Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

Chương 4

Bảy giờ tối, Hắc y 001 đăng nhập, bắt đầu xử lý khiếu nại của người chơi.

Theo lý mà nói, GM không phân chia cấp bậc địa vị, nhưng vì Vô Thần Giới online chia GM thành hai nhóm Hồng y giáo sĩ và hắc y kỵ sĩ, nên những người chơi luôn tôn thờ chủ nghĩa vật chất đều cho rằng Hồng y với vẻ ngoài hoa lệ địa vị cao hơn Hắc y giản dị.

001 vốn chẳng để ý tới miệng lưỡi thế gian, ai bảo bọn họ là tập đoàn cu li chuyên môn giải quyết chanh chấp chứ?

Kể từ khi chức năng trình báo ra đời cho tới nay, nội dung khiếu nại của người chơi luôn rất phong phú, việc lớn việc nhỏ đều đủ cả. Từ việc bị lừa trang bị đến việc bị chặn đường, từ việc anh em phản bội lẫn nhau cho đến tình cảm nam nữ. Tóm lại, tất cả đều đem Hắc y trở thành chiếc hộp vạn năng.

Đầu năm nay, làm GM cũng thật chẳng dễ dàng gì.

Assas chuyên dụng của GM là một con cú mèo màu trắng.

001 ngồi trong phòng trực nghe Assas của anh báo cáo công tác:

“Trước mắt có 12 khiếu nại chưa giải quyết. Trong đó 5 khiếu nại người chơi Vân Tịch, 5 khiếu nại Hồng y 013, một khiếu nại người chơi Tiếu Nhi Quá, một khiếu nại người chơi Đừng hỏi ta là ai…”

Lại là Vân Tịch……

Lại là Hồng y 013……!

Hai cái tên khiến người ta vô cùng đau đầu.

001 đảo tròng mắt, tựa lưng vào ghế ngồi.

Vân Tịch, người này không biết vì sao lại kết oán với thương hội, mỗi ngày đều có người của thương hội lấy đủ loại lý do trách cứ cậu ta. Nhưng chỉ là vài việc đơn giản không đáng quan tâm, chứng cớ lại không đầy đủ, vậy nên không thể áp dụng hình thức trừng phạt.

Mà Hồng y 013……

Aiz……

001 nặng nề thở dài.

Hắc y không thể quản lý hành vi của Hồng y. Muốn khiếu nại GM phải tới phòng dịch vụ của nhà phát hành game chứ! Vì sao cứ thích cố ý gia tăng lượng công việc cho Hắc y như vậy?

Hồng y 013 là GM lạc đàn duy nhất của Vô Thần Giới, chỉ thích làm theo ý mình. Thời điểm tâm tình không tốt thái độ sẽ không tốt, thời điểm tâm tình tốt thái độ cũng chẳng tốt đẹp gì.

Kỳ thật người này trước mặt người chơi đã cực kỳ kiềm chế rồi. Trong thực tế hắn là người trời sinh miệng lưỡi ác liệt, luôn vô thức châm chọc người khác.

Chẳng hạn như khiếu nại này…

“Hôm nay tôi hỏi 013 vì sao giá trị công kích của vũ khí lại thấp như vậy, hắn trả lời ‘Nhân phẩm của cậu có vấn đề’! Xin hỏi có đó là cách GM nói chuyện với người chơi sao?”

Còn một chuyện có điểm kỳ lạ, những người chơi khiếu nại 013 đều là nam. Nghe nói 013 rất được người chơi nữ ngưỡng mộ, thậm chí còn lập cả fan club. Không biết chuyện này có thật hay không.

Nhưng mà, mỗi lần hắn tổ chức sự kiện đều có một đoàn người chơi nữ đến cổ vũ, đây là chuyện thật 100%.

“Aiz…” 001 lại vô thức thở dài.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng trực ban bất ngờ bị người nào đó đá văng.

Đối tượng bị mọi người khiếu nại, đại danh lừng lẫy Hồng y 013 giống như một trận gió vọt vào.

“Mệt chết mệt chết ……”

Áo khoác thanh lịch, mỹ mạo lạnh như băng, thật chẳng cân xứng với hành vi thô lỗ của hắn.

001 bất lực nhìn hắn đĩnh đạc ngồi trên ghế, mở miệng nói: “013…”

“013 cái gì?” Vừa nghe anh nói, lông mày thanh tú lập tức nhíu lại, “Cậu còn có thói quen dùng mã số gọi người sao?”

“Được rồi, Trạch Lâm, sao cậu bây giờ mới đến?”

Hắc y 001 cùng với Hồng y 013 trực ban. Hôm nay 013 rõ ràng đến muộn.

“Tôi đi đến chỗ bọn A Kim thảo luận chuyện Nivela. Kết quả vẫn vậy, đã lâu như thế, nhân viên kỹ thuật bọn họ vẫn không đưa ra kết luận gì.’’

“Sao có thể như vậy?” 001 kinh ngạc hỏi.

“Có lẽ cảm thấy như vừa gả nữ nhi nhà mình đi. Trăm nghìn nâng niu cộng thêm luyến tiếc.” 013 cười lạnh, “Mấy người bọn họ, nếu đã muốn âm thầm cùng nhau hưởng lạc, lúc trước sao lại để Nivela tại nơi đó chứ? Cho dù tỷ lệ bắt gặp có thấp đến mấy thì cũng sẽ tồn tại khả năng bị người chơi phát hiện. Thật chẳng ra đâu vào đâu.”

Bọn Tiểu Kim vốn ở phòng phát triển trò chơi, đôi khi sẽ có người cải trang người chơi bình thường trà trộn vào trò chơi hưởng lạc thú. Lần này vật phẩm có một không hai Nivela bị mất đã tạo nên sóng to gió lớn ở phòng phát triển.

“Tôi nghĩ, kỳ thật bọn họ vốn mong chờ người chơi sẽ phát hiện Nivela. Nếu không bọn họ đã vĩnh viễn phong bế nó rồi.” 001 phân tích, “Không phải thú vui lớn nhất của phòng phát triển trò chơi là nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của người chơi sao?”

“Cậu nói không sai” 013 mỉm cười, khẩu khí lại vô cùng ác liệt, “Tóm lại, tôi mặc kệ đám người kia tranh luận cũng được, cãi nhau cũng được, đánh nhau cũng không thành vấn đề, chỉ cần đem vật kia giải quyết tốt là xong. Nếu sau này người chơi lại hỏi, tôi nói sẽ nói thẳng ‘Không nằm trong phạm vi trả lời của GM’, cậu thấy thế nào?”

“……”

001 trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Tuy ông chủ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cậu, nhưng mà thái độ của cậu cũng nên sửa đổi một chút…Hôm nay khiếu nại nhằm vào cậu có năm cái. Cậu đang cùng Vân Tịch tranh nhau danh hiệu danh tiếng ai tệ hơn sao?”

Hồng Y cao ngạo liếc mắt nhìn 001, khinh thường hỏi: “Khiếu nại là gì? Có thể ăn sao?”

“……”

001 lập tức buông tha ý định khuyên bảo người này.

Đối với Giang Lưu, hôm nay là một ngày vô cùng tốt.

Năm thành trì mới được hệ thống mở để gia tăng bảo vệ, công hội Nguyệt hạ hồi ức thành công đạt được một tòa.

Tên thành là Tố Hồng Vũ, kiến trúc trong thành tràn ngập phong cách thanh lịch của phương Đông.

Lần đầu đi xin, trình tự thẩm tra tư cách rất phức tạp. Giang Lưu âm thầm cảm thấy mình may mắn vì đã đi hỏi GM trước, có thể đúng lúc bổ sung nhiệm vụ công hội làm chưa đủ.

Dù sao, mấy ngày tưới hoa kia cuối cùng cũng có thành quả.

Công hội có quyền sở hữu thành trong nửa tháng, vì công thành chiến ở Vô Thần Giới cứ nửa tháng mới diễn ra một lần. Cho nên trước khi công thành chiến bắt đầu, Giang Lưu vẫn có thể chậm rãi hương thụ cảm giác hạnh phúc khi có nhà này.

Càng khiến cho Giang Lưu đắc ý hơn chính là Vũ Âm Các, công hội đối thủ lớn nhất của Nguyệt hạ hồi ức, đồng thời là công hội lớn nhất Vô Thần Giới, lần này xin thành thất bại.

Hội viên Vũ Âm đều kháng nghị với GM, kết quả đều bị lý do “Dân tâm không đủ” đánh bại. Sau khi biết chuyện này Giang lưu vô cùng sung sướng, thầm nghĩ nếu gặp Nhã Hoàng, hội trưởng Vũ Âm Các, nhất định phải cật lực châm chọc đối phương một phen.

Cảnh quan kiến trúc của tòa thành được hệ thống cung cấp lựa chọn, về việc bố cục ra sao thì hội viên công hội tự mình quyết định.

Giang Lưu mất một ngày cùng những người xây dựng thành đi lại khắp nơi, biến đổi cảnh quan trong thành theo sở thích của mình. Vì thẩm mỹ kỳ quái mà bị không ít hội viên phản đối.

Vậy nên buổi chiều, toàn thể hội viên cùng tập hợp tại Hồng Vũ để thảo luận tập thể.

Bạch Ngân cùng Vân tịch vốn đang ở khu vực PK. Nhận được thư mật thúc dục của hội viên, Bạch Ngân quay người hỏi Vân Tịch:

“Muốn đi cùng đến Hồng Vũ không?”

“Hồng Vũ?”

“Ừm.” Bạch Ngân mỉm cười, “Công hội đã thành công xin được thành.”

“Thế à? Chúc mừng nhé! Vậy là có ít nhất nửa tháng nữa để ngồi ghế phó thành chủ nhỉ?’’

“Đúng vậy. Hiện tại bọn họ đang thảo luận về vấn đề xây dựng thành, thúc dục tôi đến cùng bọn họ bàn bạc. Cậu muốn cùng đi chứ?”

“Tôi là người ngoài, thích hợp vào trong đó sao?” Vân Tịch nhìn ánh mắt chân thành của anh mỉm cười: “Vẫn là không nên đi”

“Một mình cậu định làm gì? Làm nhiệm vụ hay đi lấy quặng?”

“Tùy tiện làm gì đó cũng được.”

Nói xong, trong lòng Vân Tịch nghĩ, bản thân cậu càng ngày càng không quen với việc ở một mình.

Thời gian gần đây đi cùng anh, quả nhiên ngay cả thói quen thích đơn độc cũng bị cải biến sao?

Chuyện này quá mức đáng sợ.

“Cậu cảm thấy một người tự mình làm những chuyện buồn tẻ như vậy cũng có thể vui vẻ ư?” Bạch Ngân cười nhéo má Vân Tịch, “Đi theo tôi, nếu không có gì bất ngờ, hôm nay có thể có chuyện hay để xem.”

“Chuyện hay?” Nghe được từ ngoài ý muốn, Vân Tịch nổi hứng thú, “Là chuyện gì vậy?”

“Đến nơi sẽ biết.” Bạch Ngân thần bí cười, “Tóm lại là một màn giải trí vô cùng thú vị.”

Vân Tịch bị Bạch Ngân cám dỗ, lập tức leo lên thuyền giặc…À không, là lập tức đến Hồng Vũ.

Cửa thành mới lạnh tanh không bóng người do chưa được xây dựng xong. Vân Tịch tiến vào cửa thành liền lập tức bị tình cảnh trước mặt làm kinh hãi.

Dường như…Đã hiểu được vì sao lại có ít người như vậy.

Cái loại kiến thiết loạn cào cào này thực sự do người làm ra sao?

Đem gần như toàn bộ không gian sau cổng thành xây hoa viên…Còn có một đám người ở bên cạnh cãi lộn.

“Lão đại là thằng ngốc! Đầu gỗ! Não lợn!”

“Tùy tiện biến toàn bộ NPC thành tiểu nữ sinh…Bảo chúng sao sống sao nổi? Đồ cuồng loli(1) chết tiệt!!!!!”

“Xây ôn tuyền ở trung tâm thành phố, bộ anh bị ẩm IC sao?”

Tóm lại, tất cả đều đang lên án lão đại Giang Lưu có lớn chẳng có khôn của bọn họ.

Đối mặt với màn kháng nghị oanh tạc của hội viên, Giang Lưu làm như không hề nghe thấy, phát huy toàn bộ bản lĩnh mặt dày của anh ngồi trên ghế ngáp dài.

“Chậc…” Vân Tịch nhất thời không biết phải đánh giá tình hình trước mắt như thế nào.

Giang Lưu quả thật danh bất hư truyền…

“Nhìn nhiều sẽ quen thôi.”

Bạch Ngân cười, sau đó cao giọng nói với đám hội viên đang nháo nhào:

“Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói vài lời.”

Giọng nói ôn hòa phát ra khiến tất cả mọi người cùng ngậm miệng lại.

Các nữ hội viên đang đã nghiền mắng Giang Lưu đồng loạt im lặng, quay đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn Bạch Ngân.

Ngay cả Giang Lưu đang ngáp lấy ngáp để trên ghế cũng lười biếng đứng lên.

Người này, nhất định đã sử dụng ma pháp nào đó…Vân Tịch nghĩ.

Bạch Ngân, dùng loại ma lực đặc thù của bản thân thu hút những người xung quanh mình. Tất cả đều nhờ dịu dàng ấm áp nơi anh mang lại.

“Ngự Nguyệt, mọi người đừng chỉ trích Giang Lưu nữa. Nếu không hài lòng mọi người có thể tự mình điều chỉnh, không cần bận tâm thẩm mĩ của Giang Lưu.” Bạch Ngân dừng một chút, nhìn sang đám người bên trái: “Mọi người tiếp tục thảo luận quy hoạch của thành. Về người điều hành, tôi cảm thấy tốt nhất để Vũ Tức toàn quyền phụ trách, là con gái, cô ấy có cái nhìn tinh tế hơn.”

Nói xong, Bạch Ngân hỏi:

“Mọi người còn vấn đề gì không?”

“Không có……”

Mọi người nghe xong nhất trí lắc đầu.

“Tốt, vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Bạch Ngân mỉm cười, “Mong rằng mọi người nghe theo chỉ dẫn, đừng cái nhau.”

“Được……”

“Tôi bỗng nhiên cảm thấy……”

Khi Bạch Ngân đã phân công công việc xong, Vân Tịch buột miệng nói.

“Cảm thấy gì?”

“Thật ra, anh là một người trông trẻ chính hiệu.”

Tình cảnh vừa rồi khiến Vân Tịch liên tưởng đến hình ảnh một đám con nít đang xếp hàng chờ ăn quà vặt…Không khí vô cùng kỳ dị.

“Vậy à.”

Nghe cậu miêu tả xong Bạch Ngân liền cười.

“Thật ra nhiều người trong số họ tuổi vẫn còn nhỏ, rất ỷ lại ai đó có thể điều khiển được tình thế. Tuy bình thường có chút rắc rối, nhưng đa số thời điểm vẫn thực đáng yêu.”

“Tôi chỉ cảm thấy có thể khiến bọn họ nghe lời, anh quả thật rất giỏi…” Vân Tịch thì thào.

“Chúng ta dạo quanh thành một chút nhé?”

“Ừm.”

Đi một vòng theo Bạch Ngân, Vân Tịch đã có hiểu biết cơ bản về một số hội viên của Nguyệt hạ hồi ức.

Đầu tiên, “Hội trưởng trên danh nghĩa” Giang Lưu…Người này tuy miệng lưỡi khó nghe, khấu khí tùy tiện, nhưng về bản chất bản vẫn là người tốt.

Tiếp theo, thần kinh cùng với tên đều kỳ quái như nhau, Hoàng tử điên. Nghe nói sở thích lớn nhất của người này là PK, hơn nữa vì thường xuyên quên điều chỉnh hình thức PK mà phải mang hồng đanh, bị cưỡng chế đến tu viện quét đường.

“Tổ Quạ đen” của Nguyệt hạ hồi ức, đây là một đám bà tám do Ngự Nguyệt cầm đầu. Đám người này từ sáng tới tối dường như không bao giờ lo làm việc chính sự.

Cuối cùng…Vũ Tức, một cô gái làm việc rất nhanh nhẹn. Chẳng biết có phải do ảo giác Vân Tịch hay không, cậu luôn cảm thấy cô có địch ý với mình.

Cũng chẳng sao…số ít hẳn phải là lượng thành viên Nguyệt hạ hồi ức không có địch ý với cậu mới đúng nhỉ?

Vân Tịch vô cùng lạc quan nghĩ,

Dùng thân phận “Người xấu” chiếm lấy khoảng thời gian rảnh rỗi của Bạch Ngân…Nghe lên dường như có chút cảm giác tự mãn.

Vân Tịch đi theo Bạch Ngân vào phòng nghị sự. Đám con gái ở trong đang thảo luận về ngoại hình của NPC.

“Tớ thích tóc dài”

“Hình dạng như ông chủ Airy của cửa hàng đạo cụ được chứ”

“Tớ thích Lan Tu của Trung tâm chứng nhận vũ khí cơ.”

“Không thể, không thể.” Ngự Nguyệt kích động nói, “Gương mặt phải giống Hồng Y 013 mới được!”

“Đúng thế……”

Một hồi phụ họa đi qua, Vũ Tức cười:

“Ý kiến của các cậu đều không ổn. Theo tớ, nên lấy hình dáng như hội phó là tốt nhất.”

“A…ý kiến rất hay!” Ngự Nguyệt vỗ tay.

Bạch Ngân đứng một bên bất đắc dĩ mỉm cười: “Nếu giống tôi, mọi người sẽ không nhận nhầm sao?”

“Yên tâm, sẽ không giống hoàn toàn.” Vũ Tức cười ngọt ngào nói, “Hơn nữa, trên đời này hội phó là độc nhất vô nhị, bọn em không có khả năng nhận sai.”

“Đúng vậy.”

Bạch Ngân lắc đầu cười, khẽ nói với Vân Tịch:

“Giang Lưu tìm tôi, tôi đến chỗ anh ấy một chút. Cậu giúp tôi trông chừng các cô ấy. Tôi không muốn sau này phải đối mặt với một NPC giống hệt mình đâu.”

Vân Tịch cười: “Tôi hiểu, anh cứ đi đi”

Bạch Ngân vừa đi, Vân Tịch liền hiểu, bản thân đã trở thành người thừa trong căn phòng này.

Mấy cô gái không ngừng ríu ra ríu rít, bắt đầu điểu chỉnh hình dáng của NPC, không ai chủ động cùng Vân Tịch nói chuyện.

Đối với “người xấu” đã “cướp đi” Bạch Ngân, hẳn họ theo bản năng mà bài xích thôi.

Cũng may Vân Tịch không có hứng thú nói chuyện phiếm, cứ thế dựa vào tường nhìn họ tra tấn NPC.

Bộ dạng NPC đáng thương đã bị đổi qua đổi lại vô số lần. Mỗi lần đều vì hình dáng quá mức giống Bạch Ngân nên phải điều chỉnh lại.

“Haiz, hay cứ để như vậy đi…”

Sau N lần thay đổi, Ngự Nguyệt mệt mỏi từ bỏ.

“Ngự Nguyệt…Để như vậy hội phó sẽ tức giận.”

“Tức giận cũng được, tớ còn chưa thấy anh ấy tức giận nha.” Ngự Nguyệt hồ hởi nói.

NPC trước mặt là Bạch Ngân đang mỉm cười đây mà.

Vân Tịch bỗng nhiên nghĩ, nếu có thể hằng ngày nhìn NPC này, quả thật là một chuyện rất vui vẻ…Nhưng mà, so với NPC được lập trình sẵn thì người thật thú vị hơn rất nhiều.

Vũ Tức nãy giờ vẫn đang điểu chỉnh cho NPC bỗng nhiên ngừng lại, đi tới trước mặt Vân Tịch.

“Anh……”

“???”

“Anh biết hội phó từ khi nào?” Vũ Tức cau mày, dường như đang rất khó chịu.

“Bạch Ngân à…” Vân Tịch nghĩ một chút rồi mới đáp lại: “Đại khái khoảng hai tháng trước.”

“Hai tháng…” Vũ Tức thì thầm, bỗng nhiên cười, “Hóa ra mới được hai tháng.”

Địch ý quả nhiên rất sâu, cứ thế ngang nhiên khiêu khích.

Cô gái vốn xinh đẹp một khi mở miệng châm chọc người khác liền trở nên không đáng yêu nữa.

Vân Tịch cũng gật đầu cười: “Đúng vậy, mới hai tháng.”

“Tôi không biết anh đã làm những gì. Nhưng hội phó trước kia chưa từng kết giao với loại bạn bè như anh.” Vũ Tức nghiêm nghị nói, “Anh biết hội phó là người thế nào sao?”

“Tôi đương nhiên biết.” Vân Tịch bình tĩnh trả lời, “Anh ấy là người có danh vọng lớn nhất trong trò chơi, là hội phó của Nguyệt hạ hồi ức, là người mà mọi người sùng bái và tôn kính nhất.”

“Nếu đã biết, vì sao cứ bám lấy anh ấy?” Trong lòng Vũ Tức tràn đầy ý nghĩ muốn phòng vệ cho Bạch Ngân, lời nói không tự chủ được trở nên tệ đi, “Nếu gây ảnh hưởng xấu đến anh ấy, chúng tôi nhất định không tha cho anh.”

Suy nghĩ vì Bạch Ngân là tốt, chỉ tiếc ngôn ngữ quá mức ngây thơ. Vân Tịch khẽ thở dài, không chút để ý mỉm cười:

“Tôi nghĩ cô đã quên mất mấy điểm quan trọng rồi.”

“Cái gì?”

“Thứ nhất, nếu Bạch Ngân thật sự không muốn làm bạn với tôi thì tôi có dây dưa thế nào cũng vô dụng. Thứ hai, Bạch Ngân tự có chủ kiến của mình, anh ấy sẽ không bị hành vi của tôi gây ảnh hưởng. Nói như vậy, cô có cảm thấy đúng hay không?”

“……”

Vũ Tức nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, vừa tức giận vừa sửng sốt. Mấy cô gái còn lại đều khuyên cô nên nguôi giận, ánh mắt nhằm vào Vân Tịch tràn ngập khinh bỉ.

Bạch Ngân ơi Bạch Ngân…Khiến cho nhiều người yêu mến như vậy, đây là lỗi của anh nha.

Được anh chiếu cố, có phải tôi càng thêm tội lỗi hay không?

“Anh đừng đắc ý…” dường như nhớ ra điều gì đó, Vũ Tức lạnh lùng lên tiếng, “Tôi biết tại sao hội phó lại thân cận với anh như vậy.”

“Vũ Tức!” Ngự Nguyệt đoán được Vũ Tưc muốn nói điều gì, lập tức ngăn lại, “Đừng nói.”

“Bởi vì anh ấy cảm thấy anh giống Phù Trần.” Vũ Tức nhịn không được nói ra, “Ánh mắt của anh cùng Phù Trần giống hệt nhau…”

“Vũ Tức cậu im đi! Hội phó nghe thấy nhất định sẽ tức giận.” Ngự Nguyệt hét lên.

“Có thể nhìn thấy anh ấy tức giận cũng đáng lắm!” Vũ Tức cười, “Không phải cậu nói như vậy sao?”

“Cậu……” Ngự Nguyệt hoàn toàn không còn gì để nói.

Vân Tịch thở dài hỏi:

“Vũ Tức, cô thích Bạch Ngân à?”

“Liên quan gì đến anh!?”

“Nếu đã thích anh ấy thì bản thân nên mau chóng tranh thủ cơ hội đi.” Vân Tịch thản nhiên nói, “Ở đây cùng một người ngoài tranh cãi, có ý nghĩa sao?”

“Anh…” Vũ Tức cố áp chế giọng mình, “Tôi muốn cho anh hiểu, anh chỉ là vật thay thế mà thôi, biết điều mau sớm rời khỏi hội phó đi. Hội phó tốt với Phù Trần thế nào, một năm nay chúng tôi đều rõ ràng, hiện Phù Trần vừa qua đời thì anh xuất hiện…Anh nên biết, vật thay thế vĩnh viễn kém vật ban đầu. Đừng vọng tưởng bản thân là Phù Trần thứ hai!”

“Cái gì mà vật thay thế với chẳng vật chính…” Vân Tịch cười khẽ, “Vũ Tức à, hẳn cô đọc truyện tranh nhiều quá rồi. Tôi và Bạch Ngân chỉ có quan hệ bạn bè đơn thuần, chỉ như vậy thôi.”

Nói xong, Vân Tịch bỏ mặc ánh mắt sắc bén sau lưng, chậm rãi đi khỏi phòng nghị sự.

Phòng nghị sự được đặt tại tháp Mạn Châu, tòa tháp cao nhất nằm ở trung tâ Hồng Vũ. Từ trên đi xuống cảm giác như đang rơi, không chút an toàn. Vân Tịch dựa vào hàng rào ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, đem toàn bộ quang cảnh của Hồng Vũ thu vào đáy mắt.

Nhìn từ góc độ này, hình dáng thành đã bắt đầu hiện ra. Mấy ngày nữa, nơi đây sẽ nghênh đón những người chơi đầu tiên gia nhập.

Kể từ nay, nơi này sẽ dần dần trở nên phồn thịnh. Với thân phận là hội phó, chỉ nửa tháng nữa thôi, Bạch Ngân sẽ cùng hội viên công hội bắt đầu trận chiến bảo vệ Hồng Vũ.

Bạch Ngân……

Vô điều kiện tin tưởng cậu, không để ý những lời chê bai vẫn luôn bên cạnh cậu.

Vân Tịch từng cho rằng bạn bè ở bên nhau chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, còn lại đều mặc kệ. Không ngờ tới, hôm nay phải ghánh vác trách nghiệm kỳ quái như vậy.

Vân Tịch nhớ tới những lời Vũ Tức nói, khẽ mỉm cười.

Một cô gái đem lòng thích Bạch Ngân, vì phòng vệ cho người ấy mà nói ra những lời quá đáng không khiến Vân Tịch cảm thấy tức giận. Vân Tịch càng không nghĩ tới việc đem chuyện vừa sảy ra nói với anh.

Nhưng mà, những lời kia thật sự rất kỳ quái.

Thế thân của Phù Trần ư?

Vân Tịch biết, nếu không có Phù Trần, bản thân có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội kết bạn với Bạch Ngân.

Tính tình, thói quen, hoàn cảnh của cậu và anh khác nhau nhiều lắm. Cho dù từng chăm chú nhìn hành động kỳ dị của cậu trong cửa hàng đạo cụ, cho dù ở trung tâm quảng trường từng dịu dàng quay đầu nhìn lại…Cuối cùng, chỉ sợ vẫn là hai đường thẳng song song.

May mà có Phù Trần, may là có Nivela, anh và cậu mới có thể tiếp xúc gần gũi như vậy.

Vân Tịch chưa từng nghĩ bản thân cậu có thể thay thế Phù Trần.

Vân Tịch biết sự tồn tại của Phù Trần là không thể thay thế.

Khắc sâu rằng buộc như vậy, những hy vọng dư thừa hết sức xa vời kia, Vân Tịch chưa từng nghĩ tới.

“Tiểu Vân, mau đến tửu *** đi.”

Một lát sau, cậu nhận được tin mật của Bạch Ngân.

Vân Tịch hỏi: “Chuyện tốt anh nói xuất hiện rồi à?”

“Đúng vậy, cậu mau tới đi.”

Trao đổi ngắn gọn, Vân Tịch nhanh chóng khôi phục tâm tình chạy đến.

Tòa pháp gần tửu quán vẫn còn bỏ hoang.

Vân Tịch vừa đẩy cửa vào liền bị Bạch Ngân kéo tới ngồi bên cạnh.

Người trong tửu *** rất ít. Ngoài Bạch Ngân và cậu chỉ có Giang Lưu cùng một người lạ mặt.

Người kia chính là Nhã Hoàng, hội trưởng Vũ Âm Các.

Hội trưởng hai công hội đối địch…cùng nhau uống rượu sao?

Vân Tịch kinh ngạc liếc Bạch Ngân một cái. Bạch Ngân đặt ngón tay lên miệng, ý bảo cậu im lặng xem.

Kỳ thật, hai vị hội trưởng đang nói chuyện…

“Không ngờ cậu lại đến Hồng Vũ chơi nha…” Giang Lưu đắc ý gõ mặt bàn, “Thế nào? Vũ Âm không lấy được thành, ghen tị sao?”

“Hừ.” Biểu tình Nhã Hoàng không đổi, dùng thanh âm trầm thấp nói, “Tôi chỉ muốn tới xem một thằng đầu óc thẩm mỹ kém như cậu sẽ tàn phá tòa thành này như thế nào thôi.”

“……”

Giang Lưu dùng sức xiết chặt chén rượu trên tay.

Hóa ra hai người kia vốn đang công kích lẫn nhau.

Vân Tịch cảm thấy rất mới mẻ. Cậu không ngờ hội trưởng mặt lạnh có tiếng của Vũ Âm Các lại chạy tới tìm Giang Lưu gây chuyện.

Nhìn hai người này mà xem…Chỉ một lòng lo đấu võ mồm, hoàn toàn đem mọi người xung quanh trở thành không khí.

“Đã ghen tị thì cứ thẳng thắn thừa nhận, tôi sẽ không cười nhạo đám các cậu ngay cả một công hội tạp nham cũng chẳng bằng đâu. Chậc, xin thành rất khó nha, còn phải xem xét vấn đề nhân phẩm nữa,…Cậu nên trở về làm niều chuyện tốt một chút đi.”

“Nực cười.” Nhã Hoàng nheo mắt lạnh lùng đáp lễ: “Không biết ai trong thời gian xét duyệt mới liều mạng biểu hiện, đem cả công hội đi quét rác tưới hoa, nhiệm vụ mà ngay cả người chơi mới cũng chẳng thèm…Vì tòa thành này mà mặt mũi cũng không cần, thật mất mặt.”

“Cậu! Cậu nói ai mất mặt?”

Giang lưu chộp lấy chiếc bánh trên bàn ném Nhã Hoàng.

Nhã Hoàng nhẹ nhàng nghiêng đầu né, thuật tay đem thức ăn trước mặt ném qua.

“Không ăn được nho liền chê nho chua.”

“Đồ thiếu thẩm mĩ, ngu ngốc, cả đời không có nữ nhân yêu.”

“Cái đồ cười so với khóc còn khó coi hơn!”

“Đồ cuồng loli!”

“Đầu gỗ!”

“Cút ngay!”

“Cậu mới là thằng phải cút!”

Trận chiến thức ăn kết hợp hình thức cãi nhau thua xa trình độ học sinh tiểu học…Vân Tịch mặt đầy hắc truyến -__-||||||

Đang cãi nhau hoa lá đầy trời, NPC quản lý tửu *** bỗng lục đục đi ra, tới cạnh bàn bọn họ, nâng tay, dùng sức tát nhã Hoàng một cái.

“Bốp!”

“Ah……”

Hội trưởng công hội đứng đầu Vô Thần Giới, cứ như vậy không hình tượng bị ăn tát.

“Không thể lãng phí thức ăn!!”

NPC đại thúc rống giận.

“Oa ha ha ha ha!! ” Thấy người gặp họa, Giang Lưu lớn tiếng cười sung sướng, “Nhã Hoàng, thật mất m…”

Lời còn chưa dứt lại một tiếng “Bốp” nữa vang lên. Hồng Vũ thành chủ đại nhân cũng vô cùng mất hình tượng hôn bàn.

“Đến cả lão tử mà ngươi cũng dám đánh!?”

Giang Lưu nhảy khỏi ghế, nổi giận quát: “Mắt ngươi mù rồi! Lão tử đây là thành chủ.”

“Tuyệt đối không thể lãng phí thức ăn!!”

NPC đại thúc dùng thanh âm so với Giang Lưu còn lớn hơn tiếp tục rống giận.

“Được lắm…ngươi…ngươi chờ đấy. Lão tử nhất định đem ngươi đổi, nhất định phải đổi.”

Giang Lưu nổi giận, Nhã Hoàng bất lực, NPC đại thúc chính trực.

Thật đúng là chuyện đáng xem, tính giải trí vô cùng đặc sắc.

“Ha ha ha ha……”

Vân Tịch rốt cuộc nhịn không được. Cậu cười đến ngã trái ngã phải, cuối cùng dựa vào người Bạch Ngân.

———————————————————————————————————————————————————————-

(1)Loli: Lolicon (ロリコン), còn gọi là rorikon theo tiếng Latinh, là một từ Nhật ghép của cụm từ “Lolita complex” ( tạm dịch là “trạng thái tâm lý phức tạp về Lolita”hay “hội chứng Lolita”). Ở Nhật Bản, thuật ngữ này mô tả một sự “chú ý” đến các cô gái ( đa phần là các bé gái) trẻ hoặc một cá nhân có sức hấp dẫn như vậy. Bên ngoài Nhật Bản, thuật ngữ này ít phổ biến hơn và chủ yếu đề cập đến một thể loại của manga và anime trong đó những nhân vật được vẽ đa phần mang tính trẻ con, trong đó các nhân vật nữ thường được xây dựng với một sự khêu gợi khá điển hình. Cụm từ Lolicon được cho là dựa theo tên một cuốn sách của Vladimir Nabokov, Lolita, trong đó kể về một người đàn ông trung niên trở nên ám ảnh về *** với một cô gái tuổi mười hai. Môt thuật ngữ tương đương dùng để để chỉ sự thu hút (hoặc nghệ thuật liên quan) tới các chàng trai ( bé trai) trẻ là “Shotacon”

Một số nhà phê bình cho rằng thể loại lolicon góp phần vào sự lạm dụng *** trẻ em. Trong khi đó, những người khác cho rằng điều ấy là hoàn toàn không có cơ sở chứng minh hoặc nếu có chỉ là bằng chứng chứng minh điều ngược lại.
Bình Luận (0)
Comment