Màn đêm buông xuống, âm thanh im ắng không một tiếng động.
Trên lầu các Lâm Giang, một bóng dáng màu đen đang đứng dựa vào thành lan can, mái tóc đen dài được buộc lên, khăn lụa đen che kín cả mặt, gió đêm từ từ thổi bay vài sợi tóc trên trán nàng, nhưng cũng không cách nào thổi tan đi nỗi phiền muộn trong lòng của nàng.
Bộ Phi Ngữ lẳng lặng nhìn qua dòng nước sông đang chảy róc rách, một bộ dáng lo lắng, tràn đầy nỗi tâm sự, trong mật thất của Bạch Vân Dược trang vì sao lại giam giữ người của thái tử kia chứ, và vì sao sương khói mưa lại đột nhiên xuất hiện thế kia, bất đắc dĩ, nàng buộc phải tung kim châm ra, tất nhiên thân phận nàng cũng đã bại lộ rồi, nếu như để chuyện này tiết lộ ra bên ngoài, chắc chắn sẽ dấy lên một trận phong ba bão táp trong chốn giang hồ, sẽ mang đến cho nàng rất nhiều điều phiền toái mà nàng không thể lường trước được.
“Lạc Ảnh các chủ.” Một âm thanh của nam tử từ phía sau người vang lên.
Bộ Phi Ngữ thu hồi suy nghĩ, xoay người nhìn sang, đứng ở trước mặt chính là nam tử áo đen che mặt, mà ba ngày trước nàng đã nhìn thấy.
“Người đã giết rồi?” Nam tử áo đen mở miệng hỏi.
“Chưa được.” Bộ Phi Ngữ trả lời ngắn gọn.
“Sao?” Nam tử áo đen có chút kinh ngạc, “Lạc Ảnh các chủ cũng có lúc phải thất thủ?”
Bộ Phi Ngữ cười lạnh một tiếng, nói lời châm chọc, “Không ngờ tới, thiên tàn môn chủ nhiều năm mất tích lại chính là thủ hạ của thái tử, hành thích chưa thành, liền nghĩ giết người diệt khẩu, loại mua bán này ngươi nên tìm người khác đi!”
“Ngài…Làm sao mà ngài biết được?” Nam tử áo đen khiếp sợ không thôi.
“Chuyện này có gì là khó khăn, Bổn các chủ chỉ cần nhờ U Minh sứ giả điều tra một chút, là sẽ rõ tường tận.” Bộ Phi Ngữ nhếch mi, cười một tiếng, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhưng lại mang theo một mảng ớn lạnh, “Cổ Phú Thương, năm trăm vạn lượng hoàng kim, Bổn các chủ đã phái người đem đến chỗ của ngươi rồi, thái tử đã mấy lần đối nghịch với Ám cung của ta, bất luận là bao nhiêu tiền, Ám cung sẽ không thay thái tử ngươi mà làm việc!”
Suốt buổi nói chuyện với Bộ Phi Ngữ, thật khiến cho vị nam tử áo đen này khẩn trương đến độ nói không nên lời, không hề nghĩ rằng, lai lịch của hắn lại được điều tra không mất một điểm, trong lúc nhất thời, trên trán của hắn lại toát ra từng giọt mồ hôi to đùng.
“Nhớ kỹ, về sau đừng tìm đến U minh sứ giả mà mua U Minh lệnh nữa!” Bộ Phi Ngữ chỉ ném lai một câu nói, liền nhún mũi chân, phi thân rời đi.
…
Bạch Vân Dược trang.
Trong mật thất mờ tối, chỉ có một chén đèn dầu lung lay, lúc sáng lúc tối, ở một góc được soi sáng bởi ngọn đèn, có một vị nam tử áo trắng đang ngồi, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lục sắc ở trong tay mà vuốt vuốt.
“Khụ khụ…” Bạch Vân Phi hắng giọng một cái, dùng ánh mắt mang ý hỏi thăm là có thể bắt đầu được chưa với vị nam tử đang ngồi trong bóng tối kia.
Nam tử áo trắng chỉ nhàn nhạt gật đầu, lại tiếp tục chơi đùa với chiếc nhẫn lục sắc ở trong tay.
Bạch Vân Phi đi đến phía trước ngọn đèn, đem cây nhanh trong tay nhóm lên, rồi đặt lên trên chiếc lư hương, bên trong cây nhang hắn đã tẩm một loại thuốc, có thể thông qua không khí thấm vào miệng vết thương rồi ăn sâu vào trong cơ thể của con người, khiến tâm tình của người bị thương dễ dàng kích động, sẽ buộc nói ra những lời nói mà không cần phải thông qua suy nghĩ của đại não, đặc biệt, nhang này rất thích hợp dùng trong thẩm vấn.
“Ngươi vì chủ tử mà bán mạng, hắn lại phái người tới giết ngươi diệt khẩu!” Bạch Vân Phi nhìn tên nam tử mang vết sẹo trên mặt, toàn thân đã đầy những vết thương được treo ở trên mặt cọc gỗ, cười một tiếng chế giễu, “Ngươi vẫn còn vì hắn thủ khẩu như bình sao?” (giữ miệng kín như bình).
Trong nháy mắt, nam tử có vết đao sẹo đang trầm mặc, đột nhiên cười ha hả điên cuồng, “Ha ha! Quả nhiên cha nào con nấy! Năm đó phụ thân hắn muốn giết ta diệt khẩu, bây giờ lại đến phiên hắn! Ha ha!”
“À?! Con mắt nhìn người của ngươi thật sự chẳng có gì đặc sắc cả, đi theo hai người chủ tử, kết quả nhận lấy đều như nhau!” Bạch Vân Phi cho một lời khuyên tốt, nói, “Ngươi nên nói sự thật đi, rốt cục là ai phái ngươi tới đây?”
“Nếu hắn đã bất nghĩa, cũng đừng trách ta vô tình!” Nam tử có vết sẹo hừ lạnh một tiếng, nói, “Là thái tử phái ta đến giết ngươi.”
Nghe được kết quả này, vị nam tử áo trắng ở trong bóng tối, mí mắt chẳng thèm giơ lên dù chỉ một tý, vẫn nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn lục sắc ở trong tay.
“Thái tử?” Trái lại Bạch Vân Phi thì hết sức kinh ngạc, còn mang theo vẻ hiếu kỳ, hỏi tiếp, “Nói như vậy, đương kim hoàng thượng đã từng phái người giết ngươi diệt khẩu rồi?”
“Mười sáu năm trước, lúc Sở Ngự Phong vẫn còn là vương gia, mệnh lệnh cho ta, dẫn theo người tiêu diệt Bộ Vân Trang, cướp đoạt đi mê hồn dẫn phách, sau khi chuyện thành công, thì liền giết ta diệt khẩu!” Mặt sẹo oán hận nói.
“Ngươi nói sao! Bộ Vân Trang là do Sở Ngự Phong phái ngươi đi tiêu diệt!” Bạch Vân Phi quá sợ hãi, trong đầu nhanh chóng thoáng hiện lên một ý nghĩ, dường như cũng có điều suy nghĩ, hắn liền lẩm bẩm tự nói, “Khó trách, nàng ấy lại đi hành thích Sở Ngự Phong.”
“Ha ha, ngươi đang nói đến Ám Cung Thiên Ảnh sao.” Mặt sẹo cười cười, trên mặt ý tứ sâu xa càng làm cho vết sẹo thêm dữ tợn.
Nghe được cái tên này, vị nam tử áo trắng ngồi trong bóng tối liền mãnh liệt ngẩng đầu nhìn lên, lông mi đen láy nhìn về vị nam tử có vết sẹo kia.
Đôi mắt Bạch Vân Phi khẽ híp lại, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của vị nam tử vết sẹo ấy chứa đầy hàm ý, lại tiếp tục truy vấn, “Ngươi có ý gì?”
Nam tử có vết sẹo thành thật trả lời, “Một năm trước, thái tử phái ta đi theo dõi Thiên Ảnh Ám cung, lại phát hiện được nàng chính là nữ nhi của Bộ Thương Vân, vì thế đã dẫn dụ nàng đến Giả phủ, rồi cố ý bảo ta đem chuyện của mười sáu năm trước tiết lộ cho nàng, để nàng đi hành thích Sở Ngự Phong.”
Bàn tay đang vuốt vuốt chiếc nhẫn lục sắc nháy mắt liền ngưng lại, đôi mắt đen láy thâm thúy lộ ra tia khiếp sợ sâu sắc, nàng chính là nữ nhi của Bộ Thương Vân sao! Mà phụ hoàng hắn lại chính là người đã tiêu diệt toàn bộ Bộ Vân Trang!
Hắn chợt hiểu ra, ngày hôm đó, nàng mất tích trở về, vì sao lại lạnh lùng đến như thế, một bộ dáng suy yếu mờ mịt, có lẽ thời điểm đó nàng cực kỳ bi thương và thống khổ, vậy mà hắn lại nghi ngờ nàng đi với nam tử khác, còn nói lời sỉ nhục nàng, hơn nữa còn giận dữ viết xuống hưu thư, đẩy cửa rời đi, có lẽ một khắc kia, hắn nhất định đã làm cho nàng đau thấu tâm can rồi.
Ở thời điểm nàng bất lực và thống khổ, hắn lại không ở bên cạnh nàng, lại còn đâm lên vết thương lòng của nàng một nhát đau đớn, khó trách, vì sao nàng ấy lại không tiếc lấy cái chết ra mà tương hiệp. có lẽ nàng muốn rời khỏi hắn, hắn biết được tất cả mọi chuyện tàn nhẫn này, bao nhiêu nỗi giận hờn khó hiểu kia giờ đã hóa thành đau lòng và tự trách sâu sắc.
“Vậy…” Bạch Vân Phi muốn hỏi tiếp, lại bị nam tử áo trắng cắt ngang.
“Đủ rồi!” Nam tử áo trắng cúi đầu, mở miệng, giọng nói xen lẫn một nỗi tâm tình khó có thể ức chế được, hắn đứng dậy nháy mắt với Bạch Vân Phi, rồi tự mình rời khỏi mật thất.
Bạch Vân Phi lập tức hiểu ý, từ trong tay áo lấy ra một quả kim châm, cắm lên huyệt ngủ của tên nam tử vết sẹo, xoay người rời đi ra ngoài.
Ngoài mật thất, nam tử áo trắng một bụng đầy tâm sự ngắm nhìn màn đêm đen nhánh, đôi mắt thâm trầm như đang nổi gió mây phun, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo vài phần ngưng trọng.
“Thì ra người hạ độc chính là thái tử.” Bạch Vân Phi đứng sau lưng nam tử áo trắng, nhỏ giọng nói, “Không ngờ tới hắn cũng biết rõ mê hồn, nhưng cũng không thể nào là hoàng thượng đưa cho hắn chứ?”
Dường như đối với chuyện này nam tử áo trắng có vẻ không hứng thú gì, chỉ xoay người lại nói. “Ta nhờ ngươi giúp ta một việc.”
“Lại là ta, chuyện gì nữa đây?” Bạch Vân Phi đề phòng lui về sau vài bước, nhìn nam tử áo trắng tươi cười kỳ quái, trong lòng tựa có dự cảm rất xấu.
“Chuyện này không có ngươi giúp thì không được!” Nam tử áo trắng khóe miệng nhếch lên, kê vào lỗ tai dặn dò Bạch Vân Phi vài câu.
“Hả! Chuyện này… Chuyện này không hay lắm đâu?” Bạch Vân Phi kinh hãi, mới vừa muốn cự tuyệt, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của vị nam tử áo trắng vô cùng âm trầm, đành bất đắc dĩ mà nhận lời, “Được rồi, nhưng nếu không thành công, ngài cũng đừng trách ta nha!”
“Nếu như ngươi cố tình làm hỏng nó, vậy hai ta đành phải thanh toán nợ cũ và mới chung một lượt!” Nam tử áo trắng vỗ vỗ vai của Bạch Vân Phi, giọng nói tràn đầy ý tứ cảnh cáo và vô cùng hàm xúc.