Thay Gả, Trốn Phi

Chương 7

Sáng sớm, ánh nắng rạng đông xanh trắng hòa cùng màn sương sớm, Lung Nguyệt Các đầy Hoa Tử Đằng lẳng lặng rủ xuống, gió nhẹ dịu dàng lướt qua, làm rớt nhẹ vài cánh hoa màu tím, hoa tím nghịch ngợm bay theo gió mát.

Dưới giàn Hoa Tử Đằng, Bộ Phi Ngữ một thân váy dài màu tím nhạt, ngồi trên ghế đá, nhíu mày nhìn đọc một quyển sách thuốc, mấy ngày qua cùng Diệp Linh Lung chung đụng với nhau, nàng đã dần dần thích ứng với sinh hoạt tập quán, trang phục, cách ăn mặt của Mộc Yên Nhiên, nhưng duy nhất chỉ có quyển sách thuốc này là khiến nàng đau đầu không ít. Mẫu thân Mộc Yên Nhiên xuất thân là dòng tộc thế gia danh y nổi danh của đế đô, mọi người trong gia đều là thái y trong cung, Mộc Yên Nhiên từ nhỏ theo mẫu thân nàng nghiên tập y thuật, về mặt y thuật thành tựu này nàng sao có thể bắt chước, y thuật nàng một chữ cũng không biết, nhưng bất luận như thế nào, dù sao cũng nên hiểu nó một chút, nếu không sau này rất dễ khiến người ta nhận ra chân tướng.

Hoa Mộng Dao ngược lại thì không chịu ngồi yên, khi thì đứng lên chạy về phía Diệp Linh Lung giúp nàng soạn sửa dược thảo, khi thì chạy đến hái hoa Tử Đằng, khi thì ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn không trung đến ngẩn người, rồi lại nhìn sang Bộ Phi Ngữ chằm chằm nhìn, muốn nói gì đó lại thôi.

”Muốn nói gì thì cứ nói đi.” Bộ Phi Ngữ thả cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.

”Chủ tử, chúng ta đi ra ngoài dạo đi.” Hoa Mộng Dao lập tức cười tươi rạng rỡ nói.

”Chuyện này…”Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, rũ mắt, làm ra một bộ dạng suy tư.

”Chủ tử…” Hoa Mộng Dao song tay chống cằm, vẻ mặt ủy khuất, “Đã đến Tuyên Vương phủ mấy ngày rồi, mỗi ngày đều ở tại Lung Nguyệt Các, ta sắp mốc meo luôn rồi a.”

”Mới ba ngày mà nha đầu ngươi đã không chịu nổi rồi.” Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, kỳ thật nàng cũng cảm thấy buồn chán, vì vậy nói ra, “Còn không mau đi chuẩn bị đi!”

”Vâng!” Hoa Mộng Dao lập tức khoan khoái nhảy dựng lên.

.......

Dọc trên đường phố Già đô, hai bên đều là trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, khách sạn, ngay cả hai bên đất trống phía trên cũng đã bày đầy các loại quán nhỏ, tiếng rao hàng bên tai không dứt, trên đường đám người hối hả, náo nhiệt không thôi.

”Á, chỗ kia sao lại nhiều người vây quanh vậy a?” Hoa Mộng Dao rướn cổ nhìn về hướng xa xa phía trước, nhưng vẫn là nhìn không thấy, “Chủ tử, chúng đi đến đó xem một chút đi a!” Nàng lôi kéo Bộ Phi Ngữ hướng trong đám người chen lấn đi đến.

Một nữ tử vận lục y bị đám người bao bọc vây quanh, mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, chỉ duy nhất là hai đầu lông mày có một tia ưu sầu vì mất mặt, nàng quỳ trên mặt đất, thân thể mảnh mai, làm cho người ta nhìn vào mà không khỏi thương tiếc.

”Nàng ấy sao lại ngồi quỳ ở đây a?” Hoa Mộng Dao lôi kéo người bên cạnh tò mò hỏi, “Nàng ấy bị làm sao vậy?”

”Aizz!Lão phụ nhà nàng sinh bệnh nặng, không có tiền trị, ở đây bán mình lấy tiền nuôi cha“. Một phụ nhân tuổi già thở dài nói.

”Thật đáng thương!” Hoa Mộng Dao nghe vậy lắc đầu vẻ mắt thương tiếc cho nàng.

”Tránh ra! Tránh ra! Đừng cản trở ta!” Một thanh âm hung hăng truyền đến, theo tiếng nhìn đến, trong đám người một nam tử đi ra, một thân vận tơ lụa la lăng thượng hạng, lông mày nồng đậm, phía dưới có đôi mắt nhỏ đào hoa, cao cao ngẩng đầu lên, mắt trộm lé nhìn lục y nữ tử đang quỳ trên mặt đất.

Một đám người vây xem, nhìn thấy hắn như thấy ôn thần, vội vàng nhượng bộ lui binh, nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Hoa Mộng Dao cau mày, tùy tiện hét lớn, “Ngươi là ai, tại sao lại ngang ngược như vậy! Thật là loại nam nhân…uhm...uhm...”

”Xuỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút a!” Diệp Linh Lung vội vàng bụm miệng nàng, thấp giọng nói ra, “ Hắn là Cổ Kiếm gia tử của Già đều, ỷ vào cha hắn có tiền, cả ngày khi nam bá nữ, khắp nơi hoành hành, không ai dám trêu chọc hắn a!”

Cổ Kiếm đi xuyên qua đám người, đến trước mặt lục y nữ tử kia, bắt đầu kéo nàng ôm vào trong lòng, vẻ mặt tà dâm cười nói, “Tiểu mỹ nhân, cùng bổn công tử ta đi thôi, theo ta về làm tiểu thiếp, cho ngươi một bước lên trời, đừng quản cái lão già ốm yếu ở nhà nữa!”

”Cổ công tử, xin ngài bỏ qua cho ta đi!” Nữ tử tóc tết buộc khăn trắng khóc nói, “Van xin ngài!“.

”Ha ha!” Nhìn xem nữ tử hoa dung thất sắc trong ngực, Cổ kiếm nhịn không được mà phá lên cười.

”Buông nàng ấy ra mau!” Một âm thanh lạnh lùng truyền đến.

Cổ kiếm theo tiếng nói nhìn đến, chỉ thấy một cô gái áo tím thản nhiên đứng ở trước mặt hắn, một dung nhan xinh đẹp như hoa làm người khác nhìn thấy tâm liền rung động.

”Ta còn tưởng là ai, thì ra lại là thiên kim tướng phủ bỏ trốn theo nam nhân đây mà!” Cổ kiếm cười dâm đãng buông nữ tử trong ngực ra, từng bước từng bước hướng về Bộ Phi Ngữ đi đến, “Có phải ngươi đã bị Tuyên vương ghét bỏ rồi đúng không, cho nên muốn cùng bổn công tử ta... ha, ha!” Nói xong, hắn liền đưa tay hướng trên mặt của Bộ Phi Ngữ mà sờ soạng.

Bộ Phi Ngữ chán ghét nhíu nhíu mày, như cũ vẫn đứng yên bất động nguyên chỗ, lặng yên không một tiếng động liếc mắt ra hiệu cho Hoa Mộng Dao.

”Vâng!” Hoa Mộng Dao một bước xông lên, một phen nắm lấy cổ tay của Cổ Kiếm, tựa hồ còn có thể nghe được âm thanh tiếng xương bể nát.

”A!” Cổ Kiếm đau đến kêu to, “Ngươi, Xú bà, mau thả bổn công tử ta ra! Nếu không nghe lời, bổn công tử…uhm…uhm…”

Bộ Phi Ngữ đi đến quán bán trái cây phía trước, tiện tay cầm lấy một quả táo hướng vào miệng của Cổ Kiếm mà nhét vào, rảnh tay nói, “Ngươi ồn quá.”

”Uhm..Uhm...” Cổ Kiếm bị chặn miệng, không có cách nào nói chuyện, một tay thì bị Hoa Mộng Dao nắm thật chặt, không thể động đậy, chỉ có thể ngoan ngoan trừng mắt nhìn Bộ Phi Ngữ, mọi người bên cạnh nhìn xem cũng không ngừng vỗ tay náo nhiệt có người còn nói hay lắm, hay lắm.

”Ông trời a!” Diệp Linh Lung thì lại bị hù dọa đến sợ, khẩn trương đến tim muốn lọt ra ngoài, hai người này đến cùng là đang làm gì vậy a!

”Ah, ngươi có phải là Cổ tiện nhân?” Bộ Phi Ngữ chợt cau mày, như có điều gì suy nghĩ, gật gật đầu nói, “Cha ngươi tốt nhất nên lấy cái tên này cho ngươi a? Nó rất thích hợp với ngươi.”

”Hừ!” Cổ kiếm vất vả lắm mới đem trái táo trong miệng phun ra, không hiểu hỏi, “Ngươi là có ý gì?”

”Ngươi không phải là tiện nhân sao?” Bộ Phi Ngữ buông tay ra, cười đến như là mình vô tội a.

”Ngươi!” Cổ kiếm khí đỏ bừng cả khuôn mặt, nghẹn không nói ra được một câu, đối với tùy tùng ở phía xa khiển trách, “Các ngươi là một đám phế vật, tại sao còn đứng đó! Còn không mau tới cứu bổn công tử ta!”

”Vâng, công tử!” Vài người tùy tùng cuộn tay áo lên, liền đi tới.

”Đứng lại!” Hoa Mộng Dao quát lạnh một tiếng, lực đạo trong tay không khỏi tăng lên vài phần, “Nếu như các ngươi còn muốn công tử nhà mình lời nói hoàn hảo vô khuyết, thì tốt nhất đừng động vào!”

”Ai nha, đau chết ta rồi!” Cổ Kiếm thống khổ liên tục kêu to, “Các ngươi…tất cả đứng lại hết cho ta!”

”Vâng!” Tùy tùng muốn tiến lên lập tức liền dừng lại, hai mặt nhìn nhau, không biết làm như thế nào mới phải.

”Vị cô nương này, ta mua.” Bộ Phi Ngữ sảng khoái nói, nàng sờ sờ bên hông, phát hiện mình không mang bao nhiêu bạc, nhíu nhíu mày, nhìn về phía bên hông công tử nhà giàu, nhẹ nhàng cười một tiếng, không khách khí chút nào đưa tay về phía mặt hắn, “Không biết công tử có tiền không, có thể cho ta mượn?”

”Không có tiền còn dám thay người ra mặt!” Cổ kiếm hừ lạnh một tiếng, hắn không hề nghĩ tới nàng còn mang bộ mặt gian trá cười hỏi muốn tiền của hắn.

”Mau giao ra ngay!” Hoa Mộng Dao dùng thêm tí nội lực, trên tay tăng thêm tí sức nữa.

”Hảo a…Hảo a…” Cổ Kiếm đau đến mày đều nhíu lại, trên đầu đã toát vài viên mồ hôi lớm, run rẩy đưa tay vào trong ngực, lấy ra một xấp ngân phiếu lớn, trong miệng la hét, “Phụ nhân xảo quyệt!”

”Tiền này mặc dù là Yên nhi mượn của công tử, nhưng công tử có thể đến Tuyên vương phủ đòi lại từ Tuyên vương a!” Bộ Phi Ngữ liền tiếp nhận, đầu mày hơi nhíu, sự thật nàng đâu có nhiều tiền như hắn, nhưng mà cứ dứt khoát tùy tiện mượn đại một cớ nào đó, dám chắc hắn cũng không dám đến vương phủ mà đòi tiền Tuyên vương, về phần số tiền này coi như là cướp của giàu chia cho người nghèo vậy.

”Còn không mau cút đi!” Hoa Mộng Dao buông tay Cổ Kiếm ra, đem hắn quăng sang một bên.

Cổ Kiếm ngã nhào trên đất, tùy tùng lập tức đỡ dậy, một bụng tức khí rời khỏi, mọi người vây quanh xem náo nhiệt cũng đều rối rít tản đi.

”Nhanh, cầm số tiền này, đi bốc thuốc cho cha ngươi đi.” Bộ Phi Ngữ đem toàn bộ ngân phiếu đặt vào trong tay lục y nữ tử.

”Tốt quá, Cảm tạ tiểu thư rất nhiều.” Lục y nữ tử vẻ mặt cảm kích vui mừng, “Thúy nhi về sau nhất định sẽ hầu hạ tốt cho người“.

”Ha ha, bên cạnh ta giờ hoa bay nhất lá rất nhiều.” Bộ Phi Ngữ liếc mắt nhìn Hoa Mộng Dao và Diệp Linh Lung ở phía sau lưng, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta không cần ngươi phải làm nha hoàn cho ta, mau mang theo số tiền này, cùng cha ngươi rời khỏi đây đi, miễn cho sau này lại gặp những tên ác bá kia quấn lấy.”

Sau khi nhìn xem lục y nữ tử kia đã đi xa, Diệp Linh Lung tâm trạng lên cao xuống thấp giờ mới thoải mái, nàng liền trưng ra một khuôn mặt giảng dạy nói, “Tiểu thư, ban nãy làm ta sợ muốn chết, chuyện khi nãy một tiểu thư khêu các không nên làm a!”

”A?” Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, nhớ tới vừa rồi nàng nhất thời tức giận, cũng không có suy nghĩ nhiều, liền ra mặt, công khai dạy dỗ Cổ kiếm, nếu không phải đã uống viên không có nội lực, thì sớm nàng đã động thủ rồi, nàng có chút thẹn thùng cười, “Thực xin lỗi a, ta nhât định lần sau sẽ chú ý, ngươi cũng đừng cả ngày lẫn đêm dạy dỗ ta a.”

”Có cái gì mà phải ngạc nhiên? Loại ác ba này tốt nhất là nên dạy dỗ a!” Hoa Mộng Dao đẩy Linh Lung một cái, lôi kéo Bộ Phi Ngữ đi, “Chủ tử, mặc kệ cô ta, đi dạo hội chùa thôi.”

”Ngươi đó nha!” Diệp Linh Lung đành phải rủ đầu xuống, cũng theo ở phía sau.

Đối diện trà lâu, ở trên tầng cao, nhất y nam tử, một thân hoa phục, dựa vào cửa sổ thưởng thức trà, ngắm nhìn một bóng dáng màu tím nhạt nhanh nhẹn đi xa ở trên đường, khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment