Lý Hoán mới đi dạy có vài năm, nhưng năm nào đến ngày Nhà giáo cũng nhận được đủ loại quà tặng, nào hoa nào cỏ nào các loại thiệp, đôi lúc còn có mấy món đồ thủ công nho nhỏ hết sức độc đáo.
Tối Chủ nhật đó học sinh nào cũng đến trường, lúc bảy giờ, tiếng chuông tự học buổi tối vang lên, Lý Hoán vừa vào phòng học, đến bàn giáo viên nhìn xuống mặt bàn đã thấy một phong thư trắng tinh nằm ngay trên đó.
Mấy học sinh ngồi dưới thi thoảng lại lén ngẩng đầu dòm một cái, thấy mình cầm phong thư thì lại quang minh chính đại nhìn chằm chằm.
Ngón tay Lý Hoán kẹp phong thư quơ quơ trước mặt bọn nó.
Mấy đứa nhỏ đều lắc đầu, tỏ ý không phải êm, êm không biết ai gửi đâu.
Lý Hoán lại chỉ vào mình.
Bọn nhỏ gật đầu, gửi thầy đó, mở nhanh đi.
Lý Hoán nở nụ cười bất đắc dĩ, ngồi xuống chỗ bàn giáo viên, rút bức thư ra.
Đầu tiên, mở đầu là —— Thầy thân mến.
Liếc mắt là biết chữ người nào, Lý Hoán thản nhiên đọc tiếp, đoạn thứ nhất là một đống lời khen.
Đoạn thứ hai lại có chút không thể nhìn.
“… Em muốn nắm tay thầy, sờ vào từng nơi một trên cơ thể thầy, từ trong ra ngoài đều là của em.
Nhưng em cũng biết thầy sẽ không ngoan ngoãn để em làm, có thể là sẽ cầm lấy tay em, chỉ dùng một bộ phận duy nhất kia chạm vào và cảm nhận nơi chỉ thuộc về thầy trong cơ thể em. Tiếng thở dốc của thầy chính là thứ âm thanh đẹp đẽ nhất trên thế giới này. Khi tinh dịch nóng bỏng rót đầy vào cơ thể em, tiếng thở dốc của thầy như một khúc nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai, em cũng sẽ giao đời đời con cháu của mình vào tay thầy…”
Một câu cuối cùng là ——
Xin hãy để chúng ta được cùng làm tình đến già, dù thân thể héo hon cũng không ngăn được tâm linh hòa hợp, chúng ta tay trong tay, vẫn sẽ làm tình cùng nhau như vậy.
Lý Hoán mặt không đỏ tim không vội nhét thư lại vào bao, tiện tay kẹp trong tập tài liệu của mình, mắt liếc qua đám học sinh với vẻ mặt thất vọng bên dưới.
Bọn nó không biết ai đưa? Có quỷ mới tin.
Năm phút trước khi chuông tự học buổi tối vang lên, Trương Trình thừa dịp Lý Hoán còn đang ở trong văn phòng, cầm bức thư đã viết xong vào phòng học của lớp 1, để trên bàn giáo viên, quay qua nói với đám học sinh: “Không được mở ra đọc nghe chưa.” Hắn chỉ vào camera, uy hiếp: “Mấy em làm gì thầy thấy hết.”
Xong chuyện, Trương Trình quay lưng đi.
Đùa sao, không đi thì đến lúc Lý Hoán tới, thấy cả người lẫn thư, đấy là ngứa đòn đúng không, ngứa đòn đúng không, đúng là ngứa đòn mà.
P/s: “ngứa đòn” ở đây vốn là “tìm làm”, tìm trong tìm kiếm, còn làm trong …._. Trong “tìm người tới ‘làm’ mình” á._. Để ngứa đòn cho xuôi mắt @.@