Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 91

Vân nhị ca cau mày khi bị Hình Ngạn Hoài kéo vào trong góc, mới vừa đứng tốt đang sửa sang lại cẩm bào bị lôi kéo liền nghe thấy một câu như vậy, nâng mắt liếc hắn: “thì sao? Có vấn đề gì sao?”

“Đúng là không có vấn đề, ta đã nói gì sao? Ngươi vội cái gì? có phải trong lòng còn nhớ thương hay không?” Hình Ngạn Hoài bị nghẹn không chịu được, nhìn hắn sửa sang lại quần áo, liền dứt khoát giúp hắn phủi phủi vạt áo, chỉ là chờ thu thập vạt áo xong, tay cũng không dừng lại, mà là từ từ đi xuống, cuối cùng dừng trên ngực Vân nhị ca, ngón tay cách cẩm bào vuốt một cái, ánh mắt như cười như không.

“Lo chuyện của ngươi đi? Có bản lĩnh này thì đi ma cung nhìn một cái, không chừng tiểu tình nhân trước kia của ngươi của sống đó.” Vân nhị ca đẩy tay hắn ra, da mặt tên này thật dày, hắn đã từ yêu cung trở về, vậy mà còn dám đuổi tới đây?

“Cái gì mà tiểu tình nhân chứ? Sao ta lại không biết? hơn nữa, Giác Hàn sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, lại đi ma cung sao? Ngươi là muốn nhập ma sao? Đương nhiên, nếu Giác Hàn muốn đi, vậy ta sẽ cùng đi với ngươi, thế nhưng hiện giờ làm yêu rất tốt có phải hay không? Ngươi là yêu, ta cũng là yêu, vừa vặn yêu cùng yêu…. Thật xứng mà.” Hình Ngạn Hoài đi tới gần, giọng nói càng ngày càng thấp, tới sát bên tai Vân nhị ca, hô hấp thổi vào da thịt hắn, làm cho thân thể Vân nhị ca cứng đờ.

“Ai xứng với ngươi chứ? Bốn vị trưởng lão tạm thời cho ngươi làm yêu chủ thật sự là mắt bị mù, sao lại không nhìn ra ngươi là người không biết xấu hổ như vậy?” Vân nhị ca quay đầu đi, muốn đẩy ra, lại bị nắm lấy cổ tay.

…..

Mà sau cây san hô cách đó không xa, Vân Bạch Liệt trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chỉ đi ra hít thở không khí, thế nhưng mà nhìn thấy một màn này, trước kia sao hắn không biết đại điện hạ còn có một mặt như vậy?

Nhưng rốt cuộc nghe lén không tốt, hắn liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, nhanh chóng rời khỏi theo hướng khác.

Chờ hai người đi xa, Vân Bạch Liệt chà xát vành tai, Chu Kì Nghiêu ở bên cạnh cũng hơi không yên lòng, Vân Bạch Liệt lấy lại tình thần nghiêng đầu liền nhìn thấy một màn này, duỗi tay đập đập: “Sao vậy? nghĩ cái gì vậy?”

Chu Kì Nghiêu liếc hắn một cái, liếc mắt nhìn bốn phía không có tân khách nào khác, liền dứt khoát kéo Vân Bạch Liệt vào trong góc, hai ngươi chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, mặt đối mặt sắp dán vào nhau, Chu Kì Nghiêu ôm lấy ngực mình: “đau lòng.”

“hả?” Vân Bạch Liệt không biết nhóc con này lại phát điên cái gì, “Đang tốt lành sao lại đau? Có phải ở dưới nước không quen không? Để cho ta coi coi, không phải đã cho ngươi tị thủy châu rồi sao?”

Trước kia Chu Kì Nghiêu xuống nước được là vì có long châu của hắn, hiện giờ long châu của hắn đã hoàn toàn khôi phục như cũ. hắn vì mang Chu Kì Nghiêu, một phàm nhân tới Đông Hải, liền đặc biệt chuẩn bị tị thủy châu cho hắn, chẳng lẽ tị thủy châu mất hiệu lực sao?

Kết quả, ngay khi Vân Bạch Liệt sốt ruột muốn kiểm tra thân thể Chu Kì Nghiêu, tay hắn vừa đáp lên, đã bị Chu Kì Nghiêu cầm cổ tay, trán đối phướng để lên người hắn, giọng nói uất ức ép tới rất thấp: “A Bạch, chúng ta đã bao lâu rồi không ở chung với nhau? Hôm nay là đại hôn của đại ca, bọn họ tú ân ái thì thôi đi, kết quả đi ra hít thở còn bị nhị ca tú ân ái, chắc là năm sau chúng ta có thể uống thêm một lần rượu mừng nữa. khi nào chúng ta cũng mở một lần tiệc rượu đi? Ngươi xem, ta ghen tới mức ngực rất đau.”

Ngay từ đầu, Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu làm sao, kết quả ra là như vậy?

Hắn liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu một cái: “ngươi thôi đi, lúc đại hôn chúng ta, ngươi cũng tú không ít, nên cần chi phải như vậy, con cũng đã có hai đứa, còn bày tiệc gì nữa?” đây không phải hồ đồ sao?

Kết quả liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu tiến sát tới, ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói: “Còn có thể mở mà.”

Vân Bạch Liệt hoài nghi liếc nhìn hắn: “hả???” bày cái gì? còn có thể bày cái gì? chẳng lẽ chờ tới hai trăm năm sau tới đại hôn của đại nhóc con và nhị nhóc con mới bày sao? Vậy hắn cũng từ từ chờ xem.

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu hắn, liền nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Chu Kì Nghiêu lộ ra nụ cười thâm ý: “không cần chờ hai nhóc kia, ở chỗ trẫm có một cách rất nhanh, chỉ cần một năm.”

Vân Bạch Liệt nhếch mày, hắn nhìn thấy nụ cười xấu xa này liền có dự cảm xấu: “….”

Quả nhiên, chợt nghe thấy tên nhóc này hớn hở nói: “nếu không chúng ta có thêm đứa thứ ba đi?”

Vẻ mặt Vân Bạch Liệt như nhìn người thiểu năng, thương yêu sờ sờ đầu của hắn: “ngươi xác định? Ngươi xác định ngươi nhịn được một năm, sau đó chờ trứng phá xác, sau đó lại cho uống sữa trong hai năm nữa? được, ngươi gật đầu ta cảm đoan không thành vấn đề.”

Chu Kì Nghiêu: “…” tính tính, quên đi, hắn đột nhiên cảm thấy như hiện giờ tốt hơn, thật sự rất tốt.

Vân Bạch Liệt bị vẻ mặt nghẹn của hắn chọc cười, thừa dịp hắn không chú ý liền thấp người xuống chui ra khỏi giam cầm, sửa sang lại quần áo một phen, “được rồi được rồi, hai nhóc chắc là đang tìm chúng ta.”

Chu Kì Nghiêu nhìn thân ảnh phía trước, màu mắt xâu thẳm: nhìn được mà không ăn được, khi nào mới lớn đây, con, các ngươi có thể nhảy lên trời có thể chui xuống biển, đã là người lớn rồi, khi nào mới có thể độc lập đây?

Hai nhóc cách đó không xa bị phu phu Vân Sùng Trạch ôm đi gặp tân khách đột nhiên hắt xì.

Đại nhóc con liếc mắt nhìn nhị nhóc con: này! Đệ đệ! Không phải vừa rồi ngươi không ăn được miếng điểm tâm kia nên mắng đai ca đó chứ?

Nhị nhóc con liếc hắn: ngươi làm ca, một miếng điểm tâm cũng không nhường ta, không biết xấu hổ!

Đại nhóc con: ta phá xác so với ngươi nhanh hơn một chút, sự tôn kính trưởng bối của ngươi đâu rồi?

Nhị nhóc con: ngươi là trưởng bối cái gì chứ?

Phu phu Vân Sùng Trạch ôm hai nhóc nói chuyện với tân khách, đột nhiên hai nhóc ở trong ngực một lời không hợp liền múa may móng chân, bắt đầu đánh nhau.

Phu phu hai người nhìn thấy hai con rồng con đang đánh nhau: “…..”

Tân khách xấu hổ mà không mất lễ phép cười cười: “Hai, hai vị tiểu điện hạ thật là, thật là hoạt bát.”

Vân nhị ca từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy một  màn này,  hắn nhanh chóng tiến lên kéo hai nhóc kia ra: “làm sao vậy?”

“ngao! Nhị bá! Đại ca ức hiếp long, ngươi xem ngươi xem, hắn cào ta! Nhị nhóc con rất uất ức!” tiểu hoa long liền nhào vào trong lòng Vân nhị ca, tìm kiếm an ủi.

Tiểu bạch long ôm đuôi của mình ở trong lòng Vân đại ca uất ức: “đại bá! Ngươi nói xem là nhị nhóc con giành điểm tâm với ta trước?”

Vân Sùng Trạch và Vân nhị ca liếc nhau, hai nhóc này sao lâu như vậy mà còn không đủ ăn sao? Sao mà vẫn còn tham ăn như vậy? Vân Sùng Trạch phải nói như thế nào? Giúp con này thì con kia sẽ làm ầm ĩ, vì thế hắn chăm chú nhìn lên: “hả, lão nhị miệng ngươi làm sao thế? Sao lại sưng như vậy?”

Vân nhị ca: “…..”

Hình Ngạn Hoài vừa muốn đi tới bên này, nghe được một câu như vậy liền yên lặng vuốt khóe miệng bị cắn rách của mình, yên lặng đi tới một hướng khác: vẫn là đừng vô giúp vui, lỡ như để Vân Sùng Trạch nhìn ra, sợ là chịu tội cuối cùng là hắn.”

Lúc Vân Bạch Liệt trở về liền nhìn thấy đại ca và nhị ca đứng rất xa, trong ngực bọn họ phân biệt ôm hai nhóc con nói chuyện với tân khách, mà vừa nhìn thấy hắn, hai nhóc ban đầu đều quay đầu không để ý tới nhau, liền vèo một cái quay đầu lại, rồi chạm mắt nhau cách đó không xa, hơi dừng lại, ngay sau đó, nhảy lên một cái, trực tiếp bay vào vòng tay của Vân Bạch Liệt.

Chỉ là nửa đường, hai nhóc bị Chu Kì Nghiêu tóm lại ôm vào trong lòng.

Chu Kì Nghiêu cực kỳ thuần thục kẹp hai đứa ở hai bên, từ trong ngực lấy ra đồ ăn đã chuẩn bị tốt, ném vào miệng hai nhóc, hai nhóc lập tức quên mất, nhanh chóng vui vẻ cười hì hì.

Đám người Vân Sùng Trạch yên lặng nhìn một màn này, lại nhìn tiểu yêu chủ nhỏ tuổi tham ăn: xem ra đại điện hạ còn phải làm tạm chức yêu chủ này rất lâu.

Mặc dù có tiền nhị công chúa quấy nhiễu một phen, nhưng tiệc mừng vẫn diễn ra thuận lợi, Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu ở Đông Hải mười ngày, rốt cục phải rời đi.

Lúc Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu cùng hai nhóc rời đi, là nhóm Vân Sùng Trạch cùng nhau qua tiễn, lần từ biệt này sợ là phải rất lâu mới có thể đoàn tụ.

Vân Bạch Liệt thực luyến tiếc, lại không buông được Chu Kì Nghiêu và hai nhóc, cuối cùng liền quyết định mỗi nửa năm sẽ trở về ở mấy ngày.

Chờ nhóm Vân Bạch Liệt trở về trong cung, tất cả đều như cũ, cũng không biết lời nói của Vân Bạch Liệt ở Đông Hải có dọa tới Chu Kì Nghiêu hay không, sau đó hơn mười năm Vân Bạch Liệt cũng không có thêm một quả trứng nào, mãi cho tới khi đại nhóc con qua hai mươi, Chu Kì Nghiêu liền trực tiếp truyền ngôi cho đại nhóc con.

Tuy rằng đại nhóc con so với yêu thì vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng hắn làm người cũng đã hai mươi năm.

Yêu lực của hắn mạnh, hằng năm đều thay đổi hình người, nhưng thật ra không có bị triều thần phát hiện, chỉ là hắn tiếp quản Đại Chu cũng không nạp phi, ngược lại bồi dưỡng một ít con cháu Đại Chu trong dòng tộc.

Mà nhị nhóc con sau khi đại nhóc con đăng cơ, liền nói với cả triều văn võ là đi dạo chơi khắp nơi, nhưng kì thật là bị đại điện hạ mang về yêu cung, bắt đầu bồi dưỡng làm yêu chủ.

Ngược lại là Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt nhàn rỗi, bọn họ bắt đầu đi du lịch khắp nhân gian, cho tới khi cảm nhận được tuổi thọ của Chu Kì Nghiêu tới gần, Vân Bạch Liệt cùng hắn trở về trong cung.

Dung mạo của hai người gần như không thay đổi, cả triều văn võ nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, Vân Bạch Liệt không nghĩ tới tuổi thọ của Chu Kì Nghiêu ở nhân gian lại ngắn như vậy. mấy năm nay nhị nhóc con ở yêu tộc một mực điều tra chuyện tiền tiện nhiệm yêu chủ, nhưng cũng không điều tra ra được gì.

Tuy rằng rất lâu trước đây Vân Bạch Liệt đã sắp xếp kế hoạch hết rồi, nhưng khi tới ngày này rồi, hắn vẫn rất lo lắng, hắn để đại nhóc và nhị nhóc con vội vàng trở về, tạm thời ở bên ngoài, trong đại điện chỉ có hai người bọn họ, Vân Bạch Liệt ngồi ở trước tháp, nhìn khuôn mặt Chu Kì Nghiêu hầu như không thay đổi gì, hắn cố gắng muốn che giấu nhưng vẫn không che được sự long lắng trong lòng, hắn cố gắng khàn giọng nói: “ngươi sẽ nhớ rõ ta phải không? Ngươi nếu không nhớ được, ta sẽ làm giống như lúc trước nói, như vậy…. như vậy…..”

Hắn vẫn là không thể nói ra những lời này, cuối cùng cúi người xuống áp trán vào Chu Kì Nghiêu: “ngươi nhất định phải nhớ rõ ta.”

Chu Kì Nghiêu cảm giác sự sống trong cơ thể đang dần dần thoát ra ngoài, hắn nhanh chóng nắm lấy tay Vân Bạch Liệt, giọng nói rất nhẹ, mỏng giống như tơ nhện: “A Bạch, cho dù…. Cho dù không nhớ được, nhớ rõ phải tới tìm ta, ta vẫn sẽ chờ ngươi.”

Vân Bạch Liệt hung ác ôm lấy hắn: “nếu ngươi không nhớ rõ, ta sẽ cướp ngươi mang về Đông Hải, sau này ngươi sẽ trở thành người của tam điện hạ ta, đừng mơ lại rời đi.”

Chu Kì Nghiêu rốt cục nghe được lời muốn nghe, ánh mắt nhìn Vân Bạch Liệt càng ngày càng mơ màng, nhưng cũng mang theo không muốn, cuối cùng thì thào một tiếng: “…. Được.” lập tức, nhắm mắt lại.

Mà khi hắn nhắm mắt lại, ánh sáng vàng trong cơ thể hắn lập tức tản ra, sau đó bay ra ngoài cung, Vân Bạch Liệt vẫn cố nén đôi mắt phiếm hồng cuối cùng không nhịn được, hắn liền đuổi theo, nhưng làm sao có thể mau bằng tốc độ của ánh sáng vàng kia, hầu như là trong nháy mắt liền biến mất ở phía chân trời xanh thẳm, hoàn toàn biến mất không thấy.

Hai nhóc liếc nhau, ôm lấy Vân Bạch Liệt: “phụ thân, sẽ tìm được thôi. Cha khẳng định sẽ ở yêu tộc chở chúng ta, chúng ta quay về yêu tộc đi….. sẽ tìm được mà.”

Sau khi Chu Kì Nghiêu băng hà chưa tới ba tháng, đại nhóc còn liền truyền ngôi cho người được chọn kế vị, sau đó ba người liền biến mất khỏi Đại Chu, không bao giờ xuất hiện nữa.
Bình Luận (0)
Comment