Hai người ngồi kế bên nhau nhưng như có một ma lực khiến họ im lặng. Không ai nói với ai câu gì.
“Này nhóc! Chúng ta bắt đầu trò chơi thôi!”
Minh Huy quay sang nhìn Bảo Khang. Anh ta sau một hồi suy nghĩ cũng đã đồng ý chơi trò chơi. Nghe được lời nói của anh ta, Bảo Khang vui hẳn lên: “Thật sao? Trò chơi này không cho phép người nào được nói dối hết đó nha?”
“Anh chỉ chơi với một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
“Em phải là người chơi trước!”
Bảo Khang chợt giật mình trước điều kiện của anh ta, nhưng chẳng mấy dễ dàng để thuyết phục anh ta chơi trò này, nên Bảo Khang đành chấp nhận: “Được!”
“Vậy thì bắt đầu thôi!”
Bảo Khang đang suy nghĩ mình sẽ kể bí mật nào vì cậu ta có rất nhiều bí mật: “Chẳng biết nên nói từ đâu nữa. Lúc trước em từng thích một người, dù là em chưa gặp người ấy ở ngoài bao giờ hết.”
“Quen qua mạng hả?”
“Đúng rồi! Người đó học rất giỏi. Em thường nhờ anh ta chỉ những bài Toán khó, rồi còn thường xuyên thích với bình luận mấy cái trạng thái người ấy chia sẻ. Em cảm thấy mình rất thích người ta. Có lần còn bày tỏ nữa. Giờ nghĩ lại em cảm thấy mình thật trẻ con.”
Bảo Khang cười với ánh mắt đầy trữ tình, có cảm giác tựa hồ như cậu ta đang tìm lại vui buồn của ngày đó.
“Vậy… người đó có đồng ý không?”
“Tất nhiên là… không rồi. Có nhiều lí do lắm nhưng cái chính là em đơn phương yêu. Mà em cũng không chắc đó là yêu hay chỉ là thích nhất thời thôi. Lúc đó em rất buồn khi bị từ chối nhưng sau này thì không. Em chỉ xem người đó như một kỉ niệm mà thôi.”
“Khi yêu ai mà không như vậy!” Minh Huy an ủi Bảo Khang.
“Thế còn anh thì sao?”
Bảo Khang đang rất háo hức muốn biết được tâm sự của người thầy đặc biệt của mình.
“Anh thì có nhiều chuyện lắm, nhưng chuyện làm anh buồn nhất chính là sự ra đi đột ngột của người anh yêu nhất trong đời.”
“Anh từng có người yêu?”
-”Đúng. Nhưng bên nhau không được lâu, cái tai nạn kinh khủng ngày đó đã cướp đi tình yêu của anh.”
Bảo Khang chợt im lặng khi nghe xong câu anh ta vừa nói, trong lòng chợt nghẹn lại.
“Sao im lặng vậy?” Minh Huy hỏi.
“Dạ… không có gì! Chắc anh yêu người đó lắm.”
“Yêu nhiều lắm nên sau cái chết của người đó, có lúc anh đã muốn tự tử. Nhưng anh biết anh không thể làm thế, anh cần phải sống tiếp, vì ba mẹ mình.”
Lời nói của Minh Huy rất thật lòng, thấm từng nỗi buồn anh ấy đã từng mang. Chẳng hiểu sao lúc này nước mắt của Bảo Khang tự dưng rơi xuống, mặc dù không nhiều. Minh Huy cũng rất bất ngờ trước tình cảnh này, lấy tay lau nước mắt cho cậu: “Sao nhóc lại khóc?”
“Tại vì chuyện của anh làm em xúc động quá.”
“Khờ quá! Mít ướt quá đi! Anh không khóc thì sao nhóc lại khóc?”
An ủi Bảo Khang là vậy nhưng trong mắt Minh Huy cũng đang rươm rướm nước mắt đấy mà. Nhưng có điều anh ta đã kìm nén, ngăn không cho nó rơi ra bên ngoài mà thôi.
“Em cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa…”
“Trẻ con quá! Nhưng cũng cảm ơn em vì cái trò chơi này nha. Giờ anh cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút rồi.” Minh Huy lấy tay xoa đầu Khang, cái cử chỉ đã không biết bao lần được thực hiện.
“Chúng ta lại có bí mật nữa rồi!”
“Bí mật nào?” Minh Huy nói với trạng thái không biết gì.
“Thì chúng ta đã tâm sự với nhau. Chuyện chỉ có hai người biết.”
“Vậy luôn đó hả?” Minh Huy cười thật to.
“Chúng ta về thôi!”
Hôm nay quả là một đêm Giáng sinh thật đặc biệt với cả hai. Trái tim hai người họ liệu có phải khác cực hay là chỉ là cùng cực? Tình yêu được ví như một miếng nam châm, khác cực thì sẽ hút nhau, cùng cực thì đẩy nhau. Có duyên phận thì trắc trở thế nào cũng ở bên nhau, còn bằng không thì có cố gắng cũng không thể đạt được.