Minh Huy đứng trước cổng nhà mình,
một tay bỏ vào trong túi quần, tay khác cung lại thành quả đấm đặt ở
trên cổng tường, đầu gục xuống nhìn phía dưới. Ánh trăng nhạt ở trên cao yếu ớt chiếu vào thân thể anh, tạo ra một cái bóng mờ dưới dưới đường.
Chỉ có khuôn mặt của anh bị bóng tối ăn khuất, không ai có thể nhìn được trên mặt anh hiện tại là cảm xúc gì. Hồi lâu như thế, thân thể anh mới
bắt đầu cử động, đôi chân do dự mà bước vào bên trong nhà.
Đúng
như những gì anh nghĩ, nghênh đón ánh chính là câu hỏi đầy cáu gắt của
ba: “Anh đi đâu giờ này mới về? Có giỏi thì anh đi luôn đi, đừng về
nữa!”
Minh Huy không muốn cãi nhau với ba nữa. Anh đã rất mệt mỏi
rồi, chỉ đơn giản nói: “Con có thể sao?” Một câu hỏi kết thúc bằng một
tiếng thở nặng nề đầy bất lực. Anh cúi đầu với ông: “Khuya rồi, ba đi
ngủ đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe của ba đâu. Con lên lầu
trước.” Nói xong đi về phía cầu thang.
Đối với phản ứng hờ hững
của con mình, ba Minh Huy càng trở nên tức giận, ông ném điếu thuốc lá
trong tay mình tới sau lưng của Minh Huy. Tàn thuốc còn ửng hồng nóng
bỏng rát chạm vào áo của anh, xuyên vào lớp da thịt bên trong. Minh Huy
dừng lại, lúc này khẽ nhếch môi cười, giọng nói tự trào: “Nếu có thể,
xin ba cứ đánh con đi, như vậy ít nhất con sẽ không cảm thấy đau. Ba à,
ba có biết con cần gì ở ba, ở mẹ không? Thứ con cần chính là sự ủng hộ
của hai người thôi. Con xin lỗi ba vì đã không trở thành đứa con mà ba
mẹ mong muốn, nhưng con có thể làm gì đây? Con không thay đổi được gì,
con không thể đi ngược lại tự nhiên.”
Những lời nói chân thành này không những không lay động được ông, mà ngược lại càng châm dầu vào
lửa: “Cái gì mà không đi thể đi ngược lại tự nhiên? Anh hãy tỉnh táo lại đi! Anh thử nghĩ xem, nếu mọi người ngoài kia biết anh là đồng tính, họ sẽ đối xử như thế nào với anh đây? Anh muốn trở thành trò cười cho mọi
người sao? Hay là anh muốn bị mọi người xa lánh?”
“Nhưng ba à,
người khác quan trọng sao? Họ là gì của chúng ta mà chúng ta phải phụ
thuộc vào họ? Con muốn cười cũng phải để ý đến tâm trạng của họ? Con
muốn hạnh phúc cũng phải chú ý đến tư tưởng của họ? Không đâu ba à,
chúng ta khác họ, họ không phải chúng ta. Con chỉ cần một cái gật đầu
chấp thuận của ba mẹ thôi. Con chỉ cần như vậy.”
Ánh mắt của ba
Minh Huy bừng bừng ngọn lửa tức giận. Tức giận là một con thú dữ luôn ẩn hình sâu bên trong mỗi chúng ta, một khi có cơ hội sẽ khống chế hành
động của chúng ta. Ông giờ đây chẳng khác nào một con thú dữ, tiến về
phía trước, cung tay đấm vào mặt trái của Minh Huy một cái thật mạnh,
miệng không ngừng quát: “Chấp thuận? Anh muốn chúng tôi chấp thuận? Nực
cười. Chúng tôi không muốn có một người con đồng tính.”
Mỗi lời
nói tựa như mỗi con dạo nhọn hoắc đâm vào từng tế bào của Minh Huy. Anh
chùng xuống, cơ thể không còn chút sức lực. Tại sao lại nỡ nói những lời như thế? Tại sao? Ba à, tại sao?
Lúc ông giơ tay chuẩn bị đánh
thì bị mẹ Minh Huy ngăn cản lại. Bà từ cầu thang đi xuống: “Dừng lại!
Hai người làm gì vậy hả? Ông định đánh chết nó sao? Dù sao nó cũng là
con của chúng ta.”
“Con? Trên đời này làm gì có người con nào bất hiếu như vậy?” Ông vừa nói, vừa giận dữ nhìn Minh Huy.
Bà đi lại gần ba Minh Huy, dìu ông đi lên trên lầu về phòng: “Khuya rồi,
chúng ta đi ngủ thôi, không nên vì những chuyện này mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe. Chúng ta cần phải sống, để ai kia không đạt được ý nguyện.”
Bà không hề nhìn Minh Huy một cái.
Để ai kia không đạt được ý
nguyện? Minh Huy hiểu rõ nội dung ám chỉ của câu nói này. Mình có bao
giờ muốn ba mẹ chết? Mình thật sự muốn ba mẹ chết? Lúc này Minh Huy
ngẩng đầu lên, giọng nói có chút yếu ớt: “Ba mẹ đã hiểu lầm con rồi. Con chưa từng một lần muốn ba mẹ chết đi.”
Anh còn chưa kịp nói tiếp thì bị ông cắt ngang: “Anh làm như thế không muốn chúng tôi chết sớm chứ là gì?”
Những gì Minh Huy định nói tiếp, bây giờ anh không còn muốn nói ra nữa. Anh
biết cho dù có nói gì cũng sẽ không có ai nghe lọt tai. Tiếng bước chân
của ba mẹ anh càng ngày càng xa, anh thốt lên một câu: “Ba mẹ đã ghét
con đến như vậy, con sống trong căn nhà này cũng chỉ khiến cho mọi người khó chịu hơn, vậy thì con sẽ dọn khỏi đây vậy.”
Không một ai trả lời.