Vân Phỉ ngẩn ra, sao tự nhiên hắn lại trở nên ôn hòa và dễ chịu thế. Lẽ nào vẻ cao ngạo của hắn bị con dao của nàng dọa chạy mất rồi sao?
Nàng thầm tức cười, vội vàng nói: “Xin lỗi, ta thật sự bất đắc dĩ.”
Vừa rồi hai người vẫn cố nói thật nhỏ tiếng, giọng nói lại bị át bởi tiếng
vó ngựa nên không bị phát hiện. Bây giờ đã qua trạm kiểm soát, giọng của Lục Nguyên và Vân Phỉ đều bất giác to hơn rất nhiều.
Chiều mùa
hạ, thời tiết nóng bức, Lục Nguyên vén màn xe ngựa lên, Vân Phỉ cất dao
vào trong bao da được đeo trên cẳng chân, kéo váy cho nghiêm chỉnh.
Lâu Tứ An thấy màn được vén lên thì len lén nhìn vào, lòng thầm lấy làm lạ. Không biết lúc nãy trong xe xảy ra chuyện gì mà vị tiểu thư này thần
sắc như thường còn công tử nhà mình thì lúng túng như thế.
Vân Phỉ thành khẩn nói cảm ơn Lục Nguyên: “Lục công tử, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp huynh.”
“Không cần.”
Vân Phỉ cảm thấy có lẽ mình sẽ không có cơ hội gặp lại hắn nữa, nghĩ ngợi
một chút, cảm thấy báo đáp ngay tại chỗ thì tốt hơn. Tuy trên người nàng có mang theo ngân phiếu nhưng nghĩ lại thì Lục Nguyên là người giàu có, chắc sẽ không thèm chút tiền nhỏ nhoi của mình cho nên tháo chiếc vòng
ngọc trên cổ tay ra, dâng hai tay cho hắn: “Mong công tử không chê chiếc vòng ngọc này.”
Lục Nguyên không thèm nhìn lấy một cái, vẫn nói câu đó: “Không cần.”
Tốt quá, nàng sớm biết hắn là kẻ có tiền, không thèm thứ này mà. Vân Phỉ đeo chiếc vòng vào tay trở lại.
Cái vòng này là do Úy Đông Đình tặng nàng, giá trị không nhỏ, trước khi đi
nàng cố ý đeo nó trên người. Trừ ngân phiếu, đây gần như là thứ có giá
trị nhất trên người nàng. Nói thật, nàng còn hơi tiếc đây.
Thấy
vẻ keo kiệt bủn xỉn của nàng, Lục Nguyên không nhịn được mà hừ một tiếng thật mạnh. Nói cảm ơn mà không có chút thành ý nào cả, thì ra là nói
cho có.
Vân Phỉ thấy xe đi về hướng bắc thì hỏi: “Lục công tử đang định về Sơn Tây sao?”
Lục Nguyên ừ một tiếng, ngừng lại rồi nói tiếp: “Nhà ta ở Tấn Thành.”
Vân Phỉ mỉm cười: “Vậy sao công tử lại xuất phát trễ như vậy, e là hôm nay không đến được Tấn Thành.”
“Ta phải ở lại Mạnh Tân một đêm, còn có hai cửa hàng ở Mạnh Tân phải thị sát.”
Vân Phỉ cười tươi tắn: “Thì ra Lục công tử cũng hay nói chuyện, ta cứ tưởng công tử là người tiếc lời nói như vàng.”
Lục Nguyên ngẩn ra, lúng túng hỏi: “Cô... trước đây cô gặp ta rồi sao?”
Vân Phỉ cười dịu dàng: “Đúng vậy, ta gặp công tử hai lần, ấn tượng khó
phai, gặp công tử lần đầu tiên là liền nhớ mãi.” Nàng thầm nghĩ, người
kiêu căng ngạo mạn như ngươi, ai mà không nhớ chứ? Có điều nghĩ như thế, nhưng nụ cười trên mặt vẫn cứ ngọt ngào tươi tắn, đôi mắt như một dòng
nước suối, trong đó có rất nhiều gơn sóng, giống như những cái vòng, có
thể trói chặt ánh nhìn của người đối diện.
Lần đầu tiên gặp đã
nhớ kỹ mình! Có ý gì đây chứ? Vừa gặp đã thương sao? Không phải vậy chứ? Mặt Lục Nguyên lại đỏ như tôm luộc, không dám nhìn vào mắt nàng, tim
thì bắt đầu đập thình thịch.
Chắc do trời nóng quá nên bị say
nắng rồi. Hắn ngửa mặt đón gió, rồi ngồi thật ngay ngắn. Không biết tại
sao bị nàng ôm có một chút mà cả người hắn bỗng trở nên khác thường, tim cứ đập thình thịch rồi loạn nhịp cả lên, cảm xúc cũng không tự chủ
được, vừa vui vừa giận, rất bất thường.
Hai bên đường toàn là
ruộng lúa, bên trong là những mầm mạ xanh mơn mởn chạy dài hút tầm mắt,
làn gió mang theo mùi hương ngan ngát trong lành của cỏ cây. Cảnh trí
nông thôn dân dã này làm trái tim thấp thỏm phập phồng suốt hai tháng
nay của Vân Phỉ cũng trở nên bình yên. Nàng đã rời khỏi kinh thành,
thoát khỏi cái lồng son đầy áp bức kia.
Đáng tiếc, sự thích chí
này không duy trì được bao lâu thì bụng của nàng đã sôi ùng ục. Mấy
người Lục Nguyên vì phải xuất phát nên đã ăn cơm trưa sớm, còn Vân Phỉ
thì bụng vẫn trống trơn, ngay cả ly trà trong quán trà Lục Vũ cũng chưa
kịp uống. Lúc nãy qua trạm kiểm soát, tâm lý hồi hộp nên cũng không phát hiện mình đói, bây giờ mới phát hiện mình vừa đói vừa khát.
Nàng vốn định cố nhịn nhưng bụng cứ kháng nghị không chút khách khí. Nàng
vừa ngượng ngùng vừa bối rối, thầm hy vọng âm thanh bất lịch sự này bị
át bởi tiếng lộc cộc của xe ngựa.
Lén đưa mắt nhìn, Lục Nguyên
đang ngồi ngay ngắn, chắc là không nghe thấy. Nàng thầm thở phào, đưa
tay lên bụng, nhấn mạnh vài cái.
Nhưng một lúc sau, Lục Nguyên
lặng lẽ lấy một cái hộp giấy được gói cẩn thận từ sau lưng ghế dựa ra,
đẩy tới trước mặt nàng rồi tiếp tục duy trì trạng thái ngồi ngay ngắn
nghiêm chỉnh ấy.
Vân Phỉ vừa thấy mấy chữ 'mỹ vị' được viết trên
hộp giấy thì lập tức ngượng chín cả mặt. Đây là cửa hàng điểm tâm khá
nổi tiếng ở kinh thành, Úy Đông Đình từng nhiều lần mua cho nàng những
món điểm tâm trong ấy. Có thể thấy được cái túi giấy này chính là thức
ăn vặt Lục công tử mang theo để ăn trên đường.
Tuy hắn có lòng
tốt nhưng làm như vậy quả thật khiến Vân Phỉ thêm ngượng ngùng. Vân Phỉ
cố giữ bình tĩnh nhận lấy cái hộp, đỏ mặt nói cảm ơn.
Mở cái hộp
giấy ra, bên trong có đậy một tờ giấy dầu, một hương vị ngọt ngào bay
vào mũi. Bên trong là những món điểm tâm khác nhau như mứt quế hoa, mứt
táo, mứt khoai từ... đủ các màu sắc vào sắp xếp đẹp mắt. Vân Phỉ lấy từ
trong tay áo ra một cái khăn tay, bao một miếng mứt quế hoa, bỏ vào
miệng.
Lẽ ra, Vân Phỉ đang ăn thì không nên nhìn, nhưng không
gian trên xe ngựa chỉ có thế, hai người lại ngồi đối diện nên ánh mắt
của Lục Nguyên lại bất giác lướt qua lướt lại trên mặt nàng.
Hắn
phát hiện, tướng ăn của nàng vô cùng tao nhã, trong từng cử chỉ đều lộ
ra vẻ nho nhã quý phái, khác hẳn với dân thường, nhưng nàng lại nói một
thân một mình tới kinh thành nương nhờ họ hàng. Hắn bỗng thấy tò mò về
thân thế của nàng nhưng lại không tiện hỏi, chỉ âm thầm đoán già đoán
non. Đoán cả buổi trời vẫn không có kết quả, ngược lại càng thấy tò mò
hơn.
Tuy Vân Phỉ rất đói nhưng cũng ngại ăn ngấu nghiến trước mặt Lục Nguyên, hơn nữa không có nước trà, điểm tâm hơi khô nên nàng chỉ ăn hai miếng rồi lại đóng hộp lại, gói gém cẩn thận trả lại cho Lục
Nguyên, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
Lục Nguyên nhận lấy cái hộp, thầm nghĩ sao ăn còn ít hơn con mèo Ba tư của A Kim thế này?
“Vậy cô định đi đâu?”
Vân Phỉ tưởng hắn không thích cho mình đi nhờ xe nên vội vàng cười trả lời: “Tới Mạnh Tân ta sẽ xuống xe ngay.”
“Sau đó thì sao?” Hỏi xong, Lục Nguyên cảm thấy mặt nóng lên, dời mắt đi một cách không tự nhiên, cố làm ra vẻ thờ ơ không quan tâm gì cả, nhưng tai thì cứ dỏng lên nghe nàng nói chuyện.
“Ta còn có người thân ở Trường An, muốn đến đó nương tựa.”
“Không được, bây giờ Tần Vương đang đánh nhau với triều đình, Trường An bị bao vây từ lâu rồi, binh mã loạn lạc, cô lại một thân một mình, tốt nhất là đừng đi nữa.”
Đương nhiên là Vân Phỉ sẽ không đi Trường An,
chẳng qua là thuận miệng trả lời Lục Nguyên mà thôi. Nàng nghĩ sau khi
mình mất tích, nếu Úy Đông Đình nghĩ là nàng bị thuộc hạ của Tần Vương
bắt cóc thì nhất định sẽ điều tra theo hướng đi Trường An. Nếu y nghi
ngờ nàng nhân cơ hội này rời khỏi kinh thành về Kinh Châu thì nhất định
sẽ lần theo hướng nam để tìm nàng. Cho nên hai hướng tây và nam, tạm
thời nàng không thể lộ diện.
Thế là nàng tính cùng Lục Nguyên đi
Mạnh Tân, chắc chắn Úy Đông Đình sẽ không ngờ được là nàng lại đi lên
hướng bắc, hơn nữa còn trốn ở Mạnh Tân - nơi cách kinh thành rất gần. Ở
lại Mạnh Tân vài ngày, đợi chuyện tạm lắng xuống thì sẽ xuống nam về
Kinh Châu, để tránh cho giữa đường bị người ta chặn lại, phí mất bao
nhiêu công sức tính toán.
Vì thế, Vân Phỉ nói với Lục Nguyên: “Tạm thời ta còn chưa nghĩ ra được phải đi đâu, ở lại Mạnh Tân vài ngày rồi tính sau.”
Lục Nguyên gật đầu, không biết sao trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Xe ngựa chạy về phương bắc, hướng về phía Mạnh Tân.
Đang mùa hè, Bắc Mang Sơn được bảo phủ bởi một màu xanh bạt ngàn, cả núi non trải một màu xanh biếc um tùm. Thỉnh thoảng trên đầu lại có vài chú
chim nhỏ không biết tên bay qua, để lại vài tiếng hót du dương lanh
lảnh. Mặt trời dần chuyển sang hướng tây, ráng chiều phía chân trời đỏ
rực, đẹp vô cùng, những tia nắng đỏ vàng chiếu rọi cánh rừng bên đường,
xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng li ti màu vàng kim lấp lánh.
Vân Phỉ đang say sưa ngắm nhìn thì bỗng nhiên nghe được những tiếng động
lộc cộc lộc cộc, đưa mắt nhìn thì thấy từ trên sườn dốc phía trước có
mấy khối gỗ to tròn đang lăn về phía xe ngựa.
Lâu Tứ An vội vàng nói: “Mau tránh đi.”
Xa phu lập tức ghìm cương lại, xe ngựa giật mạnh một cái, người Vân Phỉ
loạng choạng, nhào vào lòng Lục Nguyên. Hắn vô thức giơ hai tay ra đón
đỡ nàng, nhưng khi tay vừa chạm vào áo nàng thì bỗng rụt lại như bị điện giật, đành trơ mắt nhìn nàng lao đầu vào vách, ui da một tiếng rồi ôm
trán. Hắn lại vội vội vàng vàng đỡ nàng dậy.
Tám tùy tùng bên
ngoài vội xuống ngựa ngăn những khối gỗ lại để nó không đụng trúng xe
ngựa. Đột nhiên, một khối gỗ bỗng nổ bùm một tiếng thật to, tám người
vội vàng bay người né tránh. Ngay sau đó, mấy khối gỗ kia liên tục nổ
lùm bùm, phía trước xe ngựa lan tỏa một luồng khói màu xanh lục dày đặc, một mùi hương gay mũi xông vào làm Vân Phỉ ho khù khụ, bên tai là tiếng ngựa hí vang trời và tiếng hét kinh hoàng của mấy tùy tùng.
“Mau bảo vệ công tử!”
Trong lúc hoảng loạn, nàng chỉ nghe thấy câu này, trước mắt là khói xanh mù
mịt, gần như không thể hít thở, nàng bị khói làm ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Vân Phỉ đột nhiên tỉnh lại.
Mở mắt ra, nàng mới phát hiện tay chân mình bị trói chặt, bị ném trong một căn phòng rộng rãi và sạch sẽ. Nàng vội vàng giãy giãy cố bứt dây thừng ở cổ tay, nó được buộc rất chặt, hoàn toàn không bứt ra được.
“Đừng phí sức nữa.” Sau lưng vang lên tiếng của Lục Nguyên, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy hắn cũng bị trói chân tay, nhưng hình như tỉnh táo hơn
nàng một chút.
“Lục công tử, có phải huynh có kẻ thù gì đó
không?” Phản ứng đầu tiên của Vân Phỉ chính là lần bị bắt này không phải do thân phận của nàng bị bại lộ mà là do hắn.
Lục Nguyên im lặng một lát, rồi nghiêm túc trả lời: “Không biết nữa.”
Vân Phỉ: “.....” Nàng không khỏi bội phục sự trấn tĩnh của hắn, lúc này bị
người ta bắt cóc mà vẫn có thể duy trì vẻ ngạo mạn và lạnh nhạt kia,
giống như là đã quen với tình cảnh này vậy.
Nàng không nhịn được, hỏi: “Có phải trước đây huynh từng bị bắt cóc rồi không?”
Lục Nguyên gật đầu: “Sao cô biết? Năm bảy tuổi ta cũng bị bắt cóc một lần,
bị ném trong sơn động, lần này là lịch sự lắm rồi đó.” Hắn quan sát cách bài trí trong căn phòng, khen ngợi: “Căn phòng này vừa sạch sẽ vừa
thông thoáng, lại sáng sủa, bài trí cũng rất hay.”
Vân Phỉ: “.....”
Từ đồ đạc làm bằng gỗ đàn và những vật trang trí bằng gốm sứ và ngọc cho
thấy, khiếu thẩm mỹ của chủ nhân nơi này không tồi, hơn nữa còn khá giàu có.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã hơi chập tối, không
ngờ nàng hôn mê hơn một canh giờ. Bên ngoài căn phòng rất im ắng, không
nghe được tiếng xe ngựa hay tiếng người, cho thấy căn phòng này nằm tại
một nơi yên tĩnh hẻo lánh. Mặc kệ vì lí do gì mà bị bắt cóc, việc cấp
bách trước mắt là phải chạy trốn. Vân Phỉ lắng nghe tiếng động ở bên
ngoài, nói nhỏ: “Huynh lấy con dao của tôi ra đi.”
Lục Nguyên ngẩn người: “Dao của cô không bị soát đi sao?”
Vân Phỉ gật đầu: “Có lẽ vì ta là nữ tử, bọn họ không ngờ sẽ mang theo vũ khí nên không lục soát người.”
Lục Nguyên mừng rỡ: “Dao ở đâu?”
“Trong váy của ta, cột trên chân ấy.”
Trong váy, trên chân... nụ cười của Lục Nguyên dần cứng lại, hắn xấu hổ đỏ mặt: “Tay chân ta đều bị trói, làm sao mà lấy?”
Vân Phỉ nhìn hắn, mặt không đổi sắc: “Huynh có thể dùng miệng để kéo ra.”
Lục công tử đỏ bừng cả mặt, không biết nói gì...