Mấy năm nay nhất thiết các nhu dụng trong trang viện đều do Phương Tú cung cấp thành ra vô hình chung lão có cái quyền đối với mọi người trong nhà này.
Vu Tiểu Kiện là một tay lanh lợi giảo hoạt, nhưng không dám vô lễ với Phương Tú. Gã nhìn hắn đáp :
- Thực tình tiểu nhân không biết.
Phương Tú đột nhiên đưa mắt nhìn Vu Trường Thanh giả chỉ tay nói :
- Vu huynh ! Chúng ta lâu nay chưa gặp nhau.
Lý Hàn Thu khẻ nói :
- Hỏng bét ! Không khéo bị hắn khám phá ra mất.
- Lúc hắn chưa chú ý công tử nên lùi ra, để mặc lão phu đối phó với hắn.
Bỗng nghe Phương Tú hỏi tiếp :
- Vu huynh ! Tại sao Vu huynh lại không lên tiếng ?
Hắn đảo mắt nhìn hai tên nữ tỳ hỏi :
- Các ngươi điểm vào á huyệt của lão rồi phải không ?
Hai ả nữ tỳ đồng thanh đáp :
- Không có đâu.
Phương Tú nói :
- Thế này thì thật là kỳ !
Hắn vừa cất bước tiến về phía Vu Trường Thanh giả, vừa xoa tay nói :
- Các ngươi hãy lui ra !
Hai tên tiểu tỳ đi theo Vi Hoa phu nhân dường như cũng kinh sợ Phương Tú vô cùng. Chúng dạ một tiếng rồi lùi ra một bên.
Phương Tú đứng nghiêm trang chấp tay thi lễ nói :
- Vu huynh ! Tiểu đệ là Phương Tú tham kiến Vu huynh !
Vi Hoa phu nhân có miệng mà không nói được. Mụ trong lòng sóng nẫy mà không biết làm thế nào.
Phương Tú chau mày nói :
- Vu Trường Thanh ! Tại hạ là Phương Tú muốn nói chuyện với lão.
Chỉ thấy Vi Hoa phu nhân mắt trợn tròn xoe không nói câu gì.
Phương Tú vẫn không thấy đối phương trả lời liền đùng đùng nổi giận quát to :
- Vu Trường Thanh, các hạ đối với Phương mỗ thế này thì đừng trách Phương mỗ vô tình.
Phương Tú nói gì Vi Hoa phu nhân cũng nghe rõ, nhưng không có cách nào trả lời được.
Phương Tú giơ tay lên đập đánh bốp một cái vào bả vai bên hữu Vi Hoa phu nhân.
Vi Hoa phu nhân bị Phương Tú đánh chưởng liền ngã ngửa ra.
Phương Tú nhìn thấy nước da trắng bạch và nhỏ nhắn thì không khỏi kinh ngạc.
Hắn toan đưa tay ra đỡ Vi Hoa phu nhân dậy thì đột nhiên ngửi thấy mùi hương khác lạ xông vào mũi.
Hắn cảnh giác tình thế bất điệu thì đã chậm mất rồi. Bõng hắn la lên một tiếng rồi té xĩu.
Hai tên nữ tỳ hoảng hốt la gọi :
- Phương Viện Chúa ! Phương Viện Chúa !
Rồi nhảy lại chỗ Phương Tú.
Nhưng hai tên nữ tỳ cũng bật lên tiếng la hoảng rồi ngã nhào.
Vu Tiểu Kiện cầm ngang thanh kiếm đứng chắn trước cửa sảnh đường khẻ gọi :
- Lão Nhị ! Lão Tam ! Mau vào đây !
Vu Tiểu Khang và một tên đồng tử áo xanh nữa vội vàng chạy đến.
Ba người ba thanh trường kiếm đứng chắn ngoài cửa sảnh đường.
Lúc này Vu Trường Thanh ẩn ở trong bức vách khẻ bảo Lý Hàn Thu và Tần Nhi :
- Các ngươi đi ra. Chỉ cần sao kiềm chế được Phương Tú là chúng ta không còn lo gì nữa.
Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn Tần Nhi rồi hai người chạy ra.
Lúc này ba anh em họ Vu đã cùng bọn tùy tùng Phương Tú xảy cuộc động thủ.
Phương Tú tuy đem đông người đi theo, nhưng ba gã họ Vu đứng chặn trước cửa. Ba thanh kiếm của chúng khác nào một bức màn kiếm vẫn ngăn trở được thế công của đối phương.
Lý Hàn Thu nắm lấy Phương Tú nhắc bổng lên nói :
- Dừng tay ! Kẻ nào tiến vào trong sảnh đường là ta giết Phương Tú trước !
Tiếng quát của chàng quả nhiên phát sinh hiệu lực. Quần hào đang muốn xông vào đều dừng cả lại.
Lý Hàn Thu cười lạt ôm Phương Tú ra tới trước cửa nhà đại sảnh lớn tiếng :
- Các vị hãy nhìn cho rõ đây chính là Phương Tú thật.
Tần Nhi nhấc bổng Vi Hoa phu nhân lên nói :
- Đây là Vi Hoa phu nhân thực sự.
Nàng vừa nói vừa quệt hết râu ria trên mặt Vi Hoa phu nhân.
Vi Hoa phu nhân được trút bỏ hết những đồ hoá trang trên mặt liền để lộ chân tướng.
Ngoài sảnh đường có tiếng người quát lớn :
- Té ra mi là con nha đầu phản bạn gây nên sóng gió, ăn cây táo rào cây thầu dầu.
Tần Nhi chú ý nhìn ra thì người nói đó chính là nội ngoại tổng quản Vương Sĩ Quý ở Phương Gia Đại Viện.
Người này lắm mưu nhiều trí và được Phương Tú rất tin yêu. Quanh năm hắn mặc bộ áo màu lam. Tần Nhi biết hắn là người sở trường về nghề kinh doanh tính toán. Không ngờ hắn cũng đến đây.
Trong lòng rất lấy làm kỳ, nàng cười nói :
- Té ra là Vương tổng quản.
Vương Sĩ Quý cười lạt nói :
- Ta đã biết trước là con nha đầu này không thể tin cậy được và đã mấy lần nhắc nhở Viện Chúa. Không ngờ ngươi lại dùng lời đường mật lừa gạt Viện Chúa. Viện Chúa tin dùng mi nên mới rước lấy cái vạ ngày nay.
Lý Hàn Thu cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Tần cô nương ! Hắn làm gì ở Phương Gia Đại Viện ?
Tần Nhi đáp :
- Hắn là nội ngoại tổng quản trông nom hết mọi việc trong ngoài của Phương Gia Đại Viện.
Lý Hàn Thu cười lạt nói :
- Cha này mũi chim ưng, mắt diều hâu, chỉ coi qua đã biết không phải thiện nhân.
Tần Nhi tủm tỉm cười nói :
- Nhưng Phương Tú tin dùng hắn lắm. Nàng đưa mắt nhìn Vương Sĩ Quý nói :
- Vương tổng quản ! Phương Tú và Vi Hoa phu nhân đã lọt vào tay bọn ta thì bất luận các vị đem bao nhiêu cao thủ đến cũng không dám động thủ.
Vương Sĩ Quý thủng thẳng đáp :
- Nhưng các ngươi cũng đừng hòng dời khỏi nơi đây một bước...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Phương viện chuá dẫn tới đây bốn mươi tám tay cao thủ của Nhị Gia và Hàn công tủ cũng dẫn nhiều cao thủ sẽ đến sau.
Lý Hàn Thu động tâm tự hỏi :
- Không hiểu trong bọn cao thủ mà Phương Tú dẫn tới có Lôi Phi không ?
Bỗng nghe Tần Nhi lên tiếng :
- Bất luận các vị dẫn tới đây bao nhiêu cao thủ, nhưng Phương Tú đã lọt vào tay chúng ta rồi, chắc không dám động thủ.
Lúc này Vu Trường Thanh cũng đã từ từ tiến ra.
Tần Nhi quay lại ngó Vu Trường Thanh hỏi :
- Lão tiền bối ! Có nên cho Phương Tú tỉnh lại không ?
Vu Trường Thanh gật đầu đáp :
- Cần cho y tỉnh lại. Hiện giờ bọn họ bao vây bốn mặt, tất nhiên ta mượn thế Phương Tú mới giải tán được.
Tần Nhi nói :
- Làm thế nào cho Phương Tú tỉnh lại ?
Vu Trường Thanh nói :
- Lão phu đã có thuốc giải đây.
Lão cho tay vào bọc lấy bình thuốc giải đưa cho Lý Hàn Thu.
Lý Hàn Thu đón lấy một viên rồi hỏi :
- Cứ để thế này cho y uống hay sao ?
Vu Trường Thanh gật đầu khẻ đáp :
- Cho hắn uống thuốc giải rồi đừng quên điểm huyệt hắn.
Lý Hàn Thu gật đầu cầm viên thuốc bỏ vào miệng Phương Tú.
Thuốc giải rất linh nghiệm, Phương Tú uống vào trong khoảnh khắc đã tỉnh lại.
Đồng thời Tần Nhi cũng cứu tỉnh Vi Hoa phu nhân.
Lý Hàn Thu lạnh lùng hỏi :
- Phương Tú ! Lão nghe đây ! Nếu lão tin rằng tại hạ sẽ giết lão thì đừng có giở trò.
Phương Tú đã bị điểm huyệt chân tay, nhưng miệng vẫn nói được. Hắn cất tiếng hỏi :
- Các hạ định làm gì ?
Lý Hàn Thu đáp :
- Nhất thiết phải nghe theo lời chỉ thị của tại hạ.
Phương Tú đáp :
- Được rồi ! Tại hạ chỉ có một điều kiện.
Lý Hàn Thu hỏi :
- Điều kiện gì ?
Phương Tú đáp :
- Nhất thiết tại hạ nghe theo lời các hạ. Nhưng các hạ định xử trí với tại hạ thế nào ?
Lý Hàn Thu hỏi :
- Lão muốn ta buông tha phải không ?
Phương Tú đáp :
- Thế thì tại hạ nhất định phải chết rồi, chết sớm hay chết chậm một lúc cũng chẳng khác gì nhau.
Lý Hàn Thu thủng thẳng nói :
- Tại hạ có thể không giết Viện chuá.
Phương Tú hỏi :
- Vậy các hạ định làm sao ? Hãy nói cho lão phu biết rõ.
Lý Hàn Thu hỏi lại :
- Viện chúa có sợ tại hạ nói không thật lời chăng ?
Phương Tú đáp :
- Lý thế huynh nói ra một lời ngàn vàng không chuộc. Có lý nào tại hạ không tin.
Lý Hàn Thu nói :
- Chà ! Tại hạ e rằng Viện Chúa sau khi nghe tại hạ nói sẽ khó chịu hơn là bị giết.
Phương Tú nói :
- Các hạ thử nói nghe ! Nếu tại hạ làm được quyết chẳng khước từ. Bằng tại hạ tự lượng không làm được thì các hạ có giết cũng không sao.
Lý Hàn Thu hỏi :
- Vụ này Viện Chúa bất tất phải nhọc lòng. Những điều mà tại hạ muốn hỏi đã nghĩ trước cả rồi. Nhưng Viện Chúa nói câu gì có liệu có mọi người có chịu nghe không ?
Phương Tú đáp :
- Dĩ nhiên là họ phải nghe lời tại hạ.
Lý Hàn Thu nói :
- Vậy viện chúa hãy bảo bọn họ rút lui đi.
Phương Tú dạ một tiếng rồi hô lên :
- Các vị hãy rút lui.
Quần hào ở sảnh đường nghe lệnh của Phương Tú chẳng khác nghe chiếu chỉ của nhà vua. Chúng tới tấp lùi ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, ngoài sảnh đường trước chật ních quần hào, đã rút đi quá nửa.
Phương Tú hỏi :
- Lý thế huynh đã nhìn thấy chưa ?
Lý Hàn Thu đáp :
- Nhìn thấy rồi !
Phương Tú nói :
- Lý thế huynh nhìn thấy là may. Như vậy chứng minh tại hạ quyết không nói dối.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tại hạ nói tới đây là hết lời. Lý thế huynh xử trí bằng cách nào xin tùy ý.
Hắn dứt lời nhắm mắt lại tựa hồ vị lão tăng nhậm định.
Lý Hàn Thu tay trái nắm sau lưng Phương Tú tăng gia thêm công lực rồi nói :
- Phương Tú ! Tại hạ có thể tha Viện Chúa không giết, nhưng bản lảnh viện chúa rất ghê gớm không để nguyên như vậy được.
Phương Tú khẻ đằng hắng một tiếng rồi hỏi :
- Lý thế huynh định phế bỏ công lực tại hạ chăng ?
Lý Hàn Thu đáp :
- Đúng thế !
Phương Tú lạnh lùng nói :
- Như vậy thì cũng chẳng khác chi là chết.
Lý Hàn Thu nói :
- Còn sống thì còn có ngày kiếm tại hạ để báo thù. Nếu chết đi thì chẳng còn chuyện gì mà nói.
Phương Tú hắng giọng một tiếng rồi hô :
- Vương Sĩ Quý ! Ngươi nói với Hàn Nhị và Hàn công tử : Trước khi ta chưa phóng thích thì bọn họ đừng để một ai chạy thoát.
Lý Hàn Thu cười lạt nói :
- Phương Tú ! Xem chừng các hạ còn nhiều dũng khí.
Phương Tú đáp :
- Nếu tại hạ phải chết thì tại sao lại không chết cho oanh liệt ?
Lý Hàn Thu cười lạt nói :
- Dù cho Hàn Đào và cả bọn võ sư trong Phương Gia Đại Viện có đến đây cũng chưa chắc đã ngăn trở được tại hạ.
Phương Tú nói :
- Lý thế huynh ỷ vào Thất Tuyệt Ma Kiếm có thể phá vòng vây mà ra được nhưng còn Tần Nhi và Vu lão đầu thì quyết chẳng thể nào lọt lưới của Phương Tú này.
Vu Trường Thanh đột nhiên tiến lên một bước chắp tay nói :
- Phương Viện Chúa !
Phương Tú cười lạt hỏi :
- Vu Trường Thanh ! Mấy năm nay tại hạ cung cấp cho lão đủ nơi ăn chốn ở. Dè đâu lão đối đãi với Phương mỗ như thế này ?
Vu Trường Thanh cười mát đáp :
- Phương Viện Chúa tuy đối đãi với lão phu rất hậu, nhưng lại gieo chất độc vào mình lão phu để lão phu phải trọn đời làm tôi mọi cho Phương viện chúa.
Phương Tú hỏi :
- Lão đã biết bị trúng độc thì tất hiểu võ công của lão cũng đồng thời mất hết , không thể cùng người động thủ nếu xảy cuộc chiến đấu ?
Vu Trường Thanh lại cười lạt đáp :
- Phương Tú ! Lão quá tin ở dược vật của mình.
Phương Tú ngẩn người ra hỏi :
- Không phải hay sao ?
Vu Trường Thanh hỏi lại :
- Viện Chúa đã biết lão phu tinh thông bói toán thì sao lại không hiểu lão phu rất tinh thông y thuật ? Lão phu nhẫn nại bấy nhiêu năm trù mưu dịch kế cho Viện chúa làm điều tàn ác, Viện Chúa tưởng lão phu chịu khuất phục dưới độc thủ của mình chăng ?
Phương Tú nghi ngờ hỏi :
- Mấy năm nay Phương mỗ giám thị lão rất nghiêm ngặt mà lão chưa rời khỏi trang viện một bước thì lấy đâu ra dược vật để chế thuốc giải ?
Vu Trường Thanh cười lạt đáp :
- Lão phu tin rằng Phương Viện Chúa không còn cơ hội thứ hai nào để hạ độc vào lão phu nữa, vậy lão phu có nói cho Viện Chúa nghe cũng chẳng hề gì...
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Chắc Viện Chúa còn nhớ mười năm trước đây lão phu đã đề nghị với Viện Chúa một việc ?
Phương Tú hỏi :
- Việc gì ?
Vu Trường Thanh đáp :
- Lão phu đã yêu cầu Viện Chúa đem những kỳ hoa dị thảo trồng ở trang viện này.
Phương Tú hỏi :
- Quả có thế thật, nhưng cái đó có liên quan gì đến chất độc trong người lão ?
Vu Trường Thanh đáp :
- Liên quan rất lớn. Những kỳ hoa dị thảo kia là nguyên liệu chế thuốc giải đó.
Phương Tú ồ lên một tiếng rồi nói :
- Các hạ quả là lão đa mưu kế.
Vu Trường Thanh nói :
- Vì lão phu muốn sống mà phải dùng đến cái thủ đoạn này.
Phương Tú cười lạt nói :
- Dù lão có khôi phục được võ công thì cũng chỉ có lão và Lý Hàn Thu là hai người phá được vòng vây mà ra. Còn ba tên đệ tử và Tần Nhi tất phải đền mạng.
Vu Trường Thanh cười nói :
- Lão đã từng này tuổi đầu, không muốn nhìn thấy thảm cảnh máu chảy thây phơi. Vì vậy mà lão phu muốn thương lượng với Viện Chúa một việc.
Phương Tú hỏi ngay :
- Việc gì ?
Vu Trường Thanh đáp :
- Viện chúa để cho bọn lão phu bình yên rời khỏi nơi đây. Trong vòng ba ngày không được rượt theo bọn lão phu.
Phương Tú hỏi :
- Còn tại hạ thì sao ?
Vu Trường Thanh đáp :
- Lão phu sẽ yêu cầu Lý thế huynh tha cho Viện Chúa mà không giết chết.
Phương Tú hỏi :
- Có phế bỏ võ công của tại hạ không ?
Vu Trường Thanh lắc đầu đáp :
- Buông tha không chứ chẳng lẽ làm tổn thương gì đến Viện Chúa.
Phương Tú cười mát nói :
- Lý Hàn Thu muốn báo thù giết cha, e rằng các hạ khó mà khuyên y được.
Vu Trường Thanh nói :
- Để lão phu thử coi.
Phương Tú nói :
- Được rồi ! Tại hạ ưng chịu như vậy. Các hạ hãy thuyết phục Lý Hàn Thu đi. Thế là cuộc giao dịch với chúng ta coi như xong rồi.
Vu Trường Thanh đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu cất tiếng nói :
- Thế huynh !...
Lý Hàn Thu nói ngay :
- Phương Tú đã do lão tiền bối bắt được vậy việc xử trí với hắn là do lão tiền bối định đoạt.
Vu Trường Thanh cười mát nói :
- Bất luận ai bắt được Phương Tú thì cũng thế, chúng ta đều dùng hắn vào chỗ công hiệu.
Lý Hàn Thu hỏi :
- Phải chăng lão tiền bối muốn tha hắn ?
Vu Trường Thanh đáp :
- Đúng thế ! Có điều chúng ta không thể buông tha một cách khinh xuất.
Lý Hàn Thu toan mở miệng thì đột nhiên thấy Vu Trường Thanh nhìn Vương Sĩ Quý chắp tay hỏi :
- Bọn lão phu định phóng thích Phương Tú. Vậy Quý tổng quản định đền bồi bằng cách nào?
Vương Sĩ Quý đáp :
- Tệ Đông chủ hiện gần trong gan tấc, Vu lão huynh tất phải hỏi tại hạ. Tệ đông chủ bảo sao, tại hạ sẽ tuân theo như vậy.
Vu Trường Thanh quay lại nhìn Phương Tú giục :
- Vậy Viện chúa tuyên bố đi !
Phương Tú nói :
- Trước khi Phương mỗ chết, nhất thiết mọi việc đều do Phương mỗ làm chủ.
Đột nhiên trong đám đông có tiếng thì thào :
- Tiểu viện chúa đã đến.
Lý Hàn Thu rất lấy làm kỳ nghĩ thầm :
- Phương Tú không có con. Tiểu viện chúa đây chắc là Hàn công tử.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì Hàn công tử đã vượt đám đông tiến vào.
Lý Hàn Thu nói :
- Không ngờ bửa nay chúng ta lại gặp mặt nhau !
Gã thấy Lý Hàn Thu ôm Phương Tú trong lòng liền hỏi tiếp :
- Các hạ đắc ý lắm phải không ?
Lý Hàn Thu đáp :
- Đây cũng là dư phước của công tử.
Hàn công tử nói :
- Lần này chúng ta lại chạm trán với nhau, Lý huynh nghĩ thế nào ?
Gã đưa mắt chăm chú nhìn Tần Nhi lạnh lùng hỏi :
- Ngươi dám bội phản Viện Chúa ư ?
Tần Nhi nghiêng mình đáp :
- Tiểu tỳ ở vào tình thế bất đắc dĩ.
Hàn công tử lại nói :
- Ta biết ngươi nhất định có lý do chính đáng.
Bỗng nghe Phương Tú lên tiếng :
- Hiền điệt ! Hiền điệt nói chuyện với Vu Trường Thanh đi ! Ta bị lão bắt. Hàn công tử đưa mắt nhìn Vu Trường Thanh nói :
- Lão tiền bối chơi trò này thật kỷ quá ! Phương bá phụ của vãn bối nuôi lão tiền bối lâu năm cung cấp đủ thứ mà nay lại bị lão tiền bối ám toán bắt sống...
Vu Trường Thanh ngắt lời :
- Hàn công tử ! Vụ này lão phu đã nói chuyện với Phương Tú. Bây giờ không phải là lúc tranh luận phải trái nữa. Chúng ta nên thương lượng cách nào để cho Phương Tú được an toàn. Bọn lão phu đã đề phòng cẩn thận không để công tử cứu thoát đâu.
Phương Tú khẻ nói :
- Hài tử ! Bọn họ đã chịu lời tha ta, nhưng chưa biết điều kiện gì. Vậy hiền điệt thương lượng với Vu Trường Thanh đi.
Vu Trường Thanh nói ngay :
- Chỉ có một điều là lão phu bình yên rời khỏi nơi đây.
Phương Tú cướp lời :
- Được rồi ! Tại hạ còn muốn chúng chuẩn bị một phần quà lễ.
Vu Trường Thanh nói :
- Chỉ cần Phương Viện Chúa đi theo bọn lão phu trong ba ngày rồi sẽ tha về. Trong thời gian này bọn thuộc hạ của Viện chúa không được vọng động hay theo dõi.
Phương Tú hỏi :
- Phương mỗ bị các vị bắt đưa đi thì làm sao ước thúc được bọn thuộc hạ ?
Vu Trường Thanh đáp :
- Đã có Vương tổng quản và Hàn công tử thay thế cho viện chúa.
Phương Tú hỏi :
- Sau ba ngày rồi làm sao ?
vu Trường Thanh đáp :
- Bọn lão phu sẽ tha viện chúa trở về.
Phương Tú hỏi :
- Vu huynh còn điều kiện gì nữa không xin nói nốt đi.
Vu Trường Thanh đáp :
- Cho Tần Nhi chính thức làm môn hạ của lão phu và thoát ly khỏi Phương Gia Đại Viện.