Thay Gả, Trốn Phi

Chương 53

Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, một nữ tử áo trắng cất bước đi đến, nàng đến bên giường, nhìn xem nữ tử đã ngủ say, trong mắt không khỏi thoáng lên tia hận ý, nàng dịu dàng gọi, “Vương phi tỷ tỷ.”

Bộ Phi Ngữ chậm rãi mở mắt ra, nghi ngờ nhìn xem người mới đến, “Tuyết Nhu?”

Thần Tuyết Nhu nhẹ cười một tiếng, nét vui vẻ nhàn nhạt, khẽ nói:“Muội muội đến đây, chỉ muốn nói cho tỷ biết một tin tức rất lớn mà thôi.”

”Là chuyện gì?” Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng ngồi dậy, nàng rõ ràng cảm nhận được cô gái trước mặt này, rất có địch ý với nàng.

”Tỷ tỷ một thân ở đây ngủ rất an tường,nhất định vẫn chưa hay tin, Tuyên vương phủ đang bị cấm vệ quân của hoàng thượng, bao vây bên ngoài a?” Thần Tuyết Nhu than nhẹ một tiếng, lo lắng trùng trùng nói, “Vào giờ phút này, Lăng Yên không tiếc vì tỷ, mà công khai đối nghịch với Hoàng thượng, hắn còn nói, dù bất cứ lý do gì, cũng không đem tỷ giao cho bọn họ.”

”Tuyên vương phủ bị cấm vệ quân vây bắt...” Bộ Phi Ngữ một hồi cả kinh, khó trách, vì sao lúc quản gia Trì Thu đi vào, sắc mặt lại khó coi đến như thế. Kỳ thật, những việc xảy ra như thế, từ sớm nàng cũng đã nghĩ đến, Sở Ngự Phong sao lại dễ dàng buông tha cho nàng chứ.

”Tỷ tỷ, trước hết đừng nóng vội, còn có việc này nữa, muôi muội còn chưa nói tới đây...” Thần Tuyết Nhu không nhanh không chậm, tiếp tục nói, “Phủ Thừa tướng, bởi vì nghi ngờ có cấu kết với Ám cung Thiên Ảnh, vì tỷ tỷ, liền bị gán danh mưu đồ tạo phản.”

”Sao hả!” Bộ Phi Ngữ kinh hãi rồi, về điểm này nàng tuyệt đối không nghĩ tới, nàng cuống cuồng cầm lấy tay của Tuyết Nhu, khẩn trương hỏi, “Hiện tại Phủ thừa tướng giờ ra sao rồi?”

Thần Tuyết Nhu từng chữ từng câu hồi đáp, “Thừa tướng bị áp vào tử lao, buổi trưa ngày mai, ban thưởng rượu độc! Ba ngày sau, toàn bộ gia quyến của Phủ Thừa tướng sung quân lưu vong!”

”Sao lại có thể như vậy...” Bộ Phi Ngữ trong lòng chấn động không thôi, vẻ mặt chán nản, buông lỏng cánh tay của Thần Tuyết Nhu, luống cuống, cắn chặt làn môi mỏng, mỹ mâu trong suốt giờ đã tràn đầy mọng nước.

”Thật không ngờ, căn bản ngươi lại không phải là thiên kim của phủ tể tướng, mà chỉ là đồ giả mạo!” Thần Tuyết Nhu trào phúng cười một tiếng, âm thanh từ thấp đến cao, dần dần gầm thét lên, “Căn bản ngươi cũng không có tư cách làm vương phi của Lăng Yên, ngươi không xứng với hắn! Vậy mà bây giờ, ngươi còn muốn để hắn liên lụy nữa sao?”

Nàng đứng người lên, trong mắt lóe lên một cỗ tức giận không cách nào ức chế được, lạnh lùng nói ra, “ Lăng Yên, mặc dù không tranh quyền thế, nhưng lại được cảm thụ sự độc sủng của Hoàng thượng, ngươi có biết, chỉ bằng một điểm này, trong cung liền có bao nhiêu người, muốn đưa hắn vào chỗ chết hay không?! Bây giờ, vất vả lắm mới có được cơ hội này, bọn họ nào dễ buông tha! Triều đình đại thần, người người đều là kẻ nịnh nọt, bọn họ há có thể đi ủng hộ một vương gia không quyền không thế, đến lúc đó, hiển nhiên sẽ bị người mua chuộc, cùng nhau liên thủ, đưa Lăng Yên đến con đường chết!”

Bộ Phi Ngữ lẳng lặng nghe, không nói một lời nào, trái tim một trận quặn đau, thắt lại, “Phốc” một ngụm máu tươi phun ra, nhiễm đỏ cả tấm vải trên giường, nàng run rẩy chống lấy thân thể, từng nhịp thở nặng nề, nước mặt vô thức rơi xuống mặt.

”Ta với Lăng Yên từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tình cảm thật sự rất tốt.” Thần Tuyết Nhu phẫn nộ, dùng tay chỉ vào vị nữ tử trên giường, khuôn mặt đặc sắc tinh xảo bởi vì ghen tị mà trở nên méo mó, “Cũng vì sự xuất hiện của ngươi, trong mắt hắn liền không có ta nữa, ngươi biết ta hận ngươi biết bao!”

”Mục đích của Hoàng thượng chỉ có một, đó chính là ngươi!” Thần Tuyết Nhu hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, từ ống tay áo lấy ra một cái bình sứ màu đỏ, trực tiếp vứt xuống trước mặt Bộ Phi Ngữ, “Đây là hạc đỉnh hồng, nếu như ngươi thật sự thương hắn, liền biết phải làm như thế nào rồi đó!”

”Về phần Lăng Yên, Hoàng thượng mười phần yêu thương hắn, hắn sẽ không có việc gì xảy ra.” Nàng cúi người xuống, lạnh lùng cười một tiếng, ở bên tai Bộ Phi Ngữ, chậm rãi nói: “Sau khi ngươi chết đi, Lăng Yên cũng sẽ từ từ quên hẳn ngươi, mà sau này, trong đời hắn, chỉ có ta là sẽ luôn ở bên cạnh hắn, tỷ tỷ không cần phải bận tâm, cứ an tâm mà đi đi!”

Thần Tuyết Nhu đi tới cửa, lại nhìn thoáng qua nử tử đang ngồi lặng yên trên chiếc giường, một lần cuối cùng, nhẹ phác thảo môi cười, xoay người rời đi.

Trong phòng, chợt yên tĩnh như một khung cảnh chết chóc, không một tiếng vang, không khí bi thương không ngừng lan tràn, như mực đen nhỏ vào trong nước, không ngừng từ từ mà khuếch tán.

Bộ Phi Ngữ ôm thật chặt thân thể mình, ngây ngốc hoang mang, lo sợ, tựa ở trên giường, suy nghĩ như ma, tim đau như dao cắt, nàng chưa bao giờ trải qua thời khắc không biết phải làm sao giống như bây giờ cả, rốt cuộc nàng phải làm như thế nào mới tốt đây! Bây giờ nên làm cái gì mới phải đây!

Rốt cuộc, nàng dời mắt đến chiếc bình sứ màu đỏ, sầu thảm cười một tiếng, run rẩy vươn tay, cầm lấy chiếc bình, mở nắp ra, đem bình sứ đưa vào bên miệng, chuẩn bị ngửa đầu uống hết, lại nghe thấy tiếng 'leng keng', bình sứ trong tay bị người đoạt đi, ngã đổ trên mặt đất.

”Phi Ngữ, muội điên rồi sao?!” Hàn Nhược Thủy phi thân nhảy vào, một tiếng gầm lên, “Tại sao muội có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy chứ!“.

”Sư huynh...” Bộ Phi Ngữ một hồi kinh ngạc, nhìn xem hạc đỉnh hồng trong bình sứ rơi đầy trên mặt đất, lắc đầu, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, hai vai run rẩy, luống cuống khóc lên, âm thanh tuyệt vọng đến người nghe cũng nát lòng, “Muội không còn cách nào khác...Hu hu...Muội thật sự...Không còn cách nào khác...Huhu...”

”Phi Ngữ, tỉnh lại đi! Chết không giải quyết được vấn đề!” Hàn Nhược Thủy đi đến bên giường, cầm lấy bả vai nàng, một đôi mắt mát lạnh lộ ra tia sáng nhu hòa, làm cho người ta cảm thấy có một loại an tâm biết dường nào, “Muội không chỉ có một mình, muội còn có ta mà!” Ta vẫn luôn ở bên cạnh muội.”

Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, mông lung nhìn về người trước mặt, “Sư huynh, muội phải làm gì bây giờ?”

”Đừng khóc.” Hàn Nhược Thủy đau lòng xoa lên khuôn mặt tái nhợt của vị nữ tử, dịu dàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, nghiêm mặt nói, “Bây giờ bản thân muội đang bị trọng thương, ở bên ngoài, lại có một đám cấm vệ quân canh gác trước cổng, ta không có cách nào dẫn muội ra ngoài được, cho nên tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân muội mới được.”

”Tất cả phải dựa vào bản thân sao?” Bộ Phi Ngữ khó hiểu, nghi hoặc, mê mang lắc đầu, “Muội không hiểu...”

”Sư phụ bảo ta mang cái này đến cho muội.” Hàn Nhược Thủy từ trong tay, đưa ra viên đan dược màu tím cho nàng, “Sư phụ, bà rất lo lắng cho muội.”

”Ngưng tức đan?” Bộ Phi Ngữ cúi đầu nhìn viên đan màu tím kia, trong nháy mắt, liền hiểu ra dụng ý của sư phụ, “Sư huynh, muội biết phải làm như thế nào rồi.” Nàng cười nhạt một tiếng, đến bên tai Hàn Nhược Thủy, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó, lại tiếp nhân viên dược màu tím cất vào trong ống tay áo.

”Được, ta sẽ đến nơi đó chờ muội.” Hàn Nhược Thủy gật đầu dặn dò, “Muội nhất định phải cẩn thận!” Hắn đứng dậy, rời khỏi Tuyên vương phủ.

Bộ Phi Ngữ lau đi nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, từ từ đi xuống giường, ngồi chồm hổm trên mặt đất, dè dặt đem bình sứ thu dọn sạch sẽ, đứng dậy kêu lên, “Người đâu!”

”Vương phi.” Một nha hoàn thân vận lục y chạy đến.

”Ngươi mau gọi Bạch Vân Phi đến giúp ta.” Bộ Phi Ngữ nhàn nhạt phân phó.

”Vâng. Vương phi.” Nha hoàn lục y nhu thuận gật đầu, như một làn khói chạy bay ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment