Thay Gả, Trốn Phi

Chương 35

Thành Già đều sáng sớm đã thập phần náo nhiệt, hai bên đường các tiểu thương đã sớm bày xong các sạp, bắt đầu không ngừng rao bán, trên đường người thưa thớt đi qua, chầm chậm cũng đã đông hơn.

Bộ Phi Ngữ mang theo Diệp Ling Lung cùng Hoa Mộng Dao ra đường, cũng xem như đây là lần cuối ba người cùng nhau đi dạo, đợi đến lúc nàng lấy được hưu thư, có lẽ sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa. Nhiều ngày chung đụng sớm chiều, nàng cũng rất quý trọng tình nghĩa giữa ba người rồi.

Hoa Mộng Dao nhìn người đi trên phố, trong lòng không khỏi cao hứng, tựa như chú chim nhỏ mới vừa thả ra khỏi lồng sắt, được tự do, nàng lôi kéo Bộ Phi Ngữ chạy từ quầy này sang quầy khác, miệng không ngừng ríu rít nói chuyện.

Bộ Phi cũng lắc đầu chịu thua, Hoa nha đầu này cứ như là mới từ trong nhà lao được thả ra vậy, cứ vui vẻ chạy từ đầu này sang đầu kia. Xem ra, cuộc sống trong Vương Phủ lại là chốn tù lao của nàng ấy rồi.

“Ây da!” Hoa Mộng Dao không cẩn thận đụng vào người phía trước, hai tay che lấy đầu kêu rên, liền tức giận ngẩng đầu nhìn lại, đột nhiên nàng ngây ngẩn cả người, trước mặt nàng, là một nam tử, tóc đen dài được buộc bằng ngọc quan màu tím, sống mũi cao thẳng, môi đỏ như hoa, ngũ quan tinh xảo, một bộ trang phục đen bó sát người, giữa bờ eo còn treo một miếng ngọc, trong tay hắn đang cầm chiếc quạt xếp bằng ngọc, cả người toát ra một loại tươi mát tuấn giật, khiến người ta nhìn đến cũng đều si mê.

“Hàn…” Hoa Mộng Dao kinh ngạc nhìn người trước mắt, còn chưa nói xong, đã bị nam tử áo đen dùng quạt xếp gõ vào dưới ót nàng.

“Tiểu Nha đầu, đi đường phải nhìn chứ!” Hàn Nhược Thủy hơi nhíu mày, âm thầm nháy mắt.

Bộ Phi Ngữ thấy vậy, liền kéo Hoa Mộng Dao qua, nhẹ nhàng cười một tiếng, “ Thủy công tử, nha đầu Hoa Mộng Dao chỉ ham vui tí thôi, ngài đừng trách móc.”

Hàn Nhược Thủy lắc lắc chiếc quạt xếp, vẻ mặt vui vẻ, “Được, nhưng mà ta nghĩ vương phi vẫn còn thiếu ta một món nợ ân tình.”

“A?” Bộ Phi Ngữ hơi chau mày, nhiều hứng thú hỏi, “Thủy công tử muốn ta đáp lễ ngài như thế nào?”

“Cái này….” Hàn Nhược Thủy suy nghĩ, “ Ta chưa suy nghĩ ra, cũng không thể để muội đáp lễ ta quá dễ dàng như vậy!”

“Phải không?” Bộ Phi Ngữ cố làm ra vẻ kinh ngạc, nghịch ngợm cười một tiếng, đột nhiên hỏi, “Thủy công tử tại sao lại đến Già đều vậy? Sao không ở Hoàn Tây Thành phụng dưỡng cha ngài?”

“Này…” Hàn Nhược Thủy trong lúc nhất thời á khẩu, không trả lời được, hắn biết rõ Bộ Phi Ngữ đang nhạo báng hắn, liền thập phần phối hợp, hắn mặt mày ủ rủ, lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Aizz, đừng nói đến tiểu lão đầu kia nữa, cả ngày già mà không nghiêm túc, ngày ngày đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, ta bị hắn lôi tới lôi lui, đủ lắm rồi!”

Nhớ tới cái tên Tiểu Ảnh, mặt mũi dán đầy râu ria, cả ngày cứ lôi hắn đi đến thanh lâu, khiến hắn cũng cảm thấy đau đầu, nên mới vội vội vàng vàng chạy đến đây.

“Ha ha…” Bộ Phi Ngữ tưởng tượng ra được cảnh tượng Hàn Nhược Thủy bị tiểu Ảnh quấn lấy, kiềm lòng không được mà cười ha hả, như trẻ con vậy.

“Chủ tử đã lâu không có vui vẻ như vậy rồi.” Hoa mộng Dao cũng nở nụ cười, ánh mắt nàng nhìn Hàn Nhược Thủy như là mẫu thân đang nhìn con rể, càng nhìn càng thấy Hàn Nhược Thủy với chủ tử nhà nàng quả xứng lứa vừa đôi thập phần nha.

“Đây không phải là người lần trước ở Nhiễu Hương Các đã bỏ tiền mua hoa khôi sao? Tiểu thư khi nào lại quen biết hắn vậy?” Diệp Linh Lung nghi ngờ nhìn hai người trước mặt vui vẻ cười nói, vẻ mặt khó hiểu, sau đó từ xa nàng liền bắt gặp hình bóng của ai đó, đột nhiên trợn tròn hai mắt, la to, “ Vương… Là Vương gia đó!”

Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, nhìn theo hướng Diệp Linh Lung, nụ cười trên mặt trong nháy mắt liền đông cứng rồi.

Hàn Nhược Thủy nhìn thấy Bộ Phi Ngữ đột nhiên thay đổi sắc mặt, cũng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử đang chắp tay đứng trong đám người, một bộ quần áo màu xanh lộng lẫy mà cao quý, chỉ là gương mặt tuấn tú của hắn có thêm vài phần âm trầm, ở bên cạnh hình như còn có thêm một cô gái, thân mặc váy hồng phấn, eo nhỏ gọn chỉ bằng nắm tay, ngũ quan linh lung, tinh mỹ, đôi mắt yêu kiều, khiến người nhìn đến cũng động lòng.

Sở Lăng Yên đôi mắt híp lại, tinh tế đánh giá vị nam tử áo đen ở phía xa, hắn nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng hắn vẫn không thể nhớ ra, hắn cũng chưa từng nhìn thấy nàng cười vui vẻ sáng rỡ như thế, nam tử bên cạnh nàng, rốt cuộc là ai?

Hàn Nhược Thủy cúi đầu đánh giá Bộ Phi Ngữ, đôi mắt mát lạnh xẹt qua một tia nghi ngờ, nữ tử bên cạnh cứ lẳng lặng đứng đó, rũ mắt, thần sắt trên mặt đã ưu sầu ảm đạm.

Hàn Nhược Thủy ít khi nhìn thấy Bộ Phi Ngữ có bộ dáng như vậy, đột nhiên hắn kéo tay của nàng, xoay người rời đi.

“Đứng lại cho bản vương!” Một âm thanh du dương truyền đến, rõ ràng còn mang theo cả tức giận nữa.

“Hửm?” Hàn Nhược Thủy dừng bước, xoay người lại, cười một tiếng, “ Không biết Tuyên vương có điều gì chỉ giáo?”

“Tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp, cùng bản vương đến tửu lâu đối diện uống một chén, như thế nào?” Sở Lăng Yên phác thảo môi cười, đôi mắt thâm thúy thủy chung vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bộ Phi Ngữ đang bị ai đó nắm lấy, gương mặt tuấn mỹ không khỏi u ám.

Bộ Phi Ngữ lúc này mới chú ý đến có gì đó không thích hợp, cuống quít tránh thoát tay của Hàn Nhược Thủy, trong lòng bất ổn, sao mà xui xẻo đến như vậy chứ, vừa mới ra phố lại đụng phải hắn!

“Tuyên vương đã nhiệt tình như thế, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Hàn nhược Thủy bình tĩnh nói, lay động chiếc quạt xếp trên tay, nâng nước đi đến tửu lâu Duyệt Lai phía trước.

Bộ Phi Ngữ hơi giật mình kinh hãi, không ngờ Hàn Nhược Thủy lại đáp ứng hắn, nàng than nhẹ một tiếng, cũng kiên trì cùng Hoa Mộng Dao và Diệp Linh Lung cất bước theo sau.
Bình Luận (0)
Comment