Phố dài dài, người đi đường như mắc cửi nhưng lại lặng im không nói gì.
Tào Phi nghe lời Đơn Phi nói, nắm chặt lấy cây roi, Hạ Hầu Mậu càng là tức giận, cất giọng nói: - Tào Ninh Nhi, hóa ra cô quản giáo tôi tớ như vậy, hôm nay, hôm nay... Gã tức giận đến nỗi lắp bắp không nói nên lời, giơ roi ngựa lên, không ngờ bên ngoài đột nhiên có người cười nói: - Hôm nay Hạ Hầu công tử mở tiệc chiêu đãi khách quý như Thế Tử, nghe nói thậm chí còn mời Như Tiên cô nương đến, sao chư vị lại phần cầm chử hạc, phá hỏng phong cảnh như vậy?
Hạ Hầu Mậu sửng sốt, chậm rãi buông roi xuống, nhìn về phía người nọ, ho khan một tiếng.
Tào Phi vốn ngồi yên tự kỷ không nói, vừa nghe người nọ nói, thần sắc không ngờ cũng có thay đổi.
Đơn Phi nhìn thấy cử chỉ của mọi người, cũng thấy kỳ lạ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người chậm rãi đi ra từ trong đám người.
Người nọ một thân áo xanh, kiểu tóc không có phong cách Smart (từ mang nghĩa xấu, chỉ bắt chước phong cách khác người), nhưng rất có tâm tư smart muốn thu hút ánh mắt của thế nhân, thậm chí có thể nói là rất tinh túy. Thời điểm vào thu, người nọ vẫn đi guốc mộc, tất trên một chân có rất nhiều màu, một chân kia không có tất, nhưng sạch sẽ giống như đã tắm đến tám lượt.
Đơn Phi biết cổ đại không có nhựa đường, có thể có con đường lát đá xanh đã coi như là phố Trường An của Bắc Kinh xa hoa, rất nhiều hơn đều là đất đỏ bụi bặm, vì vậy đều phải đi một đôi tất chống bụi, để tránh khách tới thăm rất chướng tai gai mắt. Hắn thấy chân người này không đi tất mà lại sạch bất ngờ, ngược lại còn hiếu kỳ người này làm sao làm được điều này.
Người nọ đi đến trước mặt Đơn Phi, khẽ mỉm cười, lúc này Đơn Phi mới phát hiện tên Smart này nhìn có vẻ hơi gầy gò tuấn lãng, mặc dù tất khác loại, nhưng đôi mắt thì rất thâm thúy, cười lên càng có vẻ thần sắc phi dương, rất có ý bất kỵ.
Nhưng người nọ chỉ cười cười, chứ không nói gì nhiều với Đơn Phi, đi về phía sau Đơn Phi, ngồi xuống bên cạnh Hổ Đầu, thấy cậu còn đang khóc thút thút, mỉm cười nói: - Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, thút tha thút thít như một bé gái thật khó coi.
Hổ Đầu cuối cùng đã ngừng khóc, lau nước mũi, nói: - Đệ không phải... không phải khóc... Cậu chu miệng lên, nhìn có vẻ lại muốn rơi lệ.
Kinh biến đột thành, Liên Hoa căn bản không có cơ hội phản ứng, mắt thấy Đơn Phi và Tào Phi cứng rắn chống đỡ, chẳng những lo lắng cho an nguy của bản thân, mà càng sốt ruột vì Đơn Phi, thấy người nọ đột xuất chuyển dời tầm mắt, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lập tức kéo Hổ Đầu dậy, vội nói: - Đứng lên, chúng ta đi thôi.
Nàng biết Đơn Phi là vì Hổ Đầu mới xung đột với Tào Phi, chỉ mong có thể rời đi cho êm chuyện, nhưng lại biết đây chỉ là một hy vọng xa vời.
Hổ Đầu vội la lên:
- Đệ không đi, đệ còn phải tìm đồng tiền kia nữa. Cậu chưa bao giờ có tiền của riêng mình, đối với điều này vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Liên Hoa vừa sợ vừa giận, thầm nghĩ Hổ Đầu không hiểu chuyện, quát mắng: - Đệ còn chê chưa gây đủ họa sao? Đi thôi! Nàng nhéo tai Hổ Đầu định rời đi, nhưng bị người áo xanh nọ kéo tay áo, nói: - Không thể đi!
Liên Hoa trong lòng run rẩy, lắp bắp nói: - Tại sao?
- Đương nhiên phải tìm được đồng tiền kia mới đi. Quay sang nhìn Hổ Đầu, người áo xanh khó hiểu nói:
- Nhưng đệ tìm đồng tiền đó rốt cuộc là muốn làm gì?
- Đệ muốn mua đồ cho Đơn đại ca. Hổ Đầu chỉ vào Đơn Phi nói: - Huynh ấy là người tốt, đã giúp chúng ta rất nhiều.
Người áo xanh quay đầu lại liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, lại cười nói: - Được, vậy ta giúp đệ tìm đồng tiền đó.
Liên Hoa trong lòng thầm nghĩ, lúc nãy vội vàng gấp gáp, ai biết đồng tiền đó lăn đi đâu, vội nói: - Không cần tìm nữa, ta cho nó một đồng tiền nữa là được.
Nàng lấy ra một chiếc khăn tay cũ nát, mở khăn ra, bên trong lộ ra mười mấy đồng tiền gỉ sét loang lổ, nhặt ra một đồng đưa cho Hổ Đầu...
Người áo xanh nhìn chiếc khăn tay, lắc đầu kiên trì nói: - Không được, nhất định phải tìm được đồng tiền kia. Đúng rồi, ở đây. Y đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên đi đến một sạp bên cạnh, cúi người xuống và khi đứng thẳng lên, trên tay đã có thêm một đồng tiền hơi gỉ sét, gã quay lại đặt đồng tiền lên tay Hổ Đầu, mỉm cười nói: - Được rồi, tìm được tiền rồi.
Hổ Đầu quá vui mừng lại muốn rơi lệ, Liên Hoa nhìn thấy đồng tiền kia nhưng muốn nói lại thôi, chợt nghe kia người áo xanh nói: - Nếu đã tìm được tiền rồi, nếu các ngươi không có chuyện khác thì có thể đi rồi.
Liên Hoa ngẩn người, muốn chạy nhưng lại không bước đi nổi, thầm nghĩ ngươi cho rằng ngươi là ai? Không cần nói Thế Tử Tào Phi gì đó có nhường hay không, Đơn đại ca vì chúng ta mà đã đắc tội với những người này, làm sao chúng ta có thể đi được? Lúc nãy nàng muốn đi chỉ là sợ Đơn Phi có chuyện, lúc này không đi cũng là sợ Đơn Phi có chuyện, Ô Thanh, Ô đại nương cũng nghĩ như vậy, thầm nghĩ Đơn Phi đã giúp bọn họ rất nhiều, cho dù không giúp được Đơn Phi, cũng không thể coi Đơn Phi giống như người lạ.
Người áo xanh thấy thế, chậm rãi đi đến trước mặt Đơn Phi, đưa mắt nhìn hắn một lượt, nói: - Thương thế của ngươi có nặng không?
Đơn Phi theo bản năng sờ sờ đầu, hồi lâu mới nói: - Không có gì đáng ngại.
- Vậy thì tốt. Người áo xanh vỗ tay cười nói: - Thế Tử, nơi này không vấn đề gì. Hạ Hầu công tử đợi nóng lòng... Chúng ta phải mau chóng đi gặp, nếu không chủ nhân đợi lâu mà khách không tới, thật sự là thất lễ rất lớn.
Trong lúc nói gã đã đi đến bên cạnh Tào Phi, kéo cương ngựa xuống cho Tào Phi.
Tào Phi cười như không có chuyện gì: - Tiên sinh quá khách khí rồi. Nhưng mà... Y chợt ngừng, liếc nhìn đám người Đơn Phi, Liên Hoa một cái, cuối cùng nói: - Không phải Hạ Hầu Hành đợi nóng lòng, là tiên sinh có phần nóng lòng muốn gặp Như Tiên cô nương đúng không?
Người áo xanh cười ha ha nói: - Người hiểu ta... đúng là Thế Tử!
Gã cười rồi cùng Tào Phi đi ra bên ngoài, không lâu sau, đã đến một tửu lầu ở nơi xa trên phố lớn, cười hi hi ha ha đi lên lầu, mọi người không được xem trò vui, đều lập tức giải tán.
Đơn Phi đứng trên đường, nhìn bóng lưng người áo xanh kia, âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ người áo xanh giống một tên Smart này rốt cuộc là ai? Chỉ sợ có địa vị không thấp ở thành Hứa Đô.
Lúc nãy người áo xanh kia nhặt tiền cho Hổ Đầu, thương lượng với Liên Hoa, lải nha lải nhải, nhưng đám người Tào Phi lại đều có thể nhẫn nhịn được, thậm chí người áo xanh nói đi, Tào Phi cũng không dị nghị, cái tên lỗ mãng bên cạnh Tào Phi cũng không dám khiêu khích, thậm chí còn có bộ dạng kiêng nể đối với người này.
Người có thể khiến cho đảng Thái Tử này đều khách khí như vậy, đương nhiên không phải nhân vật đơn giản, nhưng người này rốt cuộc là ai? Sự tình căng thẳng lúc nãy bị người này dùng một đồng tiền hóa giải dễ dàng như vậy, thủ đoạn xử sự của người này tuyệt không đơn giản.
Đơn Phi cũng không có hứng thú lớn với việc có thể nhìn thấy Hoàng đế khai quốc Tào Phi của Ngụy Quốc sau này, dù sao thì theo hắn thấy, con nhà quan ngoài trừ chút thâm trầm, chút kiêu ngạo ngang ngược ra cũng không có thể hiện quá nhiều điểm hứng thú, nhưng hắn lại rất có hứng thú với tên Smart kia, thấy Tào Ninh Nhi nhìn sang, trong lòng Đơn Phi vừa động, hỏi: - Đại tiểu thư, người áo xanh kia là ai?
Hắn chưa hỏi xong, khuôn mặt xinh đẹp của Tào Ninh Nhi lập tức nghiêm lại: - Đơn Phi, ta muốn nói hai chuyện.
Làm sao vậy?
Đơn Phi thấy bộ dạng đột nhiên lạnh lùng của nàng, cau mày nói: - Chuyện gì?
- Thứ nhất, nơi này là thành Hứa Đô! Tào Ninh Nhi nhíu mày nói.
Đơn Phi không đợi nàng nói tiếp, hỏi ngược lại: - Bởi vì là ở thành Hứa Đô, cho nên dù cho rằng việc mình làm đúng, cũng không được làm sao?
Tào Ninh Nhi ngẩn ra, không ngờ rằng Đơn Phi đặt câu hỏi như vậy, thật sự nàng muốn cảnh cáo Đơn Phi, lúc nãy chẳng qua là may mắn qua được tai họa, qua được một lần, không thể qua mãi được, không ngờ rằng Đơn Phi lại hiểu ý của nàng, hỏi ngược lại khiến nàng nhất thời không nói gì.
Qua hồi lâu, Tào Ninh Nhi mới nói: - Nhưng ngươi là... người của Tào phủ!
Đơn Phi trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng nói: - Vậy còn chuyện thứ hai?
- Người áo xanh lúc nãy... Một câu nói của Tào Ninh Nhi khiến hứng thú của Đơn Phi tăng lên, nhưng câu sau lại giống như dội cả chậu nước lạnh xuống:
- Ngươi không cần biết hắn là ai, ngươi chỉ cần biết hai điều...
Đơn Phi đột nhiên cảm thấy đại tiểu thư này cũng vận dụng hai điều cơ bản, thầm nghĩ cứ nói như vậy, khi nào có thể xong? Nhưng hắn cũng kiên nhẫn hỏi: - Hai điểm nào?
- Thứ nhất, y không là người tốt lành gì. Trong giọng nói của Tào Ninh Nhi ít nhiều có phần khinh miệt.
Đơn Phi thầm nghĩ, lúc nãy nghe ý của Tào Phi, người áo xanh này cũng rất có hứng thú với Như Tiên, xem ra đại tiểu thư này đã nhận định một đạo lý, nam nhân muốn gặp Như Tiên tuyệt đối không là người tốt lành gì.
- Vậy còn điểm thứ hai?
- Tốt nhất ngươi cách y xa một chút, nếu nghe ta khuyến cáo... Tào Ninh Nhi giọng điệu đột nhiên mềm thêm vài phần: - Đơn Phi, sau này ngươi coi như không biết y thì hơn.
- Còn nếu ta không nghe đại tiểu thư khuyến cáo? Đơn Phi nói.
Tào Ninh Nhi sắc mặt trầm xuống, vung tay áo, bỏ lại một câu nói: - Ngươi đừng hối hận! Nàng quay đầu liền đi về phía tửu lầu, chỉ sợ bị Đơn Phi nhìn thấy khuôn mặt đỏ mặt.
Nổi giận đùng đùng đi vào tửu lầu, có tiểu nhị bước lên hỏi bị Tào Ninh Nhi phất tay đuổi xuống, bước nhanh lên chỗ gần cửa sổ trên lầu ba, Tào Ninh Nhi ngồi xuống rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy Đơn Phi vẫn còn đứng nguyên trên phố lớn, không khỏi lại tức giận... Ngươi không chuẩn bị làm ăn, tại sao không dẫn Ô đại nương bọn họ qua?
Chỉ là ngươi nguyện chết nguyện sống, thì có can hệ gì đến ta, sau này ta không quan tâm đến ngươi nữa!
Mới nghĩ đến đây, Tào Ninh Nhi bỗng dưng lại đỏ mặt, lần này thì không phải là tức giận, tự đỏ mặt thế này có hơi kỳ lạ... Hôm nay ta làm sao vậy? Tại sao lại vô cớ đỏ mặt như vậy?
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng nàng, có tiểu nhị đến phía sau lưng nàng, cẩn thận nói: - Đại tiểu thư, dưới lầu có phụ nhân nói họ Ô, nói là có quen cô...
Lúc này Tào Ninh Nhi mới lưu ý đến đám người Ô đại nương cũng không có ở bên cạnh Đơn Phi, lấy lại tinh thần nói: - Cho bọn họ lên đi. Điều chỉnh lại cảm xúc, khi lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Tào Ninh Nhi đã khôi phục vẻ bình tĩnh, thấy Ô đại nương, Liên Hoa cẩn thận dè dặt đi lên tửu lầu, có phần lãnh đạm nói: - Các ngươi tìm ta làm gì?
Trong lòng nàng ít nhiều có chút hụt hẫng, thầm nghĩ sao Đơn Phi không cùng đến, lẽ nào...
Ô Đại Nương vốn đã hơi nơm nớp lo sợ, vừa thấy sắc mặt của Tào Ninh Nhi thầm kêu lên không xong rồi, thầm nghĩ vụ làm ăn này chỉ sợ không thành, Liên Hoa đứng bên cạnh đột nhiên nói:
- Đơn đại ca đã nói, đại tiểu thư tính khí rất tệ...
- Cái gì? Tào Ninh Nhi vỗ bàn, mày liễu nhướn lên, thầm nghĩ Đơn Phi này thật sự coi trời bằng vung rồi, chẳng lẽ là bị ta nói một trận, tìm hai người này để mắng ngược lại sao? Nói sao thì ta cũng là một đại tiểu thư, sao đến lượt tôi tớ quở trách?
- Con nha đầu ngươi, nói bừa bãi gì hả? Ô đại nương vội vàng nói: - Đại tiểu thư, cô đừng nghe nha đầu kia nói lung tung.
- Ta không có nói lung tung. Liên Hoa phân biện: - Đơn đại ca đã nói...
Ô đại nương nhéo Liên Hoa một cái, cắt ngang câu nói của nàng ta, cười xòa nói: - Đơn Phi thằng bé này nói là... Đại tiểu thư mặc dù đang nổi nóng, nhưng dụng tâm là tốt, đại tiểu thư cũng không phải là người vì giận dỗi mà không màng buôn bán, hắn bảo chúng ta yên tâm đến nói chuyện với đại tiểu thư, còn nói... đại tiểu thư sẽ không làm khó chúng ta.
Tào Ninh Nhi ngẩn ra, không ngờ Đơn Phi cũng có chút hiểu nàng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Đơn Phi đứng trên phố lớn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía này, Tào Ninh Nhi cuống quít quay đầu, chỉ sợ bị Đơn Phi nhìn thấy mình, tim đập thình thịch, trong lúc nhất thời không biết là mừng hay lo...