Hoàng thượng đột nhiên tới Tấn Thành là điều bất ngờ ngoài dự đoán của mọi
người. Lục Thịnh không hề có chuẩn bị, vội vội vàng vàng quỳ xuống đất,
không ngừng thỉnh tội. Bao nhiêu năm nay, ông đã quyên góp cho triều
đình không ít ngân lượng, hoàng thượng và thái hậu từng triệu kiến ông
nhiều lần nhưng có nằm mơ ông cũng không thể ngờ được hoàng thượng lại
đột nhiên giá lâm đến nơi này.
Hoàng đế ở trong xe nói một câu:
”Miễn lễ, đứng lên hết đi.” Bôn ba suốt cả đêm, tiểu hoàng đế vốn không
được khỏe lắm nay càng thêm mệt mỏi, giọng thì khào khào, nói xong còn
ho thêm vài cái.
Úy Trác xuống ngựa, giao dây cương trên tay cho
tùy tùng rồi nói thẳng với Lục Thịnh: “Hoàng thượng muốn ở đây một thời
gian, ông mau đi sắp xếp lại nhà cửa đi.”
“Thảo dân đi làm ngay.” Lục Thịnh lập tức dặn dò Lâu Tam Thuận dẫn người đi Phúc Hoa Uyển.
Triệu Mân đột nhiên đến đây chính là kế sách đề phòng ngộ ngỡ có chuyện gì
của Úy Trác. Hắn luôn coi Tần Vương và Ngô Vương là hai mối họa lớn nên
suy tính trước tiên là lợi dụng Vân Định Quyền đi tiêu diệt Tần Vương,
sau đó tập trung binh lực của Tần và Sở để tấn công Ngô Vương.
Nhưng hắn lại không ngờ được Lâm Thanh Phong – người luôn tận trung với triều đình lại đột nhiên xuất binh đánh vào kinh thành. Tuy trước mặt hắn Vân Định Quyền luôn thể hiện sự trung thành tận tụy với triều đình nhưng Úy Trác chưa từng lơi là phòng bị đối với Vân Định Quyền. Sau khi biết
muội muội của Lâm Thanh Phong là nhị phu nhân của Vân Định Quyền thì hắn càng sinh lòng cảnh giác, không thể không đề phòng.
Ở trong thư, Vân Định Quyền nói lời đầy chính nghĩa, muốn dẫn binh giải vây cho kinh thành, nhưng Úy Trác cũng không dám tin tưởng. Cho nên một mặt hắn sai
Úy Đông Đình trấn thủ tại kinh thành, mặt khác thừa dịp đêm tối mang
hoàng đế tới Tấn Thành, lỡ như Vân Định Quyền phản chiến, liên thủ với
Lâm Thanh Phong vây đánh Lạc Dương thì hắn lập tức mang hoàng thượng lên phía bắc, sau này có thể đợi thời cơ khác.
Tấn Thành là thiên hạ của Lục gia, Lục phủ được xây dựng như một tòa thành trì, Úy Trác đã có hai dự tính. Nếu Vân Định Quyền thật sự trung thành với triều đình thì
sẽ hợp lực với Úy Đông Đình đẩy lùi Lâm Thanh Phong, lúc ấy hắn sẽ dẫn
hoàng đế về kinh. Nếu Vân Định Quyền có lòng dạ khác, hắn sẽ bỏ kinh
thành, dẫn hoàng đế Triệu Mân lên Thái Nguyên. Chỉ cần tiểu hoàng đế
được bình an, giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt.
Cung nữ mang đồ giẫm chân ra, Úy Lâm Lang và Triệu Mân cùng xuống xe. Lục
Thịnh cung kính mời thái hậu, hoàng thượng và Úy Trác vào phủ.
Mấy trăm cấm vệ quân, một phần thì ở ngoài, vây quanh Lục phủ, một bộ phận khác thì xếp hàng ngay ngắn tiến vào Lục phủ.
Úy Lâm Lang cũng không ngủ cả đêm, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng khí chất ung dung cao quý thì vẫn không giảm, nàng ta thong thả
đi ngang qua.
Vân Phỉ nấp sau lưng Lục Kim, ước gì lúc này có thể tàng hình được, hồi hộp tới nỗi tim sắp nhảy ra ngoài. Điều khiến nàng
chán chường chính là tuy số nha hoàn đi theo lão phu nhân rời khỏi Lục
phủ rất nhiều nhưng nàng đang đi cùng Lục Kim, đương nhiên Úy Lâm Lang
sẽ chú ý đến người nhà của Lục Thịnh hơn. Hơn nữa dung mạo của Vân Phỉ
quá xuất sắc, vẻ đẹp thanh thoát động lòng người kia, cho dù đang ẩn
giữa vô số người đẹp nhưng chỉ nhìn một cái là bị phát hiện ngay.
Úy Lâm Lang đang đi ngang qua trước mặt lão thái thái, đột nhiên chợt dừng bước, nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang cúi đầu sau lưng Lục Kim, nghi hoặc
rồi kinh ngạc hỏi một tiếng: “Vân Phỉ?”
Vân Phỉ chỉ còn cách miễn cưỡng bước tới vài bước, quỳ xuống: “Xin thỉnh an thái hậu.”
Lục Thịnh, lão thái thái, Lục Nguyên, Lục Kim và tất cả người hầu của Lục
phủ đều kinh ngạc nhìn Vân Phỉ. Trong nhất thời, trước cửa Lục phủ yên
tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng lá rơi.
Úy Trác nhìn Vân Phỉ, không nói tiếng nào. Ánh mắt âm trầm, sắc bén như đao khiến người ta
phải phát run. Vân Phỉ nghĩ thầm trong bụng: lần này thì tiêu đời rồi!
Trốn tới trốn lui, cuối cùng vẫn không trốn được.
“Đứng lên đi, sao ngươi lại ở đây?” Úy Lâm Lang nhíu đôi mày đẹp, nghi hoặc nhìn nàng.
Vân Phỉ không biết làm sao nên đành phải kể hết chuyện sau khi bị bắt cóc
gặp được Lục Nguyên, rồi tới Tấn Thành như thế nào cho nàng ta biết.
Đến lúc này, Lục Nguyên mới biết thì ra nàng chính là em dâu của thái hậu.
Vị hôn phu mà nàng hay nói là không muốn gả ấy chính là cậu ruột của
hoàng đế, đại tướng quân Úy Đông Đình.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác nhìn Vân Phỉ, toàn thân như lạnh đến nỗi mất đi tri giác, cơn lạnh ấy cứ
thấm vào người, nỗi đắng cay vì tuyệt vọng còn mạnh hơn là rượu độc.
Úy Lâm Lang nhíu mày: “Ngươi theo ta qua đây.”
Vân Phỉ biết chưa chắc nàng ta đã tin lời mình nói. Quả nhiên, sau khi vào
Lục phủ, Úy Lâm Lang gọi một mình Vân Phỉ tới, bảo cung nữ và thái giám
lui ra rồi hỏi thẳng: “Nếu ngươi đã không bị người của Tần Vương bắt đi
thì sao sau khi thoát hiểm lại không về kinh thành, thậm chí không báo
cho Đông Đình một tiếng. Ngươi có biết khoảng thời gian này nó tốn bao
công sức để tìm ngươi hay không?”
Tim Vân Phỉ chợt thấy nặng nề, nàng nói nhỏ: “Thái hậu tha tội.”
Úy Lâm Lang càng nói càng thấy giận, giọng cũng trở nên gay gắt hơn:
”Ngươi cư nhiên trốn tại Lục gia, suốt một tháng trời mà không cho nó
biết một tiếng. Rốt cuộc thì ngươi có dụng ý gì?” Bôn ba suốt một đêm,
sắc mặt của Úy Lâm Lang vốn đã không được tốt, lúc này tức giận thì càng khó coi, nhìn như già đi cả chục tuổi.
Vân Phỉ cúi đầu, im lặng
không nói. Lúc này, người trước nay vốn thông minh lanh lợi như nàng
cũng cảm thấy cho dù có nói gì đi nữa thì cũng không giải thích rõ ràng
được. Nàng trốn tại Lục gia cả tháng trời là sự thật không thể chối bỏ.
Nếu Tấn Thành cách kinh thành quá xa thì còn có thể giải thích là do tin tức chậm trễ, đằng này lại quá gần. Thôi được rồi, nếu đã bị nàng ta
bắt được thì cứ nói toạc ra vậy.
Vân Phỉ ngẩng đầu lên, mỉm cười
thật dịu dàng: “Thái hậu, hôn sự của ta và đại tướng quân là do người
ban cho, người đã hỏi xem ta có đồng ý hay không chưa?”
“Ngươi,
ngươi...” Úy Lâm Lang bị nàng hỏi ngược lại nên không biết nói gì, lẽ
nào tứ hôn mà còn phải hỏi ý kiến nàng? Đây vốn là một cuộc hôn nhân
chính trị.
“Thái hậu, rốt cuộc việc hôn nhân này là thế nào thì
người rõ hơn ai hết. Binh pháp có nói: nghi ngờ thì không dùng, đùng thì không nghi ngờ. Nếu triều đình đã trọng dụng cha ta thì nên tin tường
ông ấy, bảo Vân Tông làm thư đồng của hoàng thượng, bảo ta gả cho đại
tướng quân, ai ai cũng biết ý đồ trong đó.”
Úy Lâm Lang đập bàn,
ngạc nhiên đến độ quát lớn: “To gan! Làm càn!” Nàng ta không thể nào ngờ được Vân Phỉ lại cả gan dám nói trắng ra mọi chuyện. Tuy mọi người đều
biết chuyện này là thế nào nhưng đều ngầm mưu tính ở trong lòng.
Vân Phỉ không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn nàng ta: “Ta ở lại Lục gia, không
về kinh thành chính là vì không muốn trở thành công cụ giúp cha lấy lòng tin của triều đình.”
Úy Lâm Lang lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ liên lụy tới cha ngươi sao?”
Vân Phỉ cười khẽ, từ tốn nói: “Ta chỉ đối tốt với những ai đối tốt với ta,
người không tốt với ta thì sao ta phải dùng hạnh phúc cả đời để làm bàn
đạp cho người ấy.”
Giống như là bị vật gì đó cắt vào tim, Úy Lâm
Lang thấy tim mình đau nhói, sắc mặt trở nên rất khó coi. Nàng ta nhìn
Vân Phỉ không chớp mắt, im lặng không nói, nhưng trong lòng thì đang dậy sóng. Câu nói 'người không tốt với ta, sao ta phải dùng hạnh phúc cả
đời mình để làm bàn đạp cho người ấy' giống như là một tiếng sét, đánh
vào khiến đầu óc nàng ta ong ong cả lên.
Vân Phỉ đứng hiên ngang
trước mặt nàng ta, dáng người nhỏ bé yêu kiều nhưng lại có một sức mạnh
rắn rỏi kiên cường, giống như là một cây trúc xanh phá vỡ mặt đất mà
vươn lên. Đôi mắt trong veo sáng ngời kia ánh lên những tia sáng mạnh mẽ bất khuất.
Úy Lâm Lang nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy mình trở
nên già nua rũ rượi, cả người đều mất đi sức lực, giống như là đã bôn ba khắp góc bể chân trời, mệt tới nỗi không muốn nói chuyện, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc ngon lành.
Nàng ta bất lực xua tay: “Ngươi lui xuống đi.”
“Thái hậu bảo trọng.” Vân Phỉ thi lễ xong thì ra khỏi phòng.
Đứng ngoài hành lang, nàng trầm tư một lát, sau đó đi về phía Phúc Thọ Uyển của lão thái thái.
Úy Lâm Lang vạch trần thân phận nàng ngay trước mặt mọi người, tuy nàng
không muốn lừa gạt nhưng vẫn thấy áy náy với người nhà của Lục Nguyên,
định qua đó giải thích và xin lỗi lão thái thái.
Vừa bước xuống
bậc thềm thì thấy Úy Trác dẫn theo mấy tùy tùng đi về phía này. Tuy đã
hơn năm mươi tuổi nhưng dáng người hắn vẫn cứng cỏi, xuất thân là quan
văn nhưng được trời cho mày kiếm mắt hổ, sát khí đùng đùng, không giận
mà cũng uy nghiêm.
Vân Phỉ dừng bước, nghiêng người hành lễ. Nàng biết chắc chắn Úy Trác sẽ không bỏ qua cho mình. Bây giờ là lúc Vân
Định Quyền phải tỏ rõ lập trường, Úy Trác nhất định sẽ lợi dụng nàng để
uy hiếp hắn, nếu không đạt được mục đích thì chắc sẽ giết nàng cho hả
giận. Nàng thầm thở dài, lần này muốn thoát khỏi tay Úy Trác, e là còn
khó hơn cả lên trời.
Úy Trác dừng lại trước mặt nàng, vô hình có một áp lực kinh người ập tới khiến nàng bất giác trở nên căng thẳng.
Điều bất ngờ là Úy Trác lại dùng giọng nói cực kỳ thân thiện và hiền hòa
nói: “Vân Phỉ, con là con dâu của Úy gia, trước mặt người nhà sao còn đa lễ thế làm gì.”
Vân Phỉ ngẩn ra, tim bỗng đập thình thịch, lão hồ ly này định làm gì đây? Sao tự nhiên lại trở nên hiền lành gần gũi thế?
“Vân Phỉ, thái hậu vốn định chờ cha con về tới Kinh Châu thì sẽ tổ chức hôn
lễ cho con và Đông Đình thật long trọng, ai ngờ xảy ra chuyện như vậy.
Một khi chiến cuộc đã xảy ra thì không biết đánh tới ngày tháng năm nào
nữa. Cha tuổi tác đã cao, lại chỉ có mình Đông Đình là con trai nên cha
muốn đưa con về kinh thành lập tức thành thân với Đông Đình, như thế mới thỏa được sự mong mỏi của cha.”
Vân Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn Úy Trác. Cổ họng nàng như bị ai bóp nghẹt, không nói được lời nào.
Úy Trác nhìn nàng với ánh mắt hiền hậu đến mức làm người ta thấy lạnh người.
Vân Phỉ biết nếu mình không đồng ý thì hắn sẽ trói nàng thành cây bánh tét
rồi ném lên giường của Úy Đông Đình. Hảo hán không ngại chịu thiệt trước mắt, hiện nay nàng thân cô thế cô, hoàn toàn không phải là đối thủ của
Úy Trác.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Vân Phỉ nghe theo sự an bài của thừa tướng đại nhân.”
Úy Trác rất hài lòng với thái độ hợp tác của nàng, hắn vuốt chòm râu, nói: “Chuyện cấp bách nên đành phải để con chịu ấm ức. Đợi cha con đẩy lùi
Lâm Thanh Phong, thái hậu và hoàng thượng về triều thì sẽ tổ chức lại
hôn lễ. Hôm nay con nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng ngày mai cha sẽ về kinh
cùng con, tổ chức hôn lễ cho con và Đông Đình.”
Nếu không phải Úy Trác đi cả đêm từ kinh thành đến đây, suốt đêm không ngủ nên mệt mỏi,
cộng thêm tiểu hoàng đế đột nhiên bị bệnh thì lúc này hắn đã lập tức dẫn Vân Phỉ về kinh. Đêm dài lắm mộng, trước mắt lập trường của Vân Định
Quyền rất quan trọng, cho nên hắn phải gấp rút tiến hành hôn lễ này, để
gạo nấu thành cơm.
Hắn quay người qua sai bảo Triệu Mộ An – thân
tín của mình: “Ngươi lập tức về kinh báo chuyện này cho đại tướng quân,
trong phủ lập tức bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.”
“Dạ, thuộc hạ sẽ đi ngay.” Triệu Mộ An quay người đi ngay lập tức.
Trong chốc lát, Vân Phỉ đã mất tự do, bị nhốt trong phòng 'nghỉ ngơi cho
tốt', không ai được quấy rầy, ngoài cửa có bốn cấm vệ quân trông coi.
Giờ phút này, Vân Phỉ – người trước nay luôn tinh ranh ma mãnh, đầu óc đầy ý tưởng cũng phải bó tay.
Úy Trác vẫn ôm chút hy vọng đối với Vân Định Quyền, hy vọng hắn có thể vì
con gái mà hợp sức với quân của kinh thành đẩy lùi Lâm Thanh Phong.
Nhưng Vân Phỉ quá hiểu cha mình, chắc chắn hắn sẽ không vì nàng gả cho
Úy Đông Đình mà bỏ qua đã tâm xưng bá thiên hạ của mình. Vừa nghĩ đến
tình cảnh sắp phải đối mặt, đầu nàng đau như búa bổ.
Hôm sau,
trời còn chưa sáng, Vân Phỉ đã bị 'mời' lên xe ngựa, lên đường về kinh.
Trừ mấy chục cấm vệ quân theo bảo vệ, trong xe còn có hai cung nữ thân
tín của Úy Lâm Lang. Một người tên là Thu Quế, một người tên là Vãn
Phong. Hai cung nữ này cao to khỏe mạnh, không rời Vân Phỉ một bước, cho dù là đi vệ sinh cũng trông chừng nghiêm ngặt.
Lúc đầu Vân Phỉ
còn ôm ý đồ chạy trốn trên đường đi, nhưng sau đó thấy hoàn toàn không
có cơ hội thì cũng bỏ cuộc, cứ nằm dài trên xe ngựa, nhắm mắt lại bắt
đầu suy nghĩ khi gặp được Úy Đông Đình thì nên làm thế nào?
Y
biết nàng trốn tại Lục gia một tháng trời thì sẽ có phản ứng gì? Trước
giờ Vân Phỉ vẫn luôn to gan, ở trước mặt y chưa từng sợ hãi, nhưng không biết sao lúc này tim lại đập loạn xạ, bỗng dưng sinh ra cảm giác sợ hãi khi gặp y.
Ngựa không ngừng bôn ba cả ngày, khi đến kinh thành
thì trời đã tối, cửa thành đã đóng. Úy Trác giao lệnh bài của mình cho
thuộc hạ, không lâu sau cửa thành được mở ra, quan thủ thành vội vội
vàng vàng dẫn người tới nghênh đón Úy thừa tướng vào trong.
Đêm
khuya, trên con đường bị cấm túc không một bóng người, im phăng phắt,
tiếng vó ngựa cực kỳ chói tai, phá tan đêm thu tĩnh mịch.
Xe ngựa dừng lại ngoài phủ thừa tướng, màn che được vén lên, làn gió đêm lành
lạnh khẽ ùa qua. Vân Phỉ được Vãn Phong, Thu Quế đỡ xuống xe.
Vân Phỉ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc đèn lồng đỏ thẫm được treo cao
trước cửa, vải đỏ quấn quanh, bên trên dán hai chữ hỉ màu vàng rực.
Vợ chồng quản gia Úy Thành dẫn mấy chục nha hoàn bà vú cung nghênh trước
cửa. Úy Trác xoay người xuống ngựa, giao dây cương trong tay cho thuộc
hạ phía sau.
Úy Thành vội vã bước tới bẩm báo: “Lão gia, mọi việc đều được an bài xong xuôi.”
Úy Trác nói với Thẩm Thị – thê tử của Úy Thành: “Mau dẫn thiếu phu nhân đi nghỉ ngơi.” Hai ba ngày nhọc nhằn bôn ba, hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi nên dặn dò qua loa vài câu rồi đi thẳng vào trong nghỉ ngơi.
Thẩm Thị bước lên thi lễ với Vân Phỉ, mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân, mời!”
Cả đám nha hoàn cung cung kính kính gọi nàng là thiếu phu nhân, tiền hô
hậu ủng hộ tống nàng vào trong, giống như là sợ nàng đột nhiên chạy mất
hoặc đột nhiên biến mất vậy.
Trong phủ đèn đuốc sáng ngời, đọc
đường đều treo đèn lồng đỏ có dán chữ hỉ, từ hành lang cho đến nhà sau,
ngay cả màn đêm cũng được nhuộm màu hoan hỉ.
Vân Phỉ theo Thẩm
Thị đi vào nơi ở của Úy Đông Đình. Nơi này được bài trí càng thêm có
không khí mừng rỡ, ngay cả thân cây trong vườn cũng treo lụa đỏ.
Sắc đỏ ấy càng ngày càng đậm thì tâm trạng của Vân Phỉ cũng ngày càng nặng
nề. Tuy nàng chưa bao giờ mong mỏi quá nhiều vào việc tình cảm, nhưng
cũng không ngờ được là bị ép cưới vội vội vàng vàng như thế.
Thu
Quế và Vãn Phong dìu nàng vào phòng. Dưới đất trải thảm đỏ, chiếc lư
hương bằng đồng vàng có hình sư tử dũng mãnh đang tỏa ra hương thơm lượn lờ. Nhìn cách bài trí, có lẽ căn phòng này chính là phòng tân hôn.
Thẩm Thị mỉm cười, nói: “Thiếu phu nhân đi đường mệt nhọc rồi, người tắm rửa thay quần áo đi, lát nữa tướng quân về sẽ cùng dùng cơm.”
Vân Phỉ gật đầu, nói với Thẩm Thị: “Ta khát rồi, châm cho ta ly trà đi.”
Nàng chậm rãi uống xong ly trà thì nước nóng cũng được chuẩn bị xong.
Phía sau phòng ngủ chính là phòng tắm, sau bốn tấm bình phong là một tấm màn bằng lụa đỏ treo từ trần nhà xuống, nhẹ nhàng lay động, giống như một
làn nước được ánh chiều tà chiếu đỏ.
Giữa phòng tắm là một cái
bồn tắm vừa rộng vừa dài, gần như có thể nằm được trong đó. Hơi nước bốc lên lượn lờ, dày đặc như là sương mờ vào sáng sớm.
Ở trên xe
ngựa chịu xóc nảy cả ngày trời, gần như là không được nghỉ ngơi giây
phút nào nên nàng sớm đã mệt chết được, người cứ như muốn rã rời. Vừa
bước vào làn nước, cảm giác thoải mái khiến nàng không nhịn được mà ưm
lên một tiếng.
Nàng tháo bím tóc ra, thả mái tóc mềm mại ra ngoài thành bồn tắm.
Xuyên qua tấm màn lụa đỏ mờ mờ ảo ảo, nàng có thể thấy được sau bình phong có hai thị nữ cao to đang đứng. Nhìn dáng người thì mang máng như Thu Quế
và Vãn Phong. Vân Phỉ vừa tức giận vừa tức cười, ngay cả lúc tắm rửa mà
cũng trông coi nàng, Úy Trác quả là cẩn thận hết mức. Lẽ nào nàng có thể mọc cánh bay được sao?
Dòng nước ấm xua tan phần nào nỗi mệt mỏi của cơ thể, nàng từ từ nhắm mắt lại. Trong nhất thời, cơ thể giống như
không còn là của nàng nữa, nhẹ nhàng lơ lửng như là một đóa hoa trôi
trong nước. Cơn buồn ngủ ập đến, nàng dựa vào bồn tắm, nửa tỉnh nửa ngủ. Không biết qua bao lâu, dường như chỉ vừa nhắm mắt chừng một khắc,
nhưng dường như đã lâu đến nỗi nằm thấy một giấc mơ.
Nàng mơ mơ
màng màng mở mắt ra, cúi người xuống nhặt lấy chiếc khăn tắm đặt trên
chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Vừa quay đầu qua, đột nhiên phát hiện sau tấm
màn lụa có một bóng người cao cao.
Nàng sợ tới mức ngồi phịch
xuống bồn tắm, suýt nữa là tim cũng nhảy ra ngoài. Thu Quế và Vãn Phong
không cao đến thế. Xuyên qua tấm màn lụa, loáng thoáng thấy đó là một
người đàn ông. Nàng kinh hoàng dùng khăn che trước ngực, ước gì nó có
thể trở thành tấm chắn.
Trong cơn im lặng đáng sợ tới mức làm
người ta nghẹt thở, tấm màn lụa đột nhiên bị vén lên. Trong ánh nến chập chờn, tấm màn lụa giống như là một làn nước bị một tảng đá ném vào làm
gợn sóng. Sóng gợn lăn tăn, tầng tầng lớp lớp làm cho người ta choáng
váng.
Úy Đông Đình đứng đó, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Tóc huyền mắt đen, chiến bào như mực, sau lưng là tấm màn đỏ, hai màu đỏ
đen đan chen nhau sáng rực đến chói mắt. Hai loại cảm giác quý phái
thanh nhã và lạnh lùng sát khí cùng tập trung trên người y, lóe lên ánh
sáng khiến người ta mất hồn.
Vân Phỉ kinh ngạc nhìn y, trong nhất thời không rời được mắt, quên cả sợ hãi.
***
Úy tướng quân: mẹ ruột vẫn là tốt nhất. Cách thức trùng phùng đặc biệt thế này, ta thích! *lau máu mũi*
Vân Phỉ: mẹ ruột vẫn là tốt nhất. Cho dù gặp mặt kiểu này thì ngươi cũng đừng mong chiếm được cái gì *liếc mắt xem thường*
Úy tướng quân: Đại Đại, rốt cuộc thì người là mẹ ruột của ai?
Mẹ Kim: Tướng quân, Đại Đại ta cũng thích kim nguyên bảo a!!