chóng lao tới, trong đầu nghĩ tới cái gì, híp mắt, chờ Chu Kì Nghiêu tới gần, liền nói một câu không hiểu ra sao : « Chu Viêm, cho dù ta nói cái gì, cũng không được lên tiếng. »

« Hả ? » Chu Viêm sửng sốt, lại vẫn gật đầu : « Vâng. »

Mà bên kia, Chu Kì Nghiêu từ rất xa đã nhìn thấy ngân long dừng ở kia, cho tới khi không biến mất mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi càng tới gần, trong đầu Chu Kì Nghiêu lại trống rỗng, hắn nhìn chằm chằm vào ngân long kia, không thể tự hỏi.

Cũng không biết có phải là do tìm lâu hay không, giờ phút này gặp được, ngược lại lại có cảm giác gần gũi mà vẫn nhớ mong.

Rốt cục cũng tới gần, nhìn thấy ngân long vẫn đang lượn vòng ở trên không trung, màu sáng bạc ở quanh thân làm cho cả người hắn được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, nhìn ánh sáng chói mắt kia, trong đầu hắn trống rỗng, giống như lại nhớ tới ba năm trước sớm chiều ở chung…..

« Ngươi, ngươi rốt cục đã chịu xuất hiện. » Chu Kì Nghiêu lên tiếng, mới phát hiện giọng mình khàn khàn.

Chu Viêm đứng ở chỗ tối, lực chú ý của Chu Kì Nghiêu bị hấp dẫn toàn bộ, nên cũng chưa nhìn thấy hắn.

Chu Viêm kỳ quái liếc nhìn người này một cái, hắn nói bậy bạ gì với chủ tử vậy ? cái gì kêu rốt cục xuất hiện ? không phải ngay từ đầu chủ tử đã biết người phàm này ở cùng với tam điện hạ đó chứ ?

Chu Viêm nhìn khuôn mặt của Chu Kì Nghiêu, lại nhìn nhìn ngân long cách đó không xa, không biết vì sao đáy lòng lại nổi lên chua xót.

Ngân long vẫn quấn chặt lấy Long Bạch Bạch, vốn đang chờ Chu Kì Nghiêu, đối phương đột nhiên nói một câu như vậy, mắt thú của ngân long nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu, đột nhiên hiểu được cái gì, mạnh mẽ hạ xuống một chút.

Mà khi ngân long dựa vào càng gần, lúc này Chu Kì Nghiêu mới phát hiện Long Bạch Bạch bị quấn quanh, hầu như là trong nháy mắt, như là một chậu nước dội vào đầu, Chu Kì Nghiêu mạnh mẽ tiến lên : « Hắn làm sao vậy ? »

Ngân long quấn Long Bạch Bạch càng chặt, đột nhiên lên tiếng, « Không có việc gì, thế nhưng… ta coi trọng hắn. »

Mấy chữ cuối cùng vừa ra, Chu Viêm khó có thể tin muốn đi qua : hả ? hả ? chủ tử nói gì ? hắn coi trọng tam điện hạ ?

Nghĩ tới lời lúc trước chủ tử nói, miễn cưỡng đem lời kinh ngạc nuốt trở về : trách không được chủ tử phải dặn trước.

Chu Viêm cũng không ngốc, chắc là nghĩ tới cái gì, đồng tình liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu : đây là sự tra tấn linh hồn từ đại cữu tử, hy vọng người phàm này có thể chấp nhận.

Chu Kì Nghiêm cảm thấy hôm nay trái tim của mình đã bị đả kích quả lớn, ngay từ đầu đột nhiên nhìn thấy người mà mình đã tìm kiếm ba năm, kết quả lại nhìn thấy ngốc tử kia bị người nọ quấn lấy, sau đó chợt nghe thấy một câu như vậy.

Hắn khó có thể tin nhìn chằm chằm ngân long đang quấn quanh Long Bạch Bạch : hắn không phải nghe lầm đó chứ ? hắn nói cái gì ? coi trọng hắn ? coi trọng ai ? coi trọng ngốc tử kia ?

Đầu của Chu Kì Nghiêu đang trống rỗng bởi vì một câu này mà tỉnh lại : người hắn tìm lâu như vậy, thế mà vừa xuất hiện….. liền muốn cướp người của hắn ?

Trái tim của Chu Kì Nghiêu bởi vì câu này mà  hơi ngừng lại, hắn cau mày, vừa muốn nói gì, đột nhiên nhớ tới cái gì, cau mày nhìn ngân long này, rốt cục nhận thấy không thích hợp : « Ngươi….. ngươi không phải hắn ? » vừa rồi hắn bởi vì kinh ngạc và quá kích động, hơn nữa đầu óc trống trơn, lúc này tỉnh táo lại, rốt cục nhận ra không đúng, tuy rằng đều là ngân long, nhưng thanh âm không giống nhau.

« Ta không phải hắn ? vậy ta là ai ? » ngân long nhìn hắn, đầu đặt lên cổ Long Bạch Bạch, tư thế mờ ám.

Chu Kì Nghiêu bị một màn này làm cho đau mắt, càng cảm thấy không đúng, mạnh mẽ muốn tiến lên đem Long Bạch Bạch cướp về, kết quả có một người ngăn cản đường đi của hắn.

Chu Kì Nghiêu tập trung nhìn lại, lúc này mới nhận ra là Chu Viêm, đối phương nhìn hơi quen mắt, chờ nhìn rõ bộ dạng của Chu Viêm, Chu Kì Nghiêu rốt cục nhớ người kia là ai, không phải là ngươi ở trong sơn động thay nghiệp chướng kia đỡ một chưởng sao ?

« Là ngươi ? » Chu Kì Nghiêu lấy lại tinh thần ý thức được cái gì, trong đầu hiện lên hình ảnh nam tử ở trong sơn động cởi đồ của Long Bạch Bạch, lúc ấy đối phương cũng xích lõa nửa người trên, hắn nghiến răng  nghiến lợi, khi nhìn về phía ngân long, đáy mắt đã khôi phục bình tĩnh : « Ngươi rốt cục là yêu nghiệt gì, dám biến thành bộ dạng ngân long mê hoặc trẫm ? mau đem người trả lại cho trẫm, nếu không, đừng trách trẫm không khách khi ! »

Ngân long vốn là muốn đùa một chút với đệ tế tương lai, chợt nghe một câu như vậy, ngân long phẫn nộ liền phát ra một tiếng gầm, râu rồng bên miệng bởi vì tức giận mà cong lên : « yêu nghiệt ? ngươi dám gọi ta là yêu nghiệt sao ? »

Chu Viêm cũng khó tin nhìn qua, nếu không phải là người của tam điện hạ, bởi vì câu này hắn liền trực tiếp ra tay, giờ phút này nhìn tam điện hạ còn đang hôn mê bất tỉnh, lại nhìn Chu Kì Nghiêu bởi vì sốt ruột mà hai  mắt đỏ lên, hắn càng thêm đồng tình nhìn Chu Kì Nghiêu một cái : « ….. » vị huynh đài này, ngươi bảo trọng.

Ngân long vốn định thử một chút, xem người này đối với A Liệt như thế nào, không nghĩ tới thế nhưng nghe được một câu như vậy, hắn đường đường là đại thái tử của long tộc, ngoại trừ ba năm trước đây long tộc gặp chuyện không may cũng chưa bao giờ chịu thiệt như vậy ? yêu nghiệt ? tốt lắm.

Hắn thổi râu rồng, cuốn Long Bạch Bạch càng chặt hơn, trực tiếp lạnh lùng nói một câu : « Nếu ta nói ta biết ngân long ngươi tìm ba năm ở nơi nào, ta nói cho ngươi biết, ngươi đem vật nhỏ này tặng cho ta như thế nào ? trao đổi bằng nhau ? ngươi cũng không thiệt cái gì ? »
Bình Luận (0)
Comment