Minh Huy biết rằng Bảo Khang đang thật sự giận mình, có điều không nói ra. Minh Huy thoáng nghĩ rằng nội tâm Bảo Khang đang phân vân có nên ghét ra mặt hay không mà thôi. Đến ngần ấy suy nghĩ thôi, Minh Huy đã cảm thấy hữu khí vô lực rồi.
Hôm nay, trong dự định của Minh Huy, anh ta phải đến nhà Bảo Khang thật sớm.
Sao mình lại phải làm như vậy? Xin lỗi em ấy à? Chung quy lại, lỗi cũng đâu phải của riêng mình? Nhưng em ấy cần sự xin lỗi... Cái gì thế? Suy nghĩ cái gì thế này? Minh Huy huơ tay huơ chân làm rối cả tóc. Đứng nhìn hình hài của chính mình trước gương, anh ta khẽ lắc đầu. Sao lại bối rối thế này?
Nhất nhất anh không biết sao lại làm như vậy, bây giờ anh đang đứng trước cổng nhà Bảo Khang. Còn tận hai mươi phút nữa mới tới giờ dạy. Sau hồi quyết định khó khăn, dù gì cũng đã tới rồi, sớm thì có sớm nhưng không hối hận, tay anh dứt khoát nhấn chuông.
Bảo Khang trên này nghe thấy tiếng chuông, lướt nhìn từ cửa sổ. Anh ta đã đến rồi sao? Sớm vậy? Lần này Bảo Khang quyết định không xuống mở cửa. Minh Huy thấy mẹ cậu ra mở cửa có đôi chút bất ngờ cùng lạ lẫm, bởi thường khi Bảo Khang là người đón tiếp mình đầu tiên.
Giữ nguyên nét mặt ấy, anh bước vào phòng Bảo Khang. Giọng trầm: “Chào em!”
Bảo Khang đã ngồi ở bàn học, tập vở đã sẵn sàng, chỉ gật gật đầu như vậy thôi. Thái độ vừa rồi làm Minh Huy tuyệt đối thất vọng: “Sao vậy? Thường ngày em rất nồng nhiệt đón anh mà?”
Bảo Khang nhạt giọng: “Dạ, tại hôm nay em không được khỏe.”
Lời vừa nói ra, trong lòng Minh Huy đã biết đó chỉ là cái cớ mà thôi.
“Mệt sao? Ừ, bắt đầu thôi.”
Minh Huy đã thật sự buồn, cho rằng không khí hôm nay thật ảm đạm, tẻ nhạt. Ý nghĩ là sẽ mở lời xin lỗi trước, lập tức tự trọng dập tắt ngay.
Bảo Khang mang một bộ mặt nạ hoàn toàn mới: lạnh lùng và nghiêm nghị. Bộ mặt nạ này sử dụng trong bao lâu đây? Câu hỏi giản đơn được đặt ra.
Thời gian cứ trôi qua như vậy. Bảo Khang tiết kiệm lời một cách tối đa, ngay cả cái nhìn, cái cười cũng không thèm dành cho anh ta. Minh Huy hôm nay không được tập trung, đầu óc đang tìm đáp án để giải quyết nút thắt này. Anh nhận định rằng nó còn khó hơn chứng minh một định lí Toán học.
Ngày chủ nhật, cũng vậy thôi. Minh Huy lại ra công viên thư giãn. Nếu lúc này không gặp Bảo Khang, mọi chuyện anh đã tạm quên.
“Này! Bảo Khang. Đi đâu thế?”
Bảo Khang dừng lại trên lối dẫn, nhẹ nghiêng đầu nhìn về cánh tay đang giơ về phía mình. Khoảng cách không xa lắm. Cậu gật đầu nhanh rồi thản nhiên bước tiếp. Minh Huy như bị ma lực hấp dẫn, chạy đuổi theo Bảo Khang: “Định giận anh tới bao giờ đây?”
Câu hỏi làm cậu ta khựng người lại. Dường như chết lâm sàng, Bảo Khang nghẹn thốn tìm đáp án. Tại sao mình lại giận như thế?
Minh Huy dần tiến về gần Bảo Khang, mặt đối mặt, đặt hai tay lên vai Khang: “Hãy dừng lại đi! Như thế là đủ rồi.”
Bảo Khang ngơ người lắng nghe thật kĩ lời nói này, cảm thấy có lí nhưng vẫn biện chứng cho sự mù quáng của mình: “Em đâu có giận đâu. Chỉ tại lúc này trong người em không được khỏe.”
“Em nói dối!”
Minh Huy kích động, lực đè lên vai mạnh đột ngột khiến Bảo Khang nhăn mày nhíu mặt vì cái đau của vết thương lại trỗi lên. Nó cứ âm ỉ kéo dài. Nhận ra được điều này, anh ta buông tay ra.
“Thầy mong là qua hôm nay, ngày mai chúng ta sẽ trở lại như trước đây.”
Nói xong lẳng lặng bước đi. Gương mặt anh ta lộ rõ muộn phiền, âu lo.