Thay Lời Vong Linh

Chương 85

Xe máy lao nhanh về phía trước, gió lạnh như mũi dao quét qua mặt Thích An phát đau. Con đường đất ngày càng gập ghềnh và hẹp lại, chiếc minibus theo sau cũng mất bóng. Thích An thậm chí còn không chắc liệu trong xe đó có phải nhóm Trương Đông hay không, nhưng việc đã đến nước này không còn cách nào khác ngoài đi tiếp.

Chẳng bao lâu sau xe máy chậm rãi giảm tốc, ở một con đường nhỏ hẹp tới mức chỉ đủ cho hai người lách qua nhau thì ngừng lại. Con đường dựa gần núi, một bên là triền núi một bên là đồng ruộng. Người đàn ông dừng xe để Thích An xuống trước, sau đó dẫn theo cô đi bộ vào con đường nhỏ. Trước một khúc ngoặt, hắn chỉ chỉ lên triền núi chỗ có một con đường nhỏ do người ta đi qua đi lại tạo thành: "Đi lên."

Thích An nghi ngờ nhìn hắn ta.

Khóe miệng hắn hơi cong lên một chút, đáy mắt tràn ngập sự khinh thường: "Yên tâm, tôi sẽ không cướp thứ trong tay cô, chẳng phải trong đó có bom hay sao? Chẳng lẽ... Cô lừa bọn tôi?"

Thích An cũng cười cười: "Không tin thì cứ thử xem. Tôi chỉ cảm thấy rất kì quặc, tại sao phải lên núi?"

"Đi lên là biết." Hắn thấy Thích An không động đậy bèn dứt khoát cất bước đi trước. Thích An chần chừ 2 giây cũng đi theo. Dù sao nếu bọn chúng muốn giết cô thì không cần mất công đem lên núi mới giết làm gì.

Sau khi lên núi, gần như là không có "Đường" nữa. Con đường nhỏ lúc đầu cô thấy còn có chút dấu vết người ta đi qua đi lại tạo thành, nhưng dưới sự dẫn dắt của người đàn ông kia, bọn họ càng đi sâu vào nơi hẻo lánh hầu như chẳng ai bén mảng tới. Trên mặt đất cỏ vừa dày vừa rậm rạp, lùm cây bụi và cây cối khác cũng không ít, chỗ này dù từng có người tới thì rất nhanh dấu vết cũng sẽ bị che đi thôi.

Thích An lo lắng, sợ bọn Trương Đông không tìm được chỗ này, nhưng cũng không dám lưu lại kí hiệu quá rõ ràng, chỉ có thể giả vờ nhìn loạn khắp nơi để camera chụp được khung cảnh xung quanh càng chi tiết càng tốt.

Hai người im lặng đi hết đoạn đường. Khoảng chừng 6 7 phút sau, bọn họ đi xuống từ một mặt núi khác, nhưng lại ngừng ở giữa sườn núi. Địa hình chỗ này bằng phẳng hơn xung quanh một chút, một bên vách núi có mảng lớn dây leo bám lên, bên dưới còn mọc đầy cỏ dại và bụi cây, vừa nhìn thì giống như một nơi trước nay chưa ai tới. Nhưng chính vì như thế Thích An mới chú ý mặt bùn dưới lớp cỏ dại có dấu chân người.

Trái tim cô âm thầm nhấc lên, mà người đàn ông kia đúng lúc này mở miệng: "Chờ."

Nói xong, hắn cất bước đi đến trước vách núi, quay đầu liếc nhìn Thích An một cái, sau đó vươn tay vén mớ dây leo dày đặc sang hai bên... Một cửa động bí ẩn không hề báo trước đã xuất hiện.

Cửa động không lớn, thậm chí còn hơi nhỏ, chỉ cao khoảng trên dưới 1m5, người trưởng thành muốn đi vào cần phải cúi đầu cong gối. Trong động đen như mực không có một chút ánh sáng nào, không nhìn ra nổi bên trong có cái gì.

Người đàn ông đứng ở cửa động một lúc lâu, thấy Thích An chỉ đứng nhìn chứ không có ý định vào trước bèn cười lạnh một tiếng, dẫn đầu bước vào trong. Dáng người hắn ta cũng tương đối cao to, lúc đi vào gần như là phải khuỵu gối ngồi xổm.

Thích An không do dự nữa, cũng bước theo hắn đi vào. Tuy bên trong tối đen nhưng có ánh sáng ở cửa động hắt vào cũng đủ làm Thích An nhìn thấy người đang đi đằng trước, cô đi theo phía sau bằng một tư thế khó chịu. Qua khoảng tầm 2 phút hắn bỗng dưng ngừng lại không biết làm gì đó, từ phía sau cô chỉ thấy hai tay hắn động đậy một chút, nhưng rất nhanh cô đã biết hắn đang mở cửa.

Cô nghe tiếng vang kẽo kẹt, ngay sau đó một luồng ánh sáng màu vàng ấm phóng ra, dát lên người đàn ông một tầng viền vàng. Hắn ta không quay đầu lại mà trực tiếp bước vào. Sau đó Thích An phát hiện không gian đằng sau cánh cửa bỗng nhiên rộng mở hơn rất nhiều.

Cô rảo bước tiến vào, đầu tiên thấy một căn phòng hình vuông lớn. Nơi này là một thạch thất xây nên từ đá phiến, sàn và trần cách nhau bằng 2 tầng lầu, cánh cửa cô vừa bước vào nằm ngay chỗ bậc cầu thang. Trên vách đá treo rất nhiều cổ họa có lớn có bé, có tranh đen trắng, có màu sắc rực rỡ, mỗi một bức lại có nội dung khác nhau, thứ duy nhất tương đồng là chúng đều là tranh thủy mặc. Thích An không có hiểu biết về giám định cổ vật, nhưng không biết vì sao ngay ánh mắt đầu tiên cô nhìn chúng cô đã cảm thấy chúng thật sự đều là cổ họa.

Trên các bức họa là những ngọn đèn hình chữ số màu vàng, nguồn sáng ở đây đều phát ra từ chúng nó. Thích An nhìn mấy cái đèn mà không khỏi nghĩ thầm thật là bắt kịp thời đại. Chỗ này nhìn cứ như cái cổ mộ vậy mà đèn thắp sáng bên trong lại là đèn điện chứ không phải đèn dầu.

Người đàn ông bước xuống cầu thang, Thích An đi theo hắn xuống dưới, đồng thời tầm mắt cũng rơi vào những đồ vật bày trong thạch thất. Một cái lò sưởi âm tường, sofa đôi thoải mái, tấm thảm lớn hoa văn phức tạp, còn có cả một cái ti vi treo tường siêu to... Nhìn kiểu gì cũng là gia cụ phong cách phương Tây, thế mà lại bày chung với bức tường treo đầy tranh thủy mặc. Đương nhiên khiến Thích An kinh ngạc nhất là trong lòng một ngọn núi nhìn hết sức bình thường không ngờ lại cất giấu một chỗ như vậy!

Trong lòng cô không khỏi nảy sinh tò mò với kẻ đứng đầu kia.

Người đàn ông không ở chỗ này lâu, hắn bước tới vách đá đối diện, tìm tới một phiến đá gõ gõ vài cái. Thích An đến gần mới chú ý tới trên vách đá đó có một cái tay cầm, đây là một cánh cửa đá. Cô quay đầu nhìn hai bên trái phải mới phát hiện mỗi bên đều có một cánh cửa như vậy.

Chưa chờ cô nhìn kĩ, ánh đèn trong thạch thất bỗng đồng loạt vụt tắt, lâm vào bóng tối vô biên vô tận, nhưng chưa đầy một phút đèn lại sáng lên. Có lẽ đây là một loại tín hiệu gì đó.

Người đàn ông nghiêng đầu liếc mắt Thích An, bàn tay cầm tay nắm cửa đẩy nhẹ, chỉ nghe một loạt âm thanh cọ xát vang lên, cánh cửa đá nhẹ nhàng mở ra. Từ trong cánh cửa vẫn là ánh đèn màu vàng ấm hắt ra. Không... Rất nhanh Thích An đã phát hiện màu vàng lóa mắt đó không chỉ mỗi ánh đèn.

Cửa đá mở một nửa cô đã nhìn thấy trên mặt tường trong căn phòng đó dán đầy tơ lụa màu vàng kim, bên trên thêu đồ án gì đó, vì khoảng cách hơi xa nên cô tạm thời không nhìn rõ lắm. Theo cánh cửa mở rộng, Thích An không cần chú ý vào những đồ án đó nữa... Bởi vì bức tường đối diện cửa được điêu khắc một con rồng vàng khổng lồ. Đồ án kiểu này cô đã từng thấy trong mấy phim truyền hình về hoàng cung, dưới con rồng còn có một long ỷ. Bốn cột đá lớn trong phòng cũng điêu khắc rồng vàng quấn quanh.

Nơi này... Không ngờ lại bị sửa sang lại như một "Hoàng cung ngầm". Chẳng lẽ kẻ đứng sau tất cả thật sự là Dương Đế Hề quốc?!

Thích An hoảng hốt, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.

Nhưng mà người đâu?

Trong lúc cô còn đang nghi ngờ nhìn quanh, một loạt tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền ra từ bên trái gian thạch thất. Lúc này cô mới thấy bên đó có một cổng vòm nối với một gian phòng khác. Rất nhanh cô thấy một bóng dáng màu vàng kim xuất hiện sau cổng vòm, chậm rãi bước từng bước một đi về phía "Long ỷ" cao quý. Trên người hắn ta mặc là long bào Hề quốc, bên trên thêu kim long giương nanh múa vuốt, trừng mắt giận dữ, có vẻ cực kì uy nghiêm và tôn quý.

Thích An thừa dịp này đánh giá cẩn thận dung mạo hắn. Đó là một người đàn ông trung niên, trên đầu đội mũ miện, ngạo nghễ như thể hắn chính là một vị đế vương thống trị thế giới, nhưng cô vẫn nhìn ra dưới mũ miện là tóc ngắn.

Đất nước này đã không còn đế vương từ lâu rồi, dù hắn ta có thật sự là Dương Đế Hề quốc ngu ngốc kia thì cũng chỉ là một nhân vật lịch sử đã bị phủ bụi thời gian, hiện tại hắn không là gì cả.

Hắn cuối cùng cũng bước tới long ỷ, vuốt áo ngồi lên, dùng ánh mắt ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống quét Thích An.

Lúc này người đàn ông đứng cạnh Thích An nói: "Quỳ xuống."

Thích An: "... Mơ đi, ông cho rằng bây giờ vẫn là cổ đại chắc? Dựa vào cái gì bắt tôi quỳ xuống?"

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm người ngồi bên trên, cất tiếng hỏi to: "Ông là Dương Đế Hề quốc?"

Hắn nhìn cô 2 giây, bỗng dưng cất tiếng cười to. Trong gian thạch thất rộng thênh thang, tiếng cười bị phóng đại lên gấp mấy lần, từ bốn phía xung quanh vọng lại trong tai Thích An khiến người ta vô cùng bực bội. Trong lòng cô biết cần phải kéo dài thời gian chờ bọn Trương Đông đuổi tới nên không thèm nói gì, chờ hắn ta cười đủ rồi lại nói.

Nhưng hắn cũng không phải bị điên, không thể cứ cười mãi được. Tiếng cười dừng lại, hắn phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường: "Dương Đế? Đừng có xếp ta với phế vật đó vào cùng một loại!"

Thích An hơi kinh ngạc, hỏi: "Không phải Dương Đế thì ông là ai? Theo những tin tức tôi biết được thì ông và Tùy Uyên giống nhau, có lẽ cùng là người Hề quốc?"

"Tùy Uyên..." Hắn cười cười, lộ ra vẻ vô cùng hoài niệm: "Đúng là đã lâu chưa nghe qua tên này... Hắn đâu?"

Thích An siết chặt chiếc hộp trong tay, trầm giọng nói: "Mấy hôm trước anh ấy đột nhiên bị Tỏa Hồn Thạch hút về lại không ra được nữa. Tôi nghĩ... Có lẽ đã tới thời điểm anh ấy đầu thai chuyển thế rồi."

Hắn hơi cụp mắt suy nghĩ một chút, tiếp theo nâng lên khóe miệng từ từ nói: "Một khi đã vậy, viên đá đó cũng vô dụng với cô rồi."

"Cho nên tôi mới tìm ông, tôi muốn làm giao dịch." Thích An nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cố gắng khiến cho cảm xúc của mình và hắn cùng nằm trên một trục mới không đến mức bị áp chế.

Hắn chọn mi, sau đó lộ ra chút hứng thú: "Nói thử xem."

Ngón tay Thích An nắm chặt chiếc hộp khóa mã, siết đến mức ngón tay phát đau, nhưng sắc mặt cô vẫn bình thường nói: "Lúc trước tôi tra được ông có biện pháp trường sinh bất lão, còn từng hứa hẹn trao cho các thuộc hạ của ông... Hẳn là bao gồm cả người đang đứng cạnh tôi đây? Ông nói sau khi lấy được Tỏa Hồn Thạch sẽ giúp họ có năng lực trường sinh bất lão phải không?"

Cô vừa nói vừa nghĩ thầm, chỗ này trừ ánh vàng chói lóa cũng không thấy có gì kì quái, nhưng kẻ này biết tạo ra lệ quỷ lại là sự thật. Những lệ quỷ đó hiện đang ở đâu? Trốn chỗ nào rồi?

"Không sai, quả thực là có chuyện đó." Kẻ ngồi ngay ngắn trên long ỷ cất tiếng: "Sao? Cô cũng muốn ư?"

Thích An cười cười: "Tôi nghĩ trong mười người sẽ có chín người muốn, tôi cũng chỉ nằm trong số chín người đó thôi."

"Chuyện này không khó, chỉ cần cô giao Tỏa Hồn Thạch cho ta, ta lập tức có thể dạy cho cô." Ánh mắt hắn dừng trên chiếc hộp trong tay Thích An.

Thích An siết chiếc hộ càng chặt, mở miệng: "Không cần sốt ruột, tôi vẫn cảm thấy rất hứng thú với chỗ này của ông, có thể để tôi tham quan một chút không?"

Hắn ta híp híp mắt, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô: "Cô đang kéo dài thời gian? Chẳng lẽ... Có kẻ theo sau cô tới đây?"

Thích An biết hắn ta chỉ đang thử cô thôi, mặt không đổi sắc nói: "Tư liệu và nhân mạch của tôi hẳn ông rõ hơn ai hết."

Nếu muốn điều động lực lượng lớn của tổ điều tra đặc biệt cần có chứng cứ xác đáng, nhưng cô không có, cũng không có nổi quan hệ lớn mạnh mời những người khác đến mạo hiểm cùng cô. Nhưng cô không nói tỉ mỉ, càng giải thích rõ ràng càng giống như đang che giấu.

Cô vừa nói xong câu đó, hắn ta nhìn chằm chằm cô vài giây, tiếp theo lại là một trận cười lớn. Chờ hắn cười xong, nói: "So với bố cô, cô thật sự kém rất xa. Tuy nhiên bộ dáng không hoảng sợ khi lâm nguy này lại không khác tí nào."

Vừa lúc hắn nhắc đến để Thích An có đề tài kéo dài tiếp: "Kì thật tôi tới đây hôm nay còn có mục đích khác nữa, chính là muốn hỏi ông rốt cuộc bố tôi đang ở đâu? Tôi chắc chắn ông biết."

"Ồ... Chết rồi." Hắn thong thả nói ra vài chữ.

Thích An nhíu mày: "Không thể nào."

Tập giấy nhớ kia cô mới nhận được trong năm nay thôi.

"Ta lừa cô thì được cái gì?" Hắn cười nhạo một tiếng, cúi đầu sửa sang lại ống tay áo rộng, không thèm để ý nói: "Để ta nghĩ kĩ lại, hình như khoảng 5 năm trước thì phải? Hắn chết ở Tây Nam trên một đoạn đường sắt..."

Hắn bỗng nhiên lại cười rộ lên, vừa cười vừa nói đứt quãng: "Thi thể bị nghiền thành thịt nát."
Bình Luận (0)
Comment