Trời đêm mờ ảo.
Sau nửa ngày chụp ảnh và những chuyện bất ngờ vào buổi tối, Việt Xán cả người rã rời, về đến nhà liền lười biếng nằm vật ra sofa.
Sau khi tốt nghiệp, cô chuyển ra khỏi nhà, sống một mình trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, mỗi tuần về nhà một hai lần. Bố mẹ vẫn như cũ, không ly hôn, sống với nhau gượng ép như đối tác.
Việt Xán không có hứng thú yêu đương, điều này có liên quan rất lớn đến cách sống của bố mẹ cô, nhưng không hiểu sao, cô lại động lòng với Bạc Vãn Chiếu.
Thích ai không thích lại đi thích Bạc Vãn Chiếu, thỉnh thoảng Việt Xán vẫn nảy ra ý nghĩ này.
Những năm qua, cô cũng có không ít người theo đuổi, đôi khi gặp được những cô gái có ấn tượng tốt, cô cũng sẽ nghĩ, có nên thử qua lại không?
Nhưng cô vẫn không làm được, vì Bạc Vãn Chiếu, cô quá hiểu cái cảm giác rung động là như thế nào, bao nhiêu năm sau này, cô không còn gặp lại được cái nhịp tim rộn ràng như tuổi mười tám mười chín nữa.
Nếu không gặp được thì cứ độc thân thôi, Việt Xán nghĩ thoáng, đôi khi cô nghĩ, nếu không gặp Bạc Vãn Chiếu, tình hình hiện tại của cô có lẽ sẽ hoàn toàn khác? Ít nhất cô sẽ thử yêu đương.
Lần sau rung động, cô nhất định phải thích một người đủ thích mình, sẽ chủ động với mình, sẽ mở lòng với mình, sẽ không để mình thích đến mức tủi thân và vất vả.
Nghe tiếng mưa, Việt Xán lòng nóng như lửa đốt, cô đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, rồi chui vào chăn đi ngủ. Hy vọng tối nay người nào đó đừng đến tìm cô trong mơ nữa.
Trước đây cứ đến đêm mưa, Việt Xán lại nhớ đến Bạc Vãn Chiếu, thường xuyên mơ thấy cô ấy, mới đầu cô lo lắng không biết Bạc Vãn Chiếu ở nơi đất khách quê người có sống tốt không? Sau này thời gian dài hơn, cô bắt đầu mơ thấy Bạc Vãn Chiếu ôm ấp hôn môi người phụ nữ khác, giống như đã từng làm với mình, cô mơ thấy Bạc Vãn Chiếu không còn cô đơn nữa...
Vừa lo lắng cô ấy cô đơn, vừa lo lắng cô ấy không cô đơn, Việt Xán cảm thấy mỗi lần nhớ đến Bạc Vãn Chiếu đều quá mệt mỏi, cô hạ quyết tâm buông bỏ.
***
Hai ngày tiếp theo Việt Xán không có lịch chụp ảnh, ngoài tập thể dục thì chỉ ở nhà quay vlog chia sẻ trang phục, đăng lên các nền tảng mạng xã hội.
Đã mấy ngày rồi cô chưa cập nhật gì, rất nhiều fan hâm mộ vào bình luận giục cô.
Ban đầu cô chỉ quay cho vui, giết thời gian, sau này càng ngày càng có nhiều người hâm mộ, quay video đã trở thành nghề tay trái của cô. Ngoài chia sẻ trang phục, cô còn chia sẻ cuộc sống và công việc hàng ngày, cô rất tùy hứng không hề tỏ vẻ gì, không ít người theo dõi cô chính vì tính cách thoải mái này.
Cuối tuần cô nhận được điện thoại của Tống Kính, bìa tạp chí VE đã được duyệt, nghe tiếng cười cũng biết Tống Kính vui đến cỡ nào.
Dạo này toàn tin vui, Việt Xán mở hộp thư, lại nhận được mấy lời mời thử vai của các thương hiệu xa xỉ, làm người mẫu tự do lâu rồi, phần lớn job đều đến từ bạn bè quen biết, hoặc các nhãn hàng đã từng hợp tác trước đây.
Việt Xán làm việc tùy theo tâm trạng, lúc muốn lười biếng thì nửa tháng không nhận job nào, lúc muốn mình bận rộn thì một ngày có thể chụp liên tục mười mấy tiếng đồng hồ.
Bây giờ cô có chút mong mình bận rộn, thế là nhận liền mấy lời mời.
Vừa trả lời xong email công việc, Việt Xán thấy Đàm Trà gọi điện đến, cô bắt máy: "Mẹ."
Đàm Trà nói: "Tối nay về ăn cơm đi, chị con qua rồi."
Việt Xán lờ mờ đoán được, vẫn mập mờ hỏi: "Chị nào ạ?"
Đàm Trà: "Vãn Chiếu, hôm đó không phải đã nói cuối tuần ăn cơm cùng nhau sao?"
Việt Xán như mất trí nhớ, sờ sờ cánh tay: "Có hả mẹ?"
"Con cái đứa này." Đàm Trà cười trêu, "Lâu lắm không gặp, thế nào cũng phải ăn bữa cơm chứ, mau về đi, mọi người đợi con đó."
Cúp điện thoại.
Việt Xán: "..."
Bạc Vãn Chiếu trở về, không thể tránh khỏi việc cùng nhau ăn cơm, Việt Xán cũng đoán được điều này, cô nghĩ đi nghĩ lại, nếu cố tình trốn tránh, lại có vẻ như mình còn vương vấn lắm.
Dù sao sau này cô và Bạc Vãn Chiếu cũng không gặp nhau thường xuyên, ăn bữa cơm thì ăn bữa cơm thôi.
Đầu kia Đàm Trà đặt điện thoại xuống, nói với Bạc Vãn Chiếu, "Xán Xán sắp về rồi, chỗ nó ở không xa."
Bạc Vãn Chiếu: "Bây giờ em ấy không ở nhà ạ?"
"Ừ, nó ở ngoài một mình, nói là muốn có không gian riêng." Đàm Trà bất đắc dĩ, "Cháu với Xán Xán mấy năm nay không liên lạc gì à? Đến nỗi nó còn không biết cháu về."
Nụ cười của Bạc Vãn Chiếu đọng lại trên khóe miệng, khẽ nói: "Không ạ."
"Đều bận quá mà." Đàm Trà lại nói về công việc, "Vãn Chiếu, sao cháu lại nghĩ đến chuyện chuyển sang ngành thời trang vậy? Dì nhớ trước đây cháu không làm lĩnh vực này mà."
Bạc Vãn Chiếu: "Cũng là có cơ duyên thôi ạ, lúc đó có một cơ hội làm việc không tệ, nên cháu đã thử."
Đàm Trà cười nói: "Vậy là cháu với Xán Xán có chủ đề chung rồi, bình thường nó cũng hay giao thiệp với các nhãn hàng lắm."
Bạc Vãn Chiếu gật đầu: "Việt Xán rất hợp làm người mẫu, em ấy rất xuất sắc."
"Dì cứ tưởng nó chỉ chơi bời thôi, bình thường chẳng có vẻ gì là nghiêm túc, tự dưng từ năm hai đại học trở đi lại biết điều hẳn." Đàm Trà cảm thán, "Chính là sau khi cháu rời Nam Hạ."
Bạc Vãn Chiếu đột nhiên im lặng.
Đàm Trà hỏi tiếp: "Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện về nước vậy? Ở nước ngoài phát triển cũng tốt mà?"
"Cháu không quen với cuộc sống ở nước ngoài lắm, vẫn muốn về hơn. Vừa hay..." Bạc Vãn Chiếu đang nói thì nghe thấy tiếng mở cửa ở huyền quan, cô ngước mắt nhìn, Việt Xán mặt mộc, mặc đồ thường ngày trở về.
Việt Xán lúc không chụp ảnh thì cơ bản không trang điểm, cô chăm sóc da định kỳ, da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, dù sao thì nghề này cũng phải dựa vào mặt để kiếm cơm.
Đàm Trà: "Cái đứa hay mè nheo về rồi đấy à?"
"Còn gọi là hay mè nheo nữa, bây giờ con lớn lắm rồi đó." Việt Xán thay giày đi vào trong, ánh mắt rơi vào người Bạc Vãn Chiếu, vừa hay nói xong một câu. Lần này không cần Đàm Trà nhắc nhở, cô chủ động chào hỏi Bạc Vãn Chiếu, "Chị."
Bạc Vãn Chiếu điềm nhiên mỉm cười.
Việt Xán cũng điềm nhiên, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, trạng thái hiện tại của họ giống như trước khi thân thiết hồi cấp ba, không lạnh không nhạt.
"Dì ơi, còn chuyện này nữa ạ." Bạc Vãn Chiếu lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, "Trong thẻ này có một khoản tiền..."
Đàm Trà chưa đợi cô nói xong: "Cháu có ý gì đây?"
Bạc Vãn Chiếu đương nhiên biết Đàm Trà không thiếu tiền, "Nhờ dì quyên góp cho quỹ từ thiện đi ạ, coi như là chút lòng thành của cháu."
Đàm Trà nghiêm túc nói về chủ đề này: "Vãn Chiếu, có phải sự giúp đỡ ban đầu của dì khiến cháu có gánh nặng tâm lý không? Lúc cháu khó khăn dì tiện tay giúp đỡ, đó là duyên phận, chắc chắn cháu biết dì không chờ đợi cháu báo đáp gì, cháu càng ngày càng tốt, dì rất vui rồi. Cho dù cháu muốn trả ơn, mấy năm nay năm nào cháu cũng quyên tiền cho quỹ từ thiện, cũng trả hết rồi."
"Dì ơi, tiền không nhiều, chỉ là muốn giúp đỡ những người cần giúp đỡ thôi ạ, bây giờ điều kiện kinh tế của cháu cũng ổn, không hề miễn cưỡng." Bạc Vãn Chiếu nói, cô đã từng gặp rất nhiều điều tăm tối, Đàm Trà là một trong số ít những người thật lòng giúp đỡ cô. Nếu không có Đàm Trà, có lẽ cô đã không thể vượt qua được tuổi mười sáu.
Đàm Trà nghe cô nói vậy thì yên tâm, "Vãn Chiếu, bao nhiêu năm nay dì đã xem cháu là người thân rồi, cháu đừng cứ nghĩ đến chuyện thiệt hơn, cháu mà cứ nghĩ như vậy, dì sẽ giận đấy."
Việt Xán rửa tay xong đi ra, nghe được sơ bộ cuộc trò chuyện của hai người, Bạc Vãn Chiếu ban đầu nói chỉ có thể xem mình là em gái, có phải vì đã hứa với Đàm Trà, phải xem mình là em gái mà chăm sóc không? Nghĩ lại những điều này cũng vô ích, đều là chuyện quá khứ rồi.
Không lâu sau thì ăn cơm.
Trên bàn có đĩa sườn xào chua ngọt, Việt Xán không gắp miếng nào.
Bạc Vãn Chiếu liếc thấy, khẩu vị thay đổi rồi sao? Cũng phải, bảy năm thời gian cái gì cũng có thể thay đổi.
Việt Xán ngày mai có buổi thử vai, thông thường ngày trước khi lên hình phải ăn uống nghiêm ngặt, cố gắng thanh đạm, nếu không ngày hôm sau sẽ bị phù nề, cho nên dù thấy món ăn ngon đến đâu cô cũng phải kiềm chế, nhưng bây giờ nhìn thấy sườn xào chua ngọt, cô cũng không có chút thèm muốn nào.
"Ngày nào cũng ăn mấy cái lá rau này, sao mà trụ nổi?" Đàm Trà xót xa nói.
"Khỏe mạnh." Việt Xán buồn bực nói.
"Mẹ không ngờ con lại có nghị lực lớn đến vậy," Đàm Trà thấy tối nay cô lại ăn thanh đạm, "Ngày mai lại phải chụp ảnh à?"
"Vâng, dạo này nhiều lịch chụp." Việt Xán vừa nói, vừa định lấy khăn giấy lau miệng, lúc này một tờ khăn giấy kịp thời đưa đến bên cạnh tay cô.
Việt Xán khẽ giật mình, nhanh chóng liếc nhìn Bạc Vãn Chiếu: "Tôi không cần đâu."
Bạc Vãn Chiếu nhìn cô, khẽ nhắc nhở: "Khóe miệng dính kìa."
Vẫn ân cần như nhiều năm trước.
Việt Xán đành im lặng nhận lấy, lau lau.
Trên bàn ăn vừa cụng ly vừa trò chuyện.
Đàm Trà: "Vãn Chiếu, bây giờ cháu ở đâu?"
Bạc Vãn Chiếu: "Cháu tạm thời ở khách sạn, vẫn chưa tìm được nhà ạ."
"Hay là đến nhà dì ở đi?" Đàm Trà nghĩ ngợi, "Đến chỗ Xán Xán cũng được, chỗ Xán Xán có hai phòng."
Việt Xán đột ngột ngẩng đầu nhìn Đàm Trà.
Đàm Trà: "Sao thế? Trước đây con không phải rất thích bám lấy chị con sao, ở cả mùa hè, gọi cũng không chịu về."
Việt Xán: "..."
Cứ thích khơi đúng chỗ đau.
Bạc Vãn Chiếu cũng im lặng một lúc, sau đó cô dịu dàng cười nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, cháu ở khách sạn tốt lắm ạ."
Chuyện này coi như bỏ qua.
Việt Xán tiếp tục cúi đầu ăn uống.
Ăn tối xong, Việt Xán chuẩn bị rời đi, Bạc Vãn Chiếu cũng không định ở lại quá muộn.
Việt Xán phải kiểm soát chế độ ăn uống, buổi tối chỉ có cô là không uống rượu, Đàm Trà bảo cô tiện đường lái xe đưa Bạc Vãn Chiếu về khách sạn.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc.
Việt Xán tỏ vẻ không sao cả: "Được, đi thôi."
Bạc Vãn Chiếu không từ chối.
Trước đây khi hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian đều là Việt Xán chủ động nói chuyện, một khi Việt Xán không chủ động khơi mào chủ đề, cả đoạn đường họ đều im lặng, giống như bây giờ.
Lên xe rồi, Việt Xán thấy một túi quà được đưa về phía mình, cô không nhận mà nhìn Bạc Vãn Chiếu: "Gì vậy?"
Bạc Vãn Chiếu: "Quà gặp mặt, chú dì đều có, phần này là của em."
Quan tâm từ chị gái sao? Việt Xán cười như không cười, tiện tay nhận lấy từ tay Bạc Vãn Chiếu.
Cô không biết Bạc Vãn Chiếu đang nghĩ gì, ban đầu trêu chọc mình xong, không một tiếng động rời đi bảy năm, bây giờ lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục làm chị gái của mình?
Nhưng không cư xử như vậy, thì họ có thể cư xử như thế nào? Bạc Vãn Chiếu đã từng nói, chỉ có thể xem cô là em gái.
Điện thoại đến làm gián đoạn dòng suy nghĩ, Việt Xán đặt túi quà sang một bên, cầm điện thoại lên nhìn.
Bạc Vãn Chiếu liếc thấy người gọi đến, là một cái tên rất thân mật: Bảo Bối.
Việt Xán lập tức nghe máy, đầu dây bên kia là một giọng nữ, cô nghe một lúc, cúi đầu nói: "Biết rồi... Ừm, nghe cậu... Ngày mai mình không rảnh, phải thử vai... Ngày kia được không?"
Bạc Vãn Chiếu không lộ cảm xúc gì nhìn về phía trước, thỉnh thoảng có người đi ngang qua hầm để xe, giọng nói truyền đến tai cô rất khẽ, Việt Xán khi nói chuyện nhỏ nhẹ, luôn có chút nũng nịu.
Khoảng một phút sau, Việt Xán cúp điện thoại.
Bạc Vãn Chiếu tựa vào ghế, nhẹ nhàng thở, không khí trong xe có chút ngột ngạt.
Việt Xán chuẩn bị hỏi địa chỉ khách sạn.
Bạc Vãn Chiếu lên tiếng trước, cô ấy hờ hững hỏi: "Yêu đương rồi à?"
Nghe thấy bốn chữ này, lông mi Việt Xán khẽ run lên, cô nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu nhìn Bạc Vãn Chiếu, có lẽ là trải qua sự tôi luyện của chốn công sở, Bạc Vãn Chiếu so với trước đây càng kín đáo hơn, đôi mày xinh đẹp dịu dàng không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Vậy ra, đây cũng là sự quan tâm của chị gái sao?
Việt Xán không đoán ý cô ấy, mím môi cười nhẹ: "Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô không yêu ai à?"
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc nhìn thấy người gọi đến, tim chị Bạc tan nát rồi
Chị Bạc lần này trở về đúng là muốn tiếp tục làm chị (trên giường) thật mà