Trước sự phản đối này, Minh Huy biết được nguyên nhân của những lời Bảo Khang nói khi nãy.
Chẳng lẽ nào em ấy muốn...?
Vừa suy nghĩ xong, Minh Huy bất chấp xông thẳng vào nhà. Ba Bảo Khang vì quá bất ngờ không kịp phòng thủ nên đã bị đẩy té xuống một bên. Minh Huy chạy thật nhanh lên trước phòng Bảo Khang, gõ cửa: “Bảo Khang ơi, Bảo Khang! Mở cửa đi!”
Bảo Khang nghe thấy, xúc động mãnh liệt hơn nhưng đi theo đó là sự kích động lấn áp: “Anh đừng vào đây. Nghe được tiếng anh trước lúc chết em thật sự mãn nguyện rồi. Hy vọng anh sẽ sống tốt. Em…”
Bảo Khang trong này cầm mảnh vỡ của cái gương lúc nãy làm vỡ, ánh mắt không ngừng nhìn vẻ sắc bén vô cùng nhọn của nó. Cậu sợ hãi dùng tay phải cầm nó đưa lại gần cổ tay trái, run rẩy chậm rãi. Bên ngoài Minh Huy vẫn không ngừng cầu xin Bảo Khang mở cửa: “Nếu em có chuyện gì anh cũng không cần thiết phải sống nữa. Em mau mở cửa đi, anh xin em đấy.”
Minh Huy quỳ gối xuống, nước mắt tuôn ra vô lực. Bảo Khang nghe những lời này có chút không đành. Buông mảnh vở gương xuống định ra mở cửa nhưng không lâu sau đó lại trì trệ ý định.
“Tôi đã bảo cậu không được phép gặp Bảo Khang nữa mà. Mau ra khỏi đây! Mau!”
“Ông làm gì vậy hả?” Mẹ Bảo Khang ngăn cản chồng đang cố gắng đẩy Minh HUy ra khỏi đây.
“Thưa bác, con sẽ không rời khỏi đây nếu chưa gặp được Bảo Khang.”
“Không được! Tôi dù có thế nào vẫn không chấp nhận chuyện bại hoại gia phong này đâu!”
Bảo Khang nghe hết cuộc tranh cãi này, lắc đầu không ngừng, khóc thảm không ngừng hét lên: “Được! Tôi chết rồi thì sẽ không cần phải tranh cãi nữa.”
Nói xong liền lấy mảnh gương vỡ cắt ngay cổ tay trái. Máu chảy không ngừng. Bảo Khang ngất xỉu ngay lập tức.
Minh Huy ngoài này không thể chờ đợi chìa khóa mở cửa, dùng chân tác động một lực mạnh hết sức vào cánh cửa khiến cánh cửa mở ra. Minh Huy nhanh chóng chạy vào trong. Cảnh tượng trước mắt đập vào đầu Minh Huy. Anh ta bủn rủn tay chân, tim đập liên hồi, mặt mày tái xanh chạy lại ôm Bảo Khang: “Bảo Khang! Em không được phép có chuyện gì! Không được... Làm ơn hãy gọi xe cấp cứu. Hãy gọi xe cấp cứu mau lên! Mau lên!”
Giọng nói như hét ra lửa này khiến ba Bảo Khang không khỏi sợ. Minh Huy quả là lo lắng đến điên lên rồi, không còn nghĩ đến điều gì khác. Minh Huy vội vã tìm băng dán cầm máu lại cho Bảo Khang, sau đó nhanh chóng ôm Bảo Khang ra ngoài. Mẹ cậu chạy theo, không thể ngăn nước mắt. Bà thở gấp, chạy ngày càng chậm lại và cuối cùng ngất đi. Cú sốc khiến bà bất ngờ. Về phần ba Bảo Khang thì dìu bà lên xe cấp cứu luôn và cùng vào bệnh viện.
Trên chiếc xe cấp cứu, Minh Huy không ngừng yêu cầu người lái chạy nhanh hơn có thể, suýt nữa vì chuyện này mà mất hết lí trí đánh nhừ tử người lái xe. Tay Minh Huy nắm chặt tay phải Bảo Khang, miệng không ngừng cầu trời khẩn phật.
Ba Minh Huy từ lúc lên xe tới giờ không nói gì, chỉ biết nhìn vợ mình.
“Nếu Bảo Khang có chuyện gì tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu!”
Lời nói lạnh như băng này thật khiến dọa ông đến muốn chết.
Đến bệnh viện, Minh Huy ở bên ngoài phòng cấp cứu lòng dạ bồn chồn, lo lắng. Hết đi tới đi lui rồi ngồi xuống, có lúc tức điên lên muốn đập cửa đi vào trong. Một chiếc ghế ngồi chờ ngoài này cũng đã bị anh làm cho bể tan nát. Đi vệ sinh anh cũng không đi, chợp mắt nghỉ anh cũng không...
“Không thể... Không thể... Sẽ không kết thúc như Romeo và Juliet. Không thể nào!”
Anh ta càng trấn an bản thân thì anh càng cảm thấy sợ hết. Nếu không may Bảo Khang...thì anh ta sẽ như thế nào? Cuộc sống này sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, anh như chết lâm sàng. Anh, anh ta lại nhớ đến cảm giác trước đây khi mất đi người anh rất yêu trong quá khứ. Cảm giác đó thật tồi tệ, kinh khủng. Anh như người điên đau đớn trong quằn quại khiến ai đi ngang cũng đều sợ.