Hai chín tháng chạp, Từ Xuân xách quà xách cáp đến thăm Lý Hoán.
Tốt nghiệp trung học đã hai năm rưỡi rồi mà Từ Xuân và Lý Hoán vẫn không mất liên lạc, viết thư gọi điện gì đủ cả. Lý Hoán tựa như ba của cậu vậy, giúp cậu hồi sinh, lại dịu dàng kiên nhẫn dạy cậu cách bước đi.
Trương Trình và Lý Hoán cùng ra tiễn cậu.
Lý Hoán: “Em về bằng gì?”
Từ Xuân chỉ vào một chiếc xe có rèm che cách đó không xa: “Có người đến đón em.”
Trương Trình nhìn từ ngoài xe, thấy trong cửa sổ xe tối thui, mày nhíu lại.
“Tạm biệt hai thầy.”
Hai người chờ Từ Xuân lên xe rồi mới quay về.
Trương Trình đi vào trong phòng: “Anh đang tò mò thằng nhóc kia tặng cho em cái gì đây, năm ngoái lại còn tặng một con mèo nữa chứ.”
Con mèo mặt đen trứng cũng đen này chính là giống mèo “khai thác than” trứ danh —— mèo Xiêm, bị Trương Trình đặt cho cái tên Trứng Đen.
(*) Bên đó mọi người hay gọi mèo Xiêm là “công nhân khai thác than”, nghe giải thích là vì mấy ẻm thường có mặt, bốn chân và đuôi đều là màu đậm y như màu bụi than, chỉ có lông trên thân là sáng màu hơn, giống như công nhân khai thác than có mặc quần áo trên người nên trên người mới đỡ bị bụi than bám và đỡ đen =.=Con mèo mà hắn vừa nhắc đến đang cản người trong phòng khách, một chân dẫm lên bàn chân Trương Trình, chiếc đuôi nhọn còn cuốn lấy mắt cá chân của hắn: “Meo meo ~ ”
Trương Trình cúi người xuống ôm mèo lên, tiện tay gãi gãi cổ mèo rồi lại cho tay đi sờ sờ hai quả trứng đen đen sau mông nó: “Ái chà, nhìn cái trứng này mà xem, gần bằng của tao đến nơi rồi.”
Trứng Đen xù lông giơ vuốt: “Méo ——!”
Thấy Từ Xuân đã ngồi ổn định xuống ghế phó lái, Quan Hải Triều lái xe cua ra đường lớn, cảm thán một câu như là thuận miệng: “Quan hệ giữa em và thầy giáo tốt ghê ha.”
Từ Xuân gật đầu khẳng định từ tận đáy lòng: “Ừ!”
Quan Hải Triều liếc cậu một cái: “Còn tốt hơn cả quan hệ của chúng ta nữa.”
Từ Xuân kinh ngạc bảo: “Hai cái này vốn dĩ không thể so với nhau mà?”
Quan Hải Triều: “…” Hắn chẳng biết nên khóc hay nên cười đây, theo như những gì hắn hiểu về Từ Xuân, chỉ e là phân lượng của người trước còn lớn hơn.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì nhiều, chỉ là về đến nhà, ấn Từ Xuân xuống ghế salon gặm cắn lung tung một trận để trả thù.
Từ Xuân giãy dụa muốn né: “Ấy, hôm qua mới làm rồi, sao anh còn…”
Quan Hải Triều đen mặt, động tác ngưng lại: “Em thủ dâm cho anh một lần thì cũng tính là làm rồi hả?”
Từ Xuân đỏ cả mặt: “Còn dùng miệng nữa mà…”
Quan Hải Triều nghiến răng nghiến lợi: “Tự em tính thử xem được mấy giây!”
Từ Xuân bé giọng đếm đếm: “Một, hai, ba… Chí ít cũng hơn mười giây chứ.”
Quan Hải Triều: “Từ, Tiểu, Xuân!!!”