Cây kim giấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Giấy không gói được lửa.
Rồi ba mẹ cả hai người cũng sẽ biết được chuyện này, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.
Đinh Mạnh vốn là con cháu trong họ hàng nhà nội Minh Huy, học cùng trường với Bảo Khang. Tin đồn về giới tính của người anh họ, là Minh Huy nhanh chóng lọt vào tay của người này. Với bản chất nhiều chuyện, người này đã về kể cho mẹ của hắn nghe. Mẹ Đinh Mạnh không khỏi bất ngờ trước thông tin này, rồi đem hết chuyện kể lại cho mẹ Minh Huy biết.
Hôm nay, Minh Huy trở về nhà mình sau khi đưa Bảo Khang về nhà của cậu ấy. Vào tới nhà, anh có thấy lạ là mọi khi giờ này cơm nước đã đầy đủ nhưng hôm nay không có thứ gì cả, kể cả cơm. Anh có linh cảm không tốt. Đang băn khoăn thì nghe có tiếng bước chân, đoán ngay là mẹ, Minh Huy quay người lại, miệng nở nụ cười: “Mẹ!”
Nhưng chưa đến vài giây nụ cười nhanh chóng được thay thế bằng sự ngây ngô, bởi mẹ anh đang tỏ thái độ hằn học: “Con lên đây với mẹ!”
Giọng nói này được phát ra với âm lượng lớn, lần đầu tiên cậu nghe thấy. Sớm đoán có chuyện không hay nên anh ta chỉ đi theo bà không dám nói gì thêm.
“Quỳ xuống!” Khẩu khí vô cùng mạnh, như muốn dọa chết người.
Minh Huy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn quỳ xuống: “Có… chuyện gì vậy mẹ? Con đã làm chuyện gì khiến mẹ phật lòng sao?”
Đến đây nước mắt bà tuôn rơi, bà đã không thể nào kìm nén: “Con à, con… không phải là gay phải không? Con nói cho mẹ như vậy đi.” Hai thái độ hoàn toàn trái ngược nhau.
Minh Huy không ngờ chuyện này lại bị phát hiện sớm như vậy: “Mẹ… con…”
Nói đến đây, anh không còn đủ dũng khí để nói ra sự thật bấy lâu nay trước mặt mẹ mình.
Bà vẫn cố không tin: “Không… không… Con không phải là gay. Mẹ không tin, chỉ là bọn họ ăn nói hồ đồ thôi.”
Anh đứng lên, chạy lại ôm vào lòng bà, giọng nói có chút tội lỗi: “Mẹ… con xin lỗi. Thật sự con…”
Không đợi nghe hết câu, mẹ anh đẩy mạnh anh ta ra, giơ tay tát cho anh một cái thật mạnh: “Tôi không phải mẹ anh. Tôi không có một đứa con như anh.” Bà liên tục thay đổi thái độ.
Lời nói này Minh Huy nghe rõ từng từ từng từ một, thật khiến cho Minh Huy đau lòng: “Mẹ… sao mẹ có thể nói như vậy? Chỉ vì con không phải là con trai thật sự sao?”
Bà thật sự dù có muốn không tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể chối cãi. Đến đây nước mắt bà không còn rơi, bà không thèm nhìn mặt mũi con mình mà nói: “Nếu anh còn xem tôi là mẹ thì chuyện…”
“Cái gì?”
Ba Minh Huy bước từ ngoài vào, một tay ôm ngực trái: “Hai người đang nói cái gì vậy hả? Mau nói cho tôi đầu đuôi. Nhanh lên!”
Minh Huy và mẹ anh không ngờ tới sự xuất hiện này của ông. Mẹ anh chạy tới dìu ông: “Chuyện… không có gì đâu ông. Ông đừng để ý tới, nếu không bệnh tim của ông…”
Minh Huy bây giờ thiết nghĩ nếu như chuyện đã bị mẹ phát hiện rồi thì cũng nên nói cho ba biết. Càng nói sớm, anh càng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Anh quyết định nói: “Ba à, con…”
Không để cho Minh Huy nói bà cắt ngang: “Anh đang định làm gì vậy hả? Anh có còn xem tôi là mẹ anh không?”
Nghe cách xưng hô này, thêm tình hình này, ông càng nghi ngờ hơn: “Bà làm gì vậy? Định che giấu tôi cái gì à? Hãy để cho con nó nói.”
Minh Huy nhìn thái độ của mẹ, có chút chần chừ, nhưng không chần chừ gì thêm: “Ba à, con… là gay.”
Lời vừa nói ra như một điều gì đó là ông kinh hoàng, ngã ngửa ra đằng sau: “Cái… gì… Thuốc… thuốc…”
Mẹ anh chạy lại đỡ ông, hối hả lấy thuốc trong túi đưa cho ông uống, đầy khẩn trương: “Anh còn đứng đó làm gì? Mau gọi cấp cứu đi.”
Minh Huy tay chân run rẩy, cầm điện thoại gọi cấp cứu.