Nghe nàng nói mớ xong, bạch y nam tử đứng dậy bỏ đi. Để lại nàng nằm đó, vẫn thiếp đi trong cơn gió lạnh thoáng thổi qua.
-----
Tiểu Thần choàng tỉnh. lại giấc mơ đó, giấc mơ đêm trước làm nàng đau đầu. Lần này, nàng vẫn mơ thấy cô gái đó, nhưng không thể nhớ nổi khuôn mặt của cô ấy; thêm nữa, trong giấc mơ lại xuất hiện một nam tử, tóc dài tới thắt lưng, không búi không buộc, buông thõng, nhưng nàng vẫn chính là, không nhìn rõ mặt, không nhớ rõ.....
Tiểu Thần 2 tay ôm đầu, sinh thần của nàng, còn cách đây mấy tháng. Trong biển người mênh mông bực này, tìm một người quả thực như là mò kim đáy bể a.
Nàng mỉm cười, ai nha, lâu rồi nàng mới cười nhiều như vậy.
Lần đầu tiên xuyên sang đây, vốn dĩ nàng định sẽ sống như khi còn ở hiện đại, không quan tâm ai và cũng không cần ai quan tâm. Bất quá, khi nhìn thấy Tử phu nhân và Tử lão gia lo lắng cho mình như vậy, nàng lại có cảm giác ấm áp, vui vẻ. Nàng không muốn họ phải lo nghĩ gì về mình, cũng quyết định sẽ không để ai khi dễ họ.
-----------
Hai tháng rất nhanh trôi qua, trong hai tháng này, Tiểu Thần cũng không mơ thấy nữ tử và nam tử mặc bạch y kia nữa.
1 tháng nữa là tới sinh thần nàng, càng ngày nàng càng cảm thấy cả người mệt mỏi, chỉ muốn nằm nghỉ. Phụ thân và mẫu thân nàng hết sức lo lắng, nhưng vẫn chuẩn bị sinh thần chu đáo cho nàng.
Tử Tuyết tới rủ nàng ra ngoài hoa viên dạo, xem có thể tìm được hôn phu tương lai của nàng hay không. Hai người vui vẻ đi dạo, tỳ nữ trong phủ nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên, hai người này quan hệ tốt lên từ khi nào vậy?
--------
Trong thư phòng của Tử lão gia..
1 thiếu phụ có nét mặt nhân hậu đang quỳ dưới đất, nàng được Tử lão gia đỡ lấy tay.
Nàng tất nhiên chính là Tử phu nhân - Lăng Sương
Lăng Sương 1 bên tựa vào lòng Tử Hoài Nam, 1 bên than khóc:
- Lão gia, phải làm sao đây, làm sao đây? Thần nhi của chúng ta, Thần nhi, nó.... Lão gia, chúng ta phải làm sao đây...?
Lông mày của Tử Hoài Nam nhíu lại thật sâu.
Bọn họ đã sai rồi, sai ngay từ đầu. Hôn phu tương lai của Thần nhi, đã gặp nó từ 2 tháng trước, chứ không phải là gặp trước 1 tháng sinh thần của nó.
Lão phu nhân ( tức mẹ của Lăng Sương) nói tin đó cho bọn họ là hoàn toàn sai. Nàng đã bị tộc trưởng khiển trách và phạt quỳ trước tổ tông 1 tháng trời vì đã đem tin mật nói cho Lăng Sương và Tử Hoài Nam biết.
-Bây giờ, tính mạng Thần nhi chỉ như mành treo chuông. Sức khỏe nó ngày càng suy yếu đi, chỉ còn 1 tháng nữa, lão gia, làm sao đây lão gia.....
Tử phu nhân lại tiếp tục than khóc. Mắt bà ngấn lệ, mặt co rúm lại, vẻ uy nghiêm hàng ngày tan biến đâu mất.
Tử lão gia cũng rất đau đầu, Tiểu Thần, hắn thực sự rất mực thương đứa con gái nhỏ này. Tuy nó tính tình ngỗ nghịch, thích gây sự nhưng hắn vẫn một mực yêu thương nó, chỉ đơn giản là vì, tính mạng nó quả thực ngắn ngủi.
Hai người, người than khóc, người đau khổ.
Một màn này đều được Tiểu Thần thu vào mắt. Họ, tuy không phải cha mẹ thật của nàng, nhưng nàng yêu thương họ; nàng, tuy không phải con gái của họ, nhưng họ vẫn hết mực quan tâm nàng. Đây chính là lí do để nàng níu giữ cuộc sống sở cổ đại này, nàng không cho phép 1 ai làm họ tổn thương. Lăng tộc? Nàng phải diệt!
Ánh mắt tỏa ra âm hàn lạnh lẽo, nàng trở về phòng, sai Châu nhi tới tìm mời Tử Tuyết.
--------
Tử Tuyết bước vào phòng. Hôm nay nàng vận y phục màu hồng phấn, tóc búi đơn giản đằng sau, phần còn lại để rủ xuống, trên cài 1 câu trâm ngọc.
Nhưng Tiểu Thần không có thời gian để ý tới mấy chuyện đó. Thấy Tử Tuyết đến, nàng vội hỏi:
- Ngươi có phải rất giỏi võ nghệ không?
- Cũng có thể coi là cao thủ.
- Được, ta muốn đánh với ngươi 1 trận. Nhưng trước đó, ta muốn hỏi, là Lăng tộc, có cao thủ gì không?
Tử Tuyết mặc dù khó hiểu, vẫn thật lòng trả lời:
- Có, nhưng cao thủ dụng võ thì không nhiều, mà tên mạnh nhất thì cũng chỉ hơn ta 1 chút. Nhưng ngươi hỏi vấn đề này làm gì?
- Khoan hỏi ta vấn đề này. Nhưng nếu chỉ có mấy tên tép riu đó thì làm sao Lăng tộc bảo vệ được tộc nhận của mình?
- Cái này, thực ra Lăng tộc chính là gia tộc dụng độc thành thục nhất trong Thiên Tinh quốc này. Bên ngoài tộc được phủ 1 lớp sương mù dày. Ngoài cùng là làm cho người ta bị mê hoặc, dẫn đến ảo giác. Tầng thứ 2 có tác dụng làm cho người ta choáng váng, mất dần ý thức, tầng cuối cùng là làm cho người ta suy yếu thể lực, giảm khả năng chiến đấu. Muốn vào được Lăng tộc, chính là cần có giải dược của cả 3 loại độc trong các tầng sương mù, chỉ Lăng tộc mới có. Còn, người duy nhất vào được Lăng tộc mà không cần giải dược, chính là Thất vương gia - Mặc Uy.
( Anh nhà đã xuất hiện:3)