Sáng sớm hôm sau, mới vừa tảng sáng, cả vùng đất được bao phủ bởi một tầng xám bạc mông lung như tấm vải lụa mỏng. Vần mây ở phía xa lẳng lặng trôi dần sau lưng chừng núi, mây mù quấn quanh như ẩn như hiện, tựa như tiên cảnh yên tĩnh mà mông lung.
Một đường dọc theo thềm đá bước lên, cạnh bên đều là hàng cây cao xanh ngất, cỏ xanh mọc lúc nhúc dưới bậc đá. Gió nhẹ lướt qua, bốn phía mùi hương hoa thơm ngát lan tỏa, còn kèm theo tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng kêu rích không dứt.
Bộ Phi Ngữ giờ phút này đang ngồi nghỉ ngơi trên một khối nham thạch, ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây đại thụ, những tia sáng màu vàng loang lổ xen kẽ theo nhánh lá chiếu vào bóng dáng váy dài màu tím kia.
”Tiểu thư, người uống nước đi.” Diệp Linh Lung đem ấm nước trong tay đưa đến cho nàng.
”Cám ơn.” Bộ Phi Ngữ nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay tiếp nhận, trong tay đang cầm bình nước đột nhiên khựng lại, không khí chung quanh có chút cổ quái, đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng vang cũng không còn, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một đạo ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện qua trên đầu. Bộ Phi Ngữ cả kinh, đứng dậy nhảy ra khỏi khối nham thạch, nhanh tay lôi kéo Diệp Linh Lung lui về sau vài bước, tránh thoát được một đường kiếm vừa mối chạm tới mặt.
”Các ngươi là ai?” Diệp Linh Lung kinh hãi kêu lên, không biết từ lúc nào đã có mấy chục hắc y nhân đứng ngay trước mắt. Trên tay mỗi người đều cầm lấy một thanh kiếm sắc bén, dưới ánh mặt trời thân kiếm còn lóe ra tia sáng lạnh lùng, mang theo chút huyết sắc.
Một người áo đen lại lần nữa giơ kiếm đâm tới Bộ Phi Ngữ, Diệp Linh Lung mắt thấy kiếm đã gần đâm trúng nàng, một bóng dáng màu tím đột nhiên xuất hiện chắn ở phía trước, chặn lại đường kiếm của tên hắn y nhân kia, trở tay một cái, cây kiếm trong tay đã linh xảo vào tay Bộ Phi ngữ, thân kiếm nhanh nhẹn, khiến hắc y nhân chỉ kịp hừ nhẹ một tiếng, té xuống.
Trong nháy mắt lại có vài chục hắc y nhân khác từ trên cây nhảy xuống, trong lúc nhất thời, toàn bộ khu rừng chỉ thấy ánh sáng phát ra từ thân kiếm lóe sáng liên hồi, cả khu rừng chìm trong sát khí nồng đậm.
”Chủ tử!” Hoa Mộng Dao trong lòng đã vô cùng sốt ruột, muốn mau nhanh chóng phi thân đến bên cạnh Bộ Phi Ngữ, nhưng lại bị nhóm hắc y nhân quấn lấy, không cách thoát thân, chỉ có thể vung kiếm giao đấu.
”Tiểu thư, những tên hắc y nhân đó là ai a?”Diệp Linh Lung đã bị hù đến thất sắc, dè dặt trốn sau lưng Bộ Phi Ngữ, thập thò ló đầu nhìn ra phía bên ngoài.
”Ta cũng không biết.” Bộ Phi Ngữ che chở Diệp Linh Lung, vừa âm thầm tìm đường cho Diệp Linh Lung trốn thoát, vừa quan sát động tĩnh của những tên hắc y nhân kia. Nhìn thân thủ và võ công của bọn họ, liền có thể biết bọn họ tuyệt đối không phải là hạng người hời hợt. Đáy lòng nàng không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là ai muốn giết nàng chứ? Thân phận thật sự của nàng cũng chỉ có Hoa Mộng Dao và Hàn Nhược Thủy mới biết rõ tường tận, chẳng lẽ bọn họ muốn giết Mộc Yên Nhiên? Nhưng Mộc Yên Nhiên cũng chỉ là một nữ tử khuê phòng, vô duyên vô cớ tại sao lại có nhiều sát thủ lợi hại đến giết nàng như vậy?
Bộ Phi Ngữ lại quay nhìn về phía Sở Lăng Yên đang giao đấu với nhóm người hắc y nhân kia, ban đầu nàng còn tưởng hắn chỉ có thể chịu đựng được vài hiệp, nhưng kết quả thật khiến nàng kinh ngạc đến tặc lưỡi. Sở Lăng Yên một tay cầm kiếm, đánh kiếm như là hạ bút thành văn. Chỉ đơn giản vài chiêu thức, xoẹt xoẹt vài cái, quét ngang một hàng, toàn bộ hắc y nhân liền ngã xuống. Cho dù ở phía đằng sau lại có thêm một đám hắc y nhân tre già măng mọc lần lượt xông tới phía hắn, hắn cũng không tránh né, tư thái bình tĩnh thong dong, động tác mau lẹ như điện xẹt, đường kiếm hoàn mỹ đến độ không có một chút sơ hở nào.
Nếu không phải hôm nay nàng tận mắt chứng kiến, Bộ Phi Ngữ làm sao cũng không thể tin được cái ngã vô lại này, cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết chọc tức nàng, lại có võ công cao cường như thế.
Chỉ sợ ngay cả nàng cũng không phải là đối thủ của hắn, hắn quả nhiên…thâm tàng bất lộ nha.
Trong lúc nàng suy tư, có một đạo ánh sáng lạnh nhanh chóng đâm tới Diệp Linh Lung, Bộ Phi Ngữ kim châm trong tay chuẩn bị lặng lẽ xuất kích, nhưng lại phát hiện không có nội lực, lúc này nàng mới chợt nhớ nàng chưa uống phục tử Vân Đan, cho nên trước mắt nội lực căn bản không có.
Nghìn cân treo sợi tóc, nàng xoay người một cái nhanh chóng kéo Diệp Linh Lung đẩy sang bên kia, dùng toàn bộ lưng mình đỡ lấy một đường kiếm, ánh sáng lạnh chợt lóe sáng, một đường kiếm dài thẳng tắp đâm vào bả vai nàng, rồi lập tức rút ra.
”Á!” Diệp Linh Lung bị quăng ra ngoài một cách bất ngờ, liền ngã nhào trên đất, kêu lên một tiếng. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cực kỳ lo sợ, tim đã muốn nhảy ra ngoài mấy lần, tay không ngừng gắt gao che miệng, cố gắng không để mình bật khóc.
”Ách…” Bộ Phi Ngữ nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, giơ tay đè chặt lên miệng vết thương, máu đen không ngừng từ bả vai tuôn ra, không ngờ, trên thân kiếm lại tẩm độc, xem ra thật sự muốn đẩy nàng vào con đường chết rồi!
Tầm mắt của nàng dần dần có chút mơ hồ, nhưng lờ mờ vẫn có thể trông thấy có một tên hắc y nhân nào đó đang giơ kiếm từ từ tiến gần nàng, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng hết sức lực từng bước từng bước lui về sau, đột nhiên dưới chân có cảm giác trống rỗng, thân thể chợt nhẹ tênh, rơi thẳng xuống vách núi.
”Tiểu thư!” Diệp Linh Lung kinh hãi hét lên một tiếng, Sở Lăng Yên cùng Hoa Mộng Dao theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu tím từ trên vách núi ngã xuống.
”Nhiên Nhi!”
”Chủ tử!”
Hai người đồng thời bật thốt ra.
Trong lòng Sở Lăng Yên hoảng loạn, tim như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, phi thân một cái nhảy đến vách đá, tung người nhảy xuống.
”Vương gia!” Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung quá sợ hãi, chạy như bay đến vách núi, chỉ thấy phía dưới toàn cảnh đều là sương mù mênh mông.
”Rút lui!” Hắc y nhân nhìn thấy Bộ Phi Ngữ đã rơi xuống vách núi liền thu kiếm lại, phi thân rời đi.
Phía dưới vách núi, Bộ Phi Ngữ bây giờ giống như bươm bướm tung bay trong gió, thân thể không ngừng rơi xuống, gió lạnh vù vù khiến phổi của nàng cũng muốn tan theo, dung nhan xinh đẹp trắng bệch một mảnh.
Trong không gian lờ mờ, hình như nàng trông thấy có một bóng dáng nào đó đang theo nàng rơi xuống, phảng phất như là Sở Lăng Yên? Sao hắn lại theo nàng rơi xuống? Trong lòng nàng không hiểu vì sao lại dâng lên một cỗ ấm áp khó tả, ý thức giờ đây càng lúc càng mơ hồ.
Trên vách đá, một mảnh yên lặng, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng sột soạt của những chiếc lá trên cây rơi xuống, thi thể đầy đất, trong đó có hắc y nhân cũng có hộ vệ của Tuyên vương phủ, gió nhẹ lướt qua, mang đến một trận máu tanh khiến người ta chán ghét.
”Chủ tử…” Hoa Mộng Dao sắc mặt trắng bệch, xụi lơ ở bên cạnh bờ đá, ánh mắt mơ màng nhìn đám mây mù đang lượn lờ trước mắt, tâm tính thiện lương của nàng giờ đây như bị đồng hóa bởi thời gian, kìm chế không được mà bật lên khóc rống.
”Tại sao lại như vậy chứ? Hu..hu...” Diệp Linh Lung ánh mắt ngây ngốc ngồi chồm hổm trên đất, ôm đầu gối, run bả vai, cũng theo tiếng khóc của Hoa Mộng Dao đồng thanh khóc lớn.
”Chủ tử sẽ không xảy ra việc gì đâu!” Hoa Mộng Dao tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, trong ánh mắt đầy nước lóe ra tia sáng, nàng lau khô nước mắt, đứngdậy, đi đến trước mặt Diệp Linh Lung, trấn định nói, “Chúng ta mau đi tìm Đoàn tướng quân thôi.”
Diệp Linh Lung ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn nàng, giống như là lượm được một cọng rơm cứu mạng, trong lòng mừng rỡ gật đầu phụ họa, “Đoàn Tướng quân nhất định có thể cứu tiểu thư trở về.”