"Giờ con không được nghĩ ngợi lung tung, việc học là quan trọng nhất." Đàm Trà tiện thể cảnh cáo Việt Xán một câu, "Nghe rõ chưa?"
"Con không nghĩ gì cả." Việt Xán bất lực, giải thích đến cả tám trăm lần rằng mình không hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng Đàm Trà vẫn ngày ngày nghi ngờ cô có xu hướng yêu sớm. Vừa nãy cô nghe chăm chú là vì tò mò câu trả lời của Bạc Vãn Chiếu, khó mà tưởng tượng được Bạc Vãn Chiếu sẽ yêu đương.
Đàm Trà thấy phản ứng của Bạc Vãn Chiếu hờ hững, hỏi lại, "Không có?"
Bạc Vãn Chiếu thành thật đáp, "Vâng, tạm thời cháu cũng không có ý định nghĩ đến mấy chuyện đó."
Câu trả lời này cũng không khác mấy so với dự đoán của Việt Xán.
"Vậy cũng tốt. Cháu luôn có kế hoạch của mình mà." Đàm Trà ngẫm nghĩ, với tính cách của Bạc Vãn Chiếu, ít nhất phải đợi khi công việc ổn định rồi mới cân nhắc chuyện tình cảm, dù sao sự nghiệp mới là nền tảng và nguồn gốc của cảm giác an toàn. Bà hiểu rõ Bạc Vãn Chiếu không giống những cô gái khác, trên người Bạc Vãn Chiếu có quá nhiều ràng buộc và xiềng xích, lựa chọn quá ít, dù là ở cái tuổi đáng lẽ phải tự do tùy hứng nhất, cũng không thể tùy hứng được.
Việc dạy kèm kết thúc vào lúc chạng vạng, Đàm Trà vốn định giữ Bạc Vãn Chiếu ở lại ăn tối, nhưng Bạc Vãn Chiếu nói có việc bận nên không ở lại. Một mặt cô không muốn làm phiền Đàm Trà, mặt khác cô quả thực có việc, tối nay cô phải đến viện dưỡng lão ở phía tây thành phố một chuyến...
Tần suất cô đến viện dưỡng lão ngày càng ít, có lẽ, cô có đến hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
***
Đôi tay khô héo như dây leo quấn chặt lấy cổ, kéo người ta vào vực sâu tăm tối vô tận.
Bạc Vãn Chiếu giật mình tỉnh giấc trong cảm giác rơi tự do mạnh mẽ, bất an, tim đập thình thịch, cô nhìn chằm chằm trần nhà ố vàng nứt nẻ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tỉnh giấc từ cơn ác mộng đã trở thành chuyện thường ngày của cô.
Trời còn sớm, bầu trời vẫn chưa sáng hẳn. Bạc Vãn Chiếu biết mình không thể ngủ lại được, dứt khoát dậy rửa mặt. Chất lượng giấc ngủ của cô vốn dĩ đã rất tệ, dù có uống melatonin và thuốc ngủ cũng không mấy hiệu quả, ngược lại còn dễ gặp ác mộng hơn.
Hôm nay trời nắng, nhưng hơi ấm của ánh mặt trời không thể xuyên qua được vào trong phòng, bị sự lạnh lẽo cách ly bên ngoài, không khí trong phòng vẫn âm u ẩm ướt.
Bạc Vãn Chiếu rửa mặt bằng nước lạnh để k*ch th*ch thần kinh tỉnh táo. Cô đứng trước gương, ánh mắt dừng lại trên cổ, những vết thương chói mắt, sau một đêm, màu sắc đã đọng lại thành màu xanh tím nhức mắt.
Cô không mấy bận tâm, cũng không cố tình che giấu. Có lẽ từ nhỏ đã quen rồi, trên người mang đủ loại vết thương.
Buổi sáng sớm có thể làm được rất nhiều việc, Bạc Vãn Chiếu bận rộn đến hơn tám giờ, sau đó điện thoại nhận được một tin nhắn WeChat.
Cô suy nghĩ một lát, đứng dậy ra khỏi nhà.
Bạc Vãn Chiếu đi đến đầu ngõ, người gửi tin nhắn WeChat cho cô đã đến, người gọi điện thoại cho cô ngày hôm qua cũng là người này. Đối phương là bạn học cùng nhóm nghiên cứu với cô, học kỳ này có nhiều giao tiếp hơn.
Vì một vài lý do, Bạc Vãn Chiếu từ khi vào đại học đã không ở ký túc xá, luôn ẩn hiện như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hầu như không ai biết cô thuê nhà ở đâu. Mãi đến lần liên hoan nhóm nghiên cứu trước, mọi người cùng đi chung xe về, người khác mới biết cô sống ở khu dân cư gần trường.
"Tài liệu mang đến rồi đây..." Người đàn ông trẻ tuổi tay cầm cốc cà phê, ánh mắt dừng lại trên cổ Bạc Vãn Chiếu, anh ta đổi giọng, "Cổ của cậu sao vậy, bị thương à?"
"Không có gì."
"Trông có vẻ nghiêm trọng, chuyện gì vậy?"
Đối mặt với câu hỏi, phản ứng của Bạc Vãn Chiếu rất thờ ơ, đối phương cũng nhận thấy Bạc Vãn Chiếu không muốn nói, bèn hỏi tiếp: "Hôm nay cậu có rảnh không?"
Bạc Vãn Chiếu không hỏi nguyên do, trả lời thẳng "không rảnh".
"Cuối tuần cậu cũng không nghỉ ngơi sao, liệu cơ thể có chịu nổi không?" Người đàn ông lại đưa cà phê, "Tiện đường mua một cốc, thấy lần trước cậu cũng uống loại này."
Bạc Vãn Chiếu không nhận, mà đi thẳng vào vấn đề: "Cậu tìm mình có việc khác?"
"Cũng không có gì. Chỉ là, nếu cậu gặp khó khăn, có thể nói với mình, thấy một cô gái như cậu vất vả quá, nếu cần giúp đỡ gì thì..."
Bạc Vãn Chiếu biết người này, nghe nói là phú nhị đại, cô ngắt lời anh ta, "Tại sao cậu phải giúp mình?"
Nếu một người không dưng muốn cho bạn thứ gì đó, phần lớn là muốn lấy đi thứ gì đó từ bạn. Thực tế đã sớm dạy cho cô đạo lý này.
"Là bạn học, giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau, cũng là lẽ thường tình mà?"
"Cậu thích mình?" Bạc Vãn Chiếu câu nào cũng đi thẳng vào trọng điểm.
Đối phương thấy đã nói toạc ra rồi, cũng không vòng vo nữa, cười cười: "Cậu nhìn ra rồi à?"
"Khá rõ ràng." Bạc Vãn Chiếu bình tĩnh trả lời. Cô đã đoán được, nếu không người này cũng chẳng cần tìm đủ mọi lý do để gặp mặt. Hôm nay cô đến gặp mặt là muốn nói rõ mọi chuyện một lần.
"Được, vậy mình nói thẳng, mình thích cậu từ lâu rồi."
Việt Xán đứng ở góc khuất không ai chú ý, đã được một lúc rồi. Cô không ngờ vừa xuống xe đã bắt gặp cảnh tượng rắc rối khó gỡ này của Bạc Vãn Chiếu, hình như còn có người tỏ tình nữa?
Bên tỏ tình có vẻ rất tự tin: "...Có thể cho mình một cơ hội không? Cậu không cần phải sống vất vả như vậy, mình muốn chăm sóc cậu, thật lòng đấy."
Bạc Vãn Chiếu vẫn giữ vẻ mặt không vui không giận, lịch sự nghe đối phương nói xong, cô nhìn cốc cà phê trong tay anh ta, bình tĩnh nói: "Cậu cảm thấy hành động này của mình rất lãng mạn, rất thâm tình, còn đặc biệt có tinh thần hiệp sĩ, cậu nghĩ mình nên cảm động và biết ơn đón nhận tình cảm của cậu, sau đó yêu đương, được sưởi ấm được cứu rỗi, đúng không?"
Đối phương sững người.
Bạc Vãn Chiếu lạnh lùng nói: "Mình không cần những thứ này, cậu tìm nhầm người rồi."
Việt Xán chăm chú nhìn, thấy Bạc Vãn Chiếu đứng trong bóng râm không có ánh mặt trời chiếu tới, cô ấy nói chuyện trầm tĩnh và sắc bén, sống lưng thẳng tắp, tỉnh táo và kiên định. Bóng dáng nhìn nghiêng của cô ấy gầy guộc đến mức có vẻ như gió có thể thổi gãy, nhưng Việt Xán lại cảm nhận trực tiếp được thế nào là mạnh mẽ.
Kết thúc cuộc trò chuyện, đối phương chán nản rời đi. Bạc Vãn Chiếu vẫn đứng nguyên tại chỗ, đợi một lúc, cô ấy nhìn về phía Việt Xán, "Em còn định đứng đó bao lâu nữa?"
Việt Xán: "..."
Thì ra đã bị phát hiện từ lâu.
"Tôi không cố ý nghe lén, chỉ là tình cờ gặp thôi." Việt Xán bước về phía Bạc Vãn Chiếu, lập tức thanh minh cho mình. Hôm nay cô vừa xuống xe đã thấy Bạc Vãn Chiếu đang nói chuyện với người khác, không tiện lên tiếng làm phiền, thế là vô tình chứng kiến một màn tỏ tình diễn ra và thất bại thảm hại.
Bạc Vãn Chiếu nhướng mày nói: "Vậy là em có ý rồi?"
"Tôi..." Việt Xán chột dạ không nói được gì, đồng thời, sự chú ý của cô bị thu hút bởi vết thương trên cổ Bạc Vãn Chiếu, có vẻ khá nghiêm trọng, giống như bị ai đó cào mạnh.
Bạc Vãn Chiếu lại nhẹ nhàng bổ sung: "Không có ý trách em đâu."
Việt Xán: "Hả?"
Bạc Vãn Chiếu quay đầu nhìn về phía trước, "Đi thôi, chuẩn bị vào lớp."
Việt Xán lặng lẽ nhìn bóng lưng trước mặt, tiêu hóa câu nói vừa rồi, cô thất thần một lúc, Bạc Vãn Chiếu thật sự rất nuông chiều cô.
"Còn chưa đi sao?" Bạc Vãn Chiếu không quay đầu lại, nói thêm một tiếng.
"À." Việt Xán nhanh chóng đuổi theo.
Hai người sóng vai nhau đi vào con hẻm nhỏ. Việt Xán mấy lần liếc trộm vết thương trên cổ Bạc Vãn Chiếu. Da Bạc Vãn Chiếu rất trắng, trắng xanh xao như kiểu thiếu dinh dưỡng, dưới ánh mặt trời, những vết thương đó càng thêm chói mắt trên chiếc cổ trắng như sứ.
Việt Xán mấy lần muốn nói lại thôi, rất muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều cố gắng kìm lại. Cô biết Bạc Vãn Chiếu sẽ không nói với mình, có lẽ mình vừa hỏi, Bạc Vãn Chiếu sẽ sinh ra cảm xúc chán ghét.
Trên đường suy nghĩ rất nhiều, trên đường im lặng.
Đúng như Việt Xán dự đoán, họ ở cùng nhau cả buổi sáng, Bạc Vãn Chiếu không hề nói chuyện gì ngoài nội dung bài học, càng không chủ động nhắc đến chuyện bị thương.
Khi Việt Xán nghe Bạc Vãn Chiếu giảng bài, ánh mắt lơ đãng luôn vô thức rơi vào cổ cô ấy, xương quai xanh cũng có vết thương... dần dần, cô lại mất tập trung.
Bạc Vãn Chiếu quay đầu lại.
Việt Xán không đề phòng, ánh mắt lén nhìn bị đối tượng lén nhìn bắt gặp, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bạc Vãn Chiếu nói với cô: "Đừng có nhìn chằm chằm tôi mãi thế."
Việt Xán theo bản năng biện minh: "Tôi không..."
Bạc Vãn Chiếu nhìn chằm chằm cô, không nhanh không chậm hỏi ngược lại: "Không có sao?"
Việt Xán cảm thấy đôi mắt của Bạc Vãn Chiếu lợi hại đến đáng sợ, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, cô lại nhớ đến dáng vẻ Bạc Vãn Chiếu từ chối lời tỏ tình của người khác vào buổi sáng, lạnh lùng thờ ơ, đúng là đoạn tuyệt tình ái mà...
Nhìn mặt đối mặt mà còn có thể mất tập trung, Bạc Vãn Chiếu lúc này dùng cây bút trong tay khẽ gõ vào ngón tay cô.
Việt Xán ngón tay nhạy cảm co rụt lại, "Làm gì vậy?"
"Lại mất tập trung."
Việt Xán thở dài, tiếp tục vùi đầu vào học.
Buổi trưa hai người vẫn ăn cơm cùng nhau như thường lệ, Bạc Vãn Chiếu dường như không có gì khác biệt so với trước đây, vẫn im lặng, nhưng Việt Xán quan sát kỹ càng, hôm nay Bạc Vãn Chiếu hình như im lặng hơn.
Việt Xán nghĩ ngợi một lát, hỏi: "Hôm nay có thể nghỉ ngơi thư giãn nửa ngày không?"
Bạc Vãn Chiếu ngẩng đầu nhìn cô.
Việt Xán biết hỏi Bạc Vãn Chiếu cũng vô ích, thế là tiện tay gửi tin nhắn WeChat cho Đàm Trà, nói gần đây mình học tập quá mệt mỏi, có thể cho mình nghỉ nửa ngày không, muốn thư giãn một chút.
Vừa đúng giờ ăn cơm, Đàm Trà nhìn thấy liền trả lời. Đàm Trà "phê duyệt" rất sảng khoái, nói thành tích thi thử của cô tiến bộ rất nhiều, nên được thưởng.
Việt Xán giơ điện thoại di động lên đưa đến trước mặt Bạc Vãn Chiếu, "Cô xem, mẹ tôi phê duyệt rồi."
Bạc Vãn Chiếu không còn gì để nói, "Ừm."
Việt Xán đặt điện thoại di động xuống bàn, suy nghĩ một lát, cô nhanh chóng ném cho Bạc Vãn Chiếu một câu: "Vậy chiều nay chúng ta đi xem phim nhé?"
Nghe Việt Xán nói "chúng ta", tay Bạc Vãn Chiếu đang cầm cốc nước khựng lại. "Nghỉ ngơi thư giãn" mà Việt Xán nói, là chỉ hai người cùng nhau.
"Em đi đi, tôi không đi."
Lại là kiểu từ chối quen thuộc...
Việt Xán sau khi biết Bạc Vãn Chiếu rất nuông chiều mình, tâm lý đã có chút thay đổi vi diệu. Cô lặng lẽ tiến lại gần Bạc Vãn Chiếu, dùng ánh mắt làm nũng: "Cùng đi có được không?"
---------
Tác giả có lời muốn nói:
Có người phải bắt đầu không mặt không da rồi ha ha ha ha ha