Không xong rồi, Bạch công tử!” Tiểu Nhã vừa lớn tiếng vừa vội vàng chạy vào nhà dược ở phía sau hậu viện của Tuyên vương phủ, vừa đẩy cửa ra, đã thấy bên trong không một bóng người, các loại sách thuốc thì chất chồng đầy đất, hỗn loạn đến không chiu nổi, đang chuẩn bị xoay người rời đi chỗ khác để tìm người, lại mơ màng nghe được âm thanh từ phía sau đột nhiên truyền đến, “Ai ui… Sáng sớm có cãi nhau à!”
Tiểu Nhã lắc đầu quan sát chung quanh, chỉ thấy một vị nam tử áo đen đang từ trong đống núi sách nhỏ thò cái đầu ra, vẻ mặt mệt mỏi, còn say ngủ, tựa hồ cả đêm chưa ngủ, tiểu Nhã mừng rỡ đi về phía trước, ngồi xổm xuống, cuống cuồng nói, “Bạch công tử, Trắc phi nương nương té xỉu, ngài mau qua xem một chút đi!”
“Sao hả!” Cả người Bạch Vân Phi lập tức thanh tỉnh được một nửa, độc trên người của Thần Tuyết Nhu đều là do hắn chữa trị, đã hơn nửa năm chưa từng ngất xỉu nữa, vậy mà… chẳng lẽ độc lại bộc phát sao? Bạch Vân Phi đỡ lấy giá sách đứng dậy, sách đè lên người hắn cũng răng rắc rơi xuống đầy đất, nhưng hắn cũng không màng đến, vội vàng lấy nhanh hòm thuốc bên cạnh, hướng về phía ngoài mà đi.
“Bạch công tử, ngài chờ ta với!”. Ở phía sau, Tiểu Nhã vội vàng đuổi theo.
Bạch Vân Phi đi rất nhanh, đã liền đến Tuyết Tiếc các, nhìn thấy vị nữ tử đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong lúc nhất thời cũng không cố kị nam nữ thụ thụ bất thân, mà trực tiếp đưa tay bắt mạch cho cô gái, lông mày sít sao nhăn lại, hồi lâu mới giãn ra, thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ, “Còn may là không phải do độc phát, do có chút kinh hãi, chỉ cần dùng thuốc an thần rồi sẽ tốt.”
Bạch Vân Phi để tay Thần Tuyết Nhu vào trong chăn gấm, lại kéo lấy nha hoàn lục y ở bên cạnh, tò mò hỏi, “Đang yên đang lành, vì sao công chúa lại kinh hãi đến như vậy?”
Nha hoàn lục y dè dặt liếc nhìn vị nữ tử áo trắng ngồi đối diện, nói bâng quơ, “Nô tỳ cũng không hiểu là vì sao lại như thế, nhưng mới vừa nãy công chúa nhìn thấy vương phi, thì liền kinh hãi mà ngất đi.”
“Vương phi?” Bạch Vân Phi nhíu mày, vô thức quay đầu, lúc này mới phát hiện ra Bộ Phi Ngữ đang nhàn nhã ngồi uống trà, trong nháy mắt, suýt chút nữa là tim đập lọt cả ra ngoài, vừa rồi, hắn vội vàng chạy vào cho nên không phát hiện ra nàng, vào lúc này thì vạn phần hối hận, hắn dè dặt chuyển sang một bên, cầm lấy hòm thuốc, chuẩn bị chuồn đi.
“Đứng lại!” Bộ Phi Ngữ chậm rãi nói, “Tránh được một lúc, tránh được cả đời sao?”
“Ha ha… Ha ha…” Bạch Vân Phi cười gượng một hồi, mới dừng bước lại, lúng túng gãi gãi cái ót, “Ta nào trốn đi đâu, chỉ là ta muốn mau chóng đi lấy thuốc cho công chúa dùng mà thôi.”
Bộ Phi Ngữ liếc sang nha hoàng lục y đang đứng đối diện, nhàn nhạt phân phó, “Bổn vương phi có chuyện phải nói riêng với Tà y một chút, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng” Nha hoàn lục y liền lui xuống, đóng cửa lại.”
Trong phòng, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Bạch Vân Phi lo lắng nuốt xuống một ngụm nước miếng, âm thầm suy đoán vị nữ tử áo trắng đang ngồi nhàn nhã uống trà, rốt cục cô ta đang muốn làm gì, nhưng hắn đoán cả buổi cũng đoán không ra, đành phải hỏi đại một câu nhảm nhí, “Phi Ngữ, thật trùng hợp, không ngờ đến đây cũng gặp phải cô.”
Bộ Phi Ngữ chau mày, đáy mắt cũng không thấy được chút vui vẻ nào, “Còn không phải là nhờ vào hồng phúc của huynh sao.”
“Không dám… Không dám…” Bạch Vân Phi chột dạ, khoát khoát tay, vào lúc này hắn chỉ muốn tát vào mặt mình một cái, tự nhiên lại đi vạch áo cho người ta xem lưng là sao!
Bộ Phi Ngữ đặt ly trà xuống, đứng dậy, bước từng bước, lạnh lùng tiến về Bạch Vân Phi, âm thanh rất trong trẻo nhưng mang theo ba phần sắc bén, “Bạch Vân Phi, huynh dám đánh thuốc mê với ta sao! Huynh nói xem, món nợ này, chúng ta nên tính như thế nào đây hả?”
“Ây da…Chuyện này…Chuyện này không liên quan đến ta đâu!” Bạch Vân Phi ôm thùng thuốc, cả người ngồi co lại ở phía góc tường, ngửa đầu nhìn Bộ Phi Ngữ, trên nét mặt thanh tú đã tràn đầy sự ủy khuất, “Đều là Sở Lăng Yên bức ta làm vậy mà!”
“Mà nè, mặc dù cô đã bị bắt nhưng vẫn có thể chạy trốn được mà? Đối với thân thủ của cô mà nói, thì chuyện này quá dễ dàng!” Bạch Vân phi âm thầm buồn bực, đối với chuyện của Bộ Phi Ngữ, hắn cũng biết được chút ít, Thiên Ảnh Ám cung vào mấy năm về trước cũng đã danh chấn giang hồ, sau chỉ là đổi lại thân phận thành Lạc Ảnh ám cung, trong một đêm đã giết sạch mấy trăm tên thổ phỉ ở Mất hồn cốc, oanh động cả triều đình, tất nhiên võ công không thể là hạng tầm thường rồi, tội gì phải ở đây làm khó cho một đại phu không biết võ công như hắn chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của Bộ Phi Ngữ híp lại, thần sắc bình tĩnh nhìn Bạch Vân Phi, xem ra hắn cũng chưa biết nội lực của nàng đã bị phong bế, nhưng mà, vậy cũng tốt, đỡ phải để hắn biết quá rõ chuyện này, nếu không hắn sẽ không sợ hãi, cũng không chịu để nàng uy hiếp, lúc đó còn phiền toái hơn.
“Phi Ngữ, cô muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, đừng nhìn ta như vậy hoài nha!” Trong lòng Bạch Vân Phi chợt dấy lên một nỗi sợ vô hình.
“Ta đang suy nghĩ nên cắt đứt một chân của huynh tốt, hay là bẽ gẫy một tay của huynh thì mới tốt hơn?” Bộ Phi Ngữ cười lạnh một tiếng, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua tia sáng lạnh, “Hiện giờ, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người chúng ta mà thôi, huynh đừng vọng tưởng là có người sẽ đến cứu huynh đi. Nhưng mà, huynh yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình, không để huynh phải tàn phế đâu, bằng y thuật của huynh, muốn trị tốt cho mình, chắc cũng là chuyện dễ mà, đúng không?”
“Phi Ngữ, đừng nha…Chuyện này chớ có nói đùa đâu.” Trong nháy mắt sắc mặt của Bạch Vân Phi đã trắng bệch, suýt chút nữa là bật khóc không thành tiếng rồi, Bộ Phi Ngữ mang thân phận đệ nhất sát thủ của Ám cung, hắn không hề nghi ngờ khả năng thật sự của nàng đâu, cho nên chỉ có thể đáng thương mà cầu khẩn, “Nể tình tình cảm chúng ta thuở xưa, mà tha cho ta một mạng đi?”
Bộ Phi Ngữ không cười nữa, nghiêm túc nói, “Vậy cũng được, nhưng huynh nhất định phải cho ta một thứ.”
“Hả.. Thứ gì?” Vẻ mặt Bạch Vân Phi hồ nghi, âm thầm khẳng định, lại là một tin chẳng tốt lành gì nữa rồi.
Bộ Phi Ngữ hạ thấp người, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, kề sát bên tai Bạch Vân Phi nhẹ nhàng nói ra.
“Hả!” Bạch Vân Phi kinh ngạc, cả người nằm toạt trên nền đất, miệng lắp bắp nói, “Cô..Cô muốn thứ đó để làm cái gì?”
“Bớt nói nhảm đi, mau lấy ra!” Bộ Phi Ngữ ngồi xổm người xuống, một phen nắm chặt cổ áo của Bạch Vân Phi, kéo hắn đến trước người, lạnh giọng uy hiếp, “Huynh đừng ép ta phải động thủ!”
“Được rồi! Ta đưa!” Bạch Vân Phi liền đáp ứng, mở ra hòm thuốc, lấy hai bao bột thuốc trắng, vẻ mặt ai oán nói, “Đây là thứ cô muốn!”
Bộ Phi Ngữ mau chóng tiếp nhận, gật đầu, hài lòng cười rạng rỡ như ánh mặt trời, “Cái này cũng không tệ mấy!”
“Quả nhiên là một nha đầu chanh chua!” Bạch Vân Phi nói thầm, đứng dậy, sửa sang lại y phục, bĩu môi, trong lòng khó mà an tâm, lại thử dò xét, nên hỏi thêm một câu nữa, “Cô lấy nó để đối phó với ai vậy?”
“Chuyện này không cần huynh quan tâm, huynh chỉ cần thủ khẩu như bình là được rồi.” Bộ Phi Ngữ thuận miệng trả lời, cúi đầu đem hai bao thuốc trắng nhét vào ống tay áo, giấu rất kỹ.
“Ta biết chắc là cô dùng nó để chạy trốn mà.” Bạch Vân Phi nhíu nhíu mày, nhìn Bộ Phi Ngữ với ánh mắt cực kì khó hiểu, “Bằng võ công của cô, chỉ cần động một chút, là trốn được thôi, cần gì phải dùng đến thứ này nữa?”
Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, nói lời không cho là đúng, “Nếu dễ như vậy thật, thì quá tốt rồi.”
Sở Lăng Yên chẳng những không chỉ phong bế nội lực nàng, mà còn phái thêm cao thủ ẩn nấp cả trong tối lẫn ngoài sáng theo nàng từng bước chân, căn bản không cho nàng một tí cơ hội để chạy trốn khỏi đây, hiện giờ cũng chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này thôi.
“Vậy ta cầu chúc cô thành công, về sau đừng tìm ta gây sự nữa là được!” Bạch Vân Phi chắp tay, cầm lấy hòm thuốc, chạy như một làn khói.
Bộ Phi Ngữ nhìn bóng lưng chật vật của hắn chạy đi, không nhịn được mà bật cười, thật là một ngốc tử, hù dọa một tí là đã không đứng dậy nổi nữa rồi!
Bộ Phi Ngữ xoay người, mới phát hiện ra Thần Tuyết Nhu đã tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường quan sát nàng, đôi mắt yêu kiều như hồ thu mang theo nét hận ý rõ ràng.
“Ách…” Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, đi về phía trước, ân cần hỏi, “Cô cảm thấy khá hơn được chút nào không?”
Thần Tuyết Nhu không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn đến dung nhan thanh lệ ở trước mắt, nàng vốn cho rằng cô ta sớm đã chết rồi, vậy mà lại rõ ràng xuất hiện trước mặt nàng, thậm chí còn gả cho Sở Lăng Yên thêm một lần nữa, đoạt đi ngôi vị vương phi vốn thuộc về nàng, lửa ghen trong nháy mắt dâng lên cuồn cuộn, quát lớn như người bị mắc bệnh tâm thần, “Vì sao ngươi vẫn chưa chết hả! Vì sao ngươi lại quay về tranh đoạt chàng với ta!”
“Ta…” Bộ Phi Ngữ cũng không biết nói lời gì, chỉ đành bối rối đứng yên tại chỗ.
“Vị trí vương phi này vốn chính là của ta, một năm trước, ngươi đã đoạt đi một lần, vậy mà bây giờ ngươi lại muốn đoạt lấy nó lần nữa sao, vì sao! Vì sao hả!” Thần Tuyết Nhu gần như điên loạn hét toáng lên, trong mắt đã đầy nước mắt, thân thể mảnh mai vì tức giận mà không ngừng run rẩy.
Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh nhìn vị nữ tử đang kích động, trong lòng dấy lên một chút thương cảm và xót xa, nàng quyết tâm phải rời đi, nếu được, sau này nàng cũng không muốn quay lại đây, cũng không muốn với người khác phải sống một cuộc sống tranh đoạt tình cảm này.
“Cô yên tâm, ta sẽ rời đi.” Bộ Phi Ngữ thở nhẹ một hơi dài, xoay người rời khỏi gian phòng.
Tiểu sái và Tiểu Nhã nhìn thấy Bộ Phi Ngữ đi ra, lập tức nghênh đón, phúc thân hành lễ, “Vương phi.”
Bộ Phi Ngữ nhìn thoáng qua các nàng, “Ta hơi mệt, trở về thôi.”
“Vâng” Hai người nha hoàn nhu thuận đi sát sau lưng Bộ phi Ngữ, một đường trở về Lung Nguyệt Các.