Thay Gả, Trốn Phi

Chương 18

Trở lại tuyên vương phủ, buổi tối Bộ Phi Ngữ tùy tiện dùng qua loa chút thức ăn, liền một mình ngồi ở trên ghế trầm tư.

Giờ phút này, trong phòng cũng chỉ còn lại Hoa Mộng Dao, nàng bưng chiếc ghế đến cạnh Bộ Phi Ngữ ngồi, mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò hỏi, “Chủ tử, người khi nào đi cướp bạc của triều đình, ta làm sao không biết a?”

Bộ Phi Ngữ thu hồi suy nghĩ, cảm thấy vừa có chút bực mình vừa có chút buồn cười, “Ngươi đoán thử xem?”

”Mấy ngày nay bị cấm chân ở Tuyên vương phủ, ta vẫn luôn ở cùng chủ tử! Ngoại trừ trước trời xế chiều, ta trở về phòng ngủ, chẳng lẽ…” Hoa Mộng Dao nói tới đây cố ý liền dừng lại, khiêu mi cười một tiếng, ngón tay duỗi ra quơ quơ trước mặt Bộ Phi Ngữ, “ Chỉ bằng khinh công chủ tử, trong chớp mắt đi tới đi lui mười mấy dặm hơn sẽ không thành vấn đề gì a.”

”Ùhm…” Bộ Phi Ngữ giả vờ gật gật đầu, giọng nói mang theo vài phần tán thưởng, “Phân tích không sai! Tiếp tục…”

Hoa Mộng Dao rốt cục kìm nén không được, nghịch ngợm cười một tiếng, “Chủ tử, ta chỉ là chọc người chơi thôi a!”

Bộ Phi Ngữ đứng hình, không nói gì chỉ lắc đầu, nha đầu này thật sự càng ngày càng lớn mật, không đứng đắn chút nào.

” Nam tử trong quán trà lúc nãy kể chuyện như cổ tích a, quả thực là đang nói hươu nói vượn! Cái này… ta sẽ mang theo người đi dạy dỗ hắn im miệng!” Hoa Mộng Dao tức giận vỗ xuống bàn một cái, cuồn cuộn xoắn tay áo lên, mang theo bộ dáng sắp sửa đi đánh người.

Bộ Phi Ngữ một tay đè Hoa Mộng Dao trở về chỗ ngồi, “ Ngươi cho dù đánh hắn mặt mũi bầm dập cũng vô ích a, việc này không liên quan đến hắn ta.”

”Vậy… là người nào to gan như vậy chứ, dám giả mạo chủ tử!” Hoa Mộng Dao nhãn châu xoay động, thần sắc nghiêm túc, một ý niệm không tốt vọt ra từ trong đầu, “Chắc không phải là do sứ giả U Minh làm phải không? Nghe nam tử kia nói, sứ giả U minh đã tuyên bố là có nhúng tay vào a.”

”Không có khả năng, hắn không có lá gan lớn như vậy.” Bộ Phi Ngữ lắc đầu, một ngụm quả quyết, “Ta nghĩ hắn lần trước đã bị chúng ta trêu tức, cho nên không cam lòng, liền hết lần này đến lần khác tứ phía đi tìm, nhưng vẫn không tìm được chúng ta, vì vậy đúng lúc đụng chuyện, nhân cơ hội, thò chân vào, thừa nước đục béo cò, nghĩ dùng cách này để bức ta hiện thân, tìm hắn tính sổ!”

Hoa Mộng Dao lúc này chợt hiểu ra, nhịn không được tức giận nói, “U minh sứ giả này cũng quá hồ nháo rồi a! Bình thường tận tình giúp đỡ thanh toán chút ít hóa đơn nhưng lại làm khó dễ chủ tử, vào lúc này, còn trực tiếp đẩy cùi chỏ rẽ ngoài, giúp người khác đẩy chủ tử vào hai chữ “bất nghĩa”!”

Bộ Phi Ngữ hé miệng cười một tiếng, “ Cho nên a, ta càng không thể trúng kế của hắn, càng không manh động, ta càng được vững vàng“.

”Chủ tử nghĩ thử xem chúng ta nên làm thế nào đây?” Hoa Mộng Dao hỏi.

Bộ Phi Ngữ đứng người lên, ý tứ sâu xa cười cười, “ Đêm nay không phải còn có một nhóm người đưa một số ngân bạc đến thủy Thành sao?”

Hoa Mộng Dao liền “A” lên một tiếng thật dìa, hồi đáp, “Ý của chủ tử là, nhất định sẽ còn có người lại đi cướp đêm nay!“.

......

Gió đêm vù vù, trăng được treo lên rất cao.

Bộ Phi Ngữ một thân màu đen y phục dạ hành xoay người nhảy ra Tuyên vương phủ, một đường dọc theo hướng nhóm người vận chuyển bạc mà đến, bên tai chỉ còn lại tiếng gió lạnh khẽ rung động trong màn đêm tĩnh mịch.

Ở phía trước một rừng cây kia, nàng dừng lại, dưới ánh trăng mông lung, trên mặt đất còn có những dấu vết ngựa đi ngang qua in thật sâu trên nền đất, lại tiếp tục đi lên phía trước, phát hiện có thêm một vài vết máu khác!

”Đã tới chậm sao?” Hàng lông mày nàng cau lại, ngồi xổm người xuống, lấy tay chạm vào vết máu trên đất, phát hiện nó vẫn còn ướt.

Đứng dậy tiếp tục tiến về phía trước, chỉ thấy trên mặt đất đã có ngổn ngang mười mấy người mặc quan phục nằm đó, nàng tiến lên ngồi xổm xuống tra xét, phát hiện trên người bọn họ không có một vết thương nào, chỉ thấy khóe miệng quẹt qua một cầu vồng huyết sắc.

”Cái chết kiểu như thế bắt chước một điểm cũng không sai biệt chút nào, thật đúng là đã phải hao tâm tốn sức rồi!” Nàng phác thảo môi cười cười, đưa tay đem đầu một người nghiêng qua một bên, sờ sờ vào cổ của hắn, phát hiện còn có một cái vết thương rất nhỏ, nàng mỉm cười rồi thực thi nội lực, một quả kim châm bay vèo ra khỏi miệng vết thương, bay đến trên tay nàng. Nàng cầm lấy miếng kim châm, ớ dưới ánh trăng sáng cẩn thận quan sát nó, phát hiện trên đó vân điêu khắc không giống kim châm của nàng, đặc biệt tối tăm hơn.

”Xem ra không phải là Ngươi làm rồi.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, dù sao cũng có rất ít người ngoài biết rõ kim châm của nàng có khắc điểm vân tối tăm, dù cho biết rõ, cũng không thể nào điêu khắc ra được, trừ phi là nội bộ trong Thiên Ảnh Các.

Chính đang trong lúc suy tư, chợt thấy sau lưng có người, nàng nhanh chóng đứng dậy, đồng thời miếng kim châm trong tay cùng nhau phát ra, bóng dáng ấy phi thân tránh thoát, sau đó vững vàng rơi trên một thân cây.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh trăng lành lạnh trong trẻo ấy, lẳng lặng trên cây chỉ duy nhất một dáng người nam tử đang đứng đó, áo trắng như tuyết, tóc đen như trù, gãy phiến Giang nam mưa bụi trong tay nhẹ lay động, ánh trăng chiếu từ phía sau hắn, khiến xung quanh thân hắn như được mạ bạc, trên mặt được che phủ bởi mặt nạ trắng như tuyết, xuôi theo ánh trăng nhàn nhạt mà chói lọi.

Bộ Phi Ngữ cảnh giác nhìn người trên cây, có thể dễ dàng tránh thoát kim châm mà nàng phát ra, xem ra người này võ công cực kì cao, nàng không thể phớt lờ được.

Bạch y nam tử tung người một cái, nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống, rơi xuống trước mặt Bộ Phi Ngữ, nhìn xem thi thể đầy đất rồi mới mở miệng, “Không ngờ rằng, đệ nhất sát thủ của Ám cung, Thiên Ảnh các chủ lại có thể làm ra loại chuyện trời không tha đất không dung, lấy cắp tiền của bất nghĩa, tổn hại đến sinh mạng và còn có tính mạng của vạn dân Thủy Thành!”

Bộ Phi Ngữ muốn giải thích, lại đột nhiên phát hiện nàng cơ bản giải thích cũng không được rõ ràng cho lắm. Dưới mắt hắn, nàng chính là đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, thi thể đầ đất, cùng kim châm, giang hồ thì đang ồn ào huyên náo đồn đãi, nàng có muốn chối cũng hết đường. Bộ Phi Ngữ vừa giận vừa hờn, dùng giọng nam tử khàn đục không khách khí trả lời hắn, “Ngươi là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của người khác!”

”Òh, quả nhiên tính tình ngạo mạn.” Bạch y nam tử nhẹ nhàng phác thảo khóe miệng, khẩu khí nhàn nhạt, đơn giản có mấy chữ, nhưng mang theo khí chất ngông cuồng tự đại lãnh ngạo, “Tại hạ Yên Vũ Lâu, sương khói mưa.”

Nghe lời nói ra, Bộ Phi Ngữ sắc mặt khẽ biến, không tự chủ được nắm thật chặt mười ngón tay, lãnh cười nói, “Thì ra là lâu chủ Yên Vũ lâu, thật sự đã làm khó ngài, chuyện của Bổn các chủ chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nhỏ, không ngờ lại khó thể kinh động khiến ngài phải đại giá quang lâm.”

Bảy năm trước trên giang hồ Yên Vũ lâu đã xuất hiện, Vân nhận lệnh mưa thực thi, ra tay trượng nghĩa, vì dân trừ hại, trong nội tâm của dân chúng, bọn họ chính là đức cao trọng vọng. Lâu chủ sương khói mưa võ công càng xuất quỷ nhập thần, dưới trướng của hắn còn có mười hai lâu các, mỗi các lâu chủ thân thủ đều là phi phàm.

Ba năm trước đây, nàng cũng đã từng giao đấu qua ba vị các chủ của Yên Vũ lâu, mặc dù đã trốn thoát, nhưng mà tổn thương rất nặng nề, sau đó mới được Mộc Yên Nhiên cứu. Hiện thời, không ngờ sương khói mưa lại tự mình đến đây bắt nàng.

”Yên Vũ lâu trên giang hồ xưa nay hành hiệp trượng nghĩa, làm sao…” Bộ Phi Ngữ dừng một chút, ngữ điệu lạnh lùng mang theo một tia không đếm xỉa tới, “Gió lâu chủ hôm nay muốn thay dân chúng Thủy Thành, đến giết ta sao?“.

”Có gì là không thể?” Bạch y nam tử cười nhẹ nói, nháy mắt tay cầm quạt xếp bay thẳng đến Bộ Phi Ngữ đánh tới, động tác mau lẹ như điện, thân pháp mờ mịt giống như tiên.

Bộ Phi Ngữ điểm chân nhảy lên, nhánh chóng tránh thoát, đồng thời kim châm trong tay mau chóng phát ra.

Bạch y nam tử mở ra quạt xếp đỡ lấy toàn bộ kim châm bay tới, thủ đoạn linh xảo, lập tức chuyển toàn bộ số kim châm bay về hướng nàng.

Bộ Phi Ngữ thất kinh, liền nhanh chóng lui người về phía sau, xoay người cúi xuống, tránh thoát được nguy hiểm vừa rồi, kim châm theo hướng bay thẳng về cành cây phía sau nàng, nàng lập tức nhíu mày nhìn đến người trước mắt, đây là lần đầu tiên nàng đụng phải người có thể đem toàn bộ kim châm của nàng mà bắn trả lại toàn bộ, công phu quả nhiên xuất thần nhập hóa, e rằng nàng đánh không lại, hiện thời thắng bại đã phân, dưới mắt nàng trước hết phải nhanh chóng thoát thân, bằng không hắn sẽ giết chết nàng là điều hoàn toàn không thể nghi ngờ, mà hiện tại nàng vẫn chưa muốn đem cái mạng nhỏ của mình chôn vùi trong đám u mê này.

Bộ Phi Ngữ liền quyết định, trước tiên phải đánh lạc hướng hắn, tìm cơ hội chạy trốn, vì vậy nàng khiêu mi hỏi, “Gió lâu chủ, ngươi liền khẳng định Bổn các chủ ta đã cướp đi số bạc kia?”

Bạch y nam tử liền ngừng lại, nhẹ lay động chiếc quạt xếp, giọng nói mỉa mai, “Hử, Thiên Ảnh các chủ dám làm mà không dám chịu? Không phải mới vừa rồi còn thừa nhận rất sảng khoái sao?”

”Ngươi!” Bộ Phi Ngữ lập tức cứng họng, nàng đột nhiên cảm thấy người trước mắt cùng với tên du côn vô lại Sở Lăng Yên hoàn toàn giống nhau (hehe, anh ấy đó, còn ai nữa), khiến nàng một phen chật vật, khiến nàng phải chán ghét, đối với sương khói mưa này, nàng đánh không lại, đối với Sở Lăng Yên, nàng tính kế bất thành, hơn nữa lại còn thêm tên Dạ Ly, gần đây nàng quả thật là không biết nhìn người để chơi rồi a.

”Nếu Gió lâu chủ đã cố ý cho rằng như vậy, ta không còn lời nào để nói!” Bộ Phi Ngữ than nhỏ một tiếng, không để lại dấu vết lui về phía sau vài bước, nhìn thấy phía sau lưng mình còn một đường nhỏ, chuẩn bị chạy trốn.

Bạch y nam tử lập tức hiểu rõ ý đồ của nàng, vài bước tiến về phía trước, bàn tay đã kịp thời khóa lại bả vai của Bộ Phi Ngữ, “Sao hả, còn muốn chạy?”

Thân hình nàng dừng lại, trở tay bắn ngay một quả kim châm về hắn, bạch y nam tử mở quạt xếp dễ dàng đỡ lấy được.

Bộ Phi Ngữ vừa giận vừa hờn, chỉ có thể cưỡng chế điểm chân cố gắng nhảy lên, không ngờ y phục dạ hành bị hắn xé rách, lộ ra bờ vai trắng nõn, trên bờ vai ấy còn có duy nhất hoa văn hồ điệp (con bướm), nhìn rất sống động.

”Ngươi là nữ tử?!” Bạch y nam tử mạnh mẽ thu tay về, dưới lớp mặt nạ trắng như tuyết, thần sắc có chút kinh ngạc.

Bộ Phi Ngữ nắm chặt lấy cơ hội, phi thân một cái liền nhảy lên cây, lấy tay che kín bả vai, mi tâm nhíu chặt, nàng lạnh lùng nhìn qua người trước mắt, tay kia quét qua những cành lá cây bên cạnh, nhanh chóng dùng hết mười phần nội lực, quả nhiên mấy trăm lá cây giống như thiên nữ tán hoa bay thẳng về phía hắn bắn tới.

Trong lúc nhất thời, bạch y nam tử chỉ cảm thấy trước mặt là một màu xanh biếc đang ùn ùn kéo tới, hắn điểm chân nhảy lên, lui về sau liên tục, dùng quạt xếp ngăn cản, không ngừng quơ, quét sạch những lá cây phía trước, sau khi đám lá tan hết, ngẩng đầu nhìn lại, trên cây đã sớm không còn một bóng người, chỉ còn lại thân cây trống rỗng.

Hắn cúi đầu mở quạt xếp mưa bụi ra, trên đó sớm đã thủng cả trăm ngàn lỗ, chỉ còn sót lại một quả kim châm, lấy lên nhìn kỹ, mới phát hiện quả kim châm trên đó còn khắc hình thù kỳ quái tối tăm, dưới ánh trăng còn hiện ra ánh sáng lành lạnh nhàn nhạt.

Ánh mắt của hắn khẽ híp lại một cái, đi đến bên cổ thi thể bên cạnh, cúi người, sờ lên cổ thi thể đó, từ trên cổ rút ra một quả kim châm, đem hai quả kim châm so sánh, dưới ánh trăng đồng dạng phát ra ánh sáng, nhưng điểm bất đồng là kim châm trên cổ kia lại chỉ là một kim châm bình thường.

.....

Trong bóng đêm, Bộ Phi Ngữ che bả vai đến khúc quanh đường cái của Già đều, phi thân một cái, nhảy vào một cái phòng bên trong Nhiễu Hương Các.

”A? Ngươi là ai?” Một cô gái áo lam nhìn bóng lưng màu đen trước mắt, vẻ mặt kinh hãi.

” Là ta, Mộng Ảnh.” Bộ Phi Ngữ xoay người lại, kéo khăn che mặt xuống, dung nhan thanh lệ mang theo vài phần vui vẻ nhẹ nhàng.

Hoa Mộng Ảnh thấy rõ người trước mắt, chân lập tức quỳ xuống, hai tay ôm quyền, nũng nịu thanh âm ban nãy liền được thu hồi, cất giọng nói, “Tham kiến Các chủ!”

”Đứng lên đi.” Bộ Phi Ngữ mắt nhìn y phục trên bờ vai đã bị xé rách, nhịn không được mà nhíu mày, “Mộng Ảnh, trước mang cho ta một bộ y phục dạ hành.”

”Vâng“. Hoa Mộng Ảnh xoay người lấy ra một bộ y phục dạ hành, đưa cho nàng.

Sau tấm bình phong nàng thay y phục xong, đi ra, tùy ý tìm chiếc ghế gần đó mà ngồi xuống, thần sắc ngưng trọng nói, “Chuyện bạc giúp nạn thiên tai bị cướp, ngươi có biết đúng không?”

”Uhm, thuộc hạ đang định nói với Các chủ, nhưng mà gần đây tổng thể không tìm được người a!“. Hoa Mộng Ảnh đáp.

Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, cười xấu hổ, chỉ một câu đơn giản nói cho qua, “Ta xác thực gần đây có chút việc cần phải làm.”

”Các chủ, người xem cái này.” Hoa Mộng Ảnh xuất ra một thỏi bạc đặt lên bàn.

”Đây là?” Bộ Phi Ngữ ngước mắt không hiểu nhìn qua cô gái áo lam.

”Đây là bạc dùng để giúp nạn thiên tai, sau lưng còn có ký hiệu cung đình.” Hoa Mộng Ảnh hồi đáp.

”Ở đâu mà có? “ Bộ Phi Ngữ tiện tay cầm lấy thỏi bạc, tinh tế liếc nhìn.

”Là cô nương mới đến Nhiễu Hương Các có được nó, cô nương kia là từ vùng khác đến, nghe đâu nàng nói là một người có đôi mắt nhỏ dài đào hoa cho nàng thỏi bạc này.” Hoa Mộng Ảnh hồi đáp.

”A?” Bộ Phi Ngữ lông mày cau lại, miễn cưỡng tựa vào trên ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn từng nhịp, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mắt đào hoa…Giống như đã từng gặp qua ở đâu chăng?”

”Là hắn!” nàng đột nhiên nhớ ra, nhớ tới cái ngày ở đầu đường Già đều giáo huấn cái tên công tử nhà giàu họ Cổ kiếm kia, trên mặt hắn rõ ràng còn sở hữu đôi mắt nhỏ đào hoa, chỉ là… cái bao cỏ vô dụng đó sao lại có bản lãnh này? Nàng không khỏi có chút hoài nghi.

Tròng mắt nàng suy nghĩ một chút, liền đứng dậy phân phó, “Mộng Ảnh, mấy ngày nay ngươi lập tức chuẩn bị mở một trận thi đấu hoa khôi, Nhiễu Hương Các tử lộ cô nương chuộc thân, càng làm lớn càng tốt, càng ồn ào càng hay, phải làm cho cả Già đều ai nấy đều biết đến.”

”Tuân, Các chủ.” Hoa Mộng Ảnh gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện khác, liền bẩm nói, “ Vài ngày trước đó, U Minh sứ giả tức giận đến Nhiễu Hương Các hỏi thăm tung tích người, nói là phải đào sâu ba thước, nhất định… phải đem người cấp ra.”

Bộ Phi Ngữ đau đầu nâng trán, cắn răng oán hận nói, “Không cần để ý, nếu lần sau hắn có đến, ngươi cứ nói là chưa từng thấy qua ta.”
Bình Luận (0)
Comment